Chương 37

_________

Ánh sáng lập lòe trong bóng tối, sống lưng thiếu niên trắng đến lóa mắt.

Cố Ánh Liễu cúi người mổ nhẹ lên lưng thiếu niên, ôm cậu chặt chẽ vào l*иg ngực.

Dung Nhứ bị hơi nóng hun cho nhíu mày, l*иg ngực thanh niên thật sự quá nóng, như thiêu như đốt sau lưng cậu.

Đã vậy, thanh niên còn dùng cả tay lẫn chân ôm chặt cậu gắt gao trong ngực, như bạch tuộc vươn xúc tu bám chặt lấy con mồi.

Cố Ánh Liễu vén mái tóc ướt của thiếu niên lên, đầu lưỡi liếʍ láp môi cậu.

Mồ hôi ròng ròng chảy xuống, trườn qua đầu nhũ hồng hào, y lại chui vào sâu hơn, cắn mở khớp hàm của thiếu niên.

Hương vị tanh nồng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ quẩn quanh chóp mũi, hormone hỗn loạn bùng nổ, trộn lẫn với mùi mồ hôi.

Dung Nhứ ngất xỉu xong liền ngủ thϊếp đi.

Câu mơ thấy một con chó vàng lớn đang chạy quanh mình, ngửi tới ngửi lui, còn cố tình cạy miệng cậu ra xem có giấu đồ gì ăn ngon không.

Cậu muốn đẩy đại hoàng cẩu ra, nhưng không bò dậy nổi, chỉ có thể để mặc nó sục sạo đầu lưỡi trong miệng mình.

Sau đó, cả người cậu bị liếʍ từ đầu đến chân, ngay cả lỗ l*и cũng không được buông tha.

Thật là đáng sợ.

Dung Nhứ tỉnh lại mới phát hiện thân thể đã được rửa ráy sạch sẽ, đệm chăn cũng được đổi thành bộ mới.

"Ta nấu cháo cho ngươi, nếm thử xem ăn có được không?" Cố Ánh Liễu bưng cháo vào phòng, đặt lên bàn tròn.

"........A." Dung Nhứ muốn nói mấy câu ngắn gọn mà không nổi, nước bọt xẹt qua yết hầu đau vô cùng.

Hôm qua khóc nhiều quá.

Dung Nhứ giãy giụa bò dậy, khớp xương vì chịu gánh nặng mà rắc rắc.

Cậu còn chưa ngồi dậy được, eo đã như muốn gãy ra, lại nằm xuống.

—— rầm.

Giường gỗ cũng rung rung theo.

Cố Ánh Liễu sải bước đến bên mép giường, ôm thiếu niên lên.

Dung Nhứ thật sự quá gầy, vòng eo rất dễ dàng nắm chặt, cánh tay tinh tế nhỏ bé như cây trúc nhỏ, bế lên nhẹ nhàng, khinh khinh phiêu phiêu.

Vì cậu thích ăn điểm tâm, ăn vặt nên bữa chính thường ăn rất ít.

Cố Ánh Liễu vuốt ve eo Dung Nhứ, nghĩ thầm, nhất định phải quản lại cậu.

Gầy như thế này, trên người không có chút thịt nào, phải nuôi béo ra mới được.

Dung Nhứ bị sờ soạng lung tung, xương cụt cũng nóng lên, bàn tay thanh niên như gợi ra lại như áp chế lại du͙© vọиɠ trong người cậu, lỗ nhỏ bên dưới lại bắt đầu phát ngứa.

Cậu cố gắng kẹp chặt hai chân, co rút khép mở miệng lỗ, tránh cho dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống qυầи ɭóŧ.

Thiếu niên ngửa đầu nhìn khuôn mặt Cố Ánh Liễu sáng láng như ánh bình minh, viết đầy thỏa mãn lên trên.

Dung Nhứ thở phì phì lườm y, người này chắc chắn là yêu tinh biến ra rồi, hút cạn tinh lực của cậu, bản thân thì ăn đến no.

Cố Ánh Liễu nâng mông thiếu niên lên, đặt cậu ngồi trên đùi mình, "Cháo rau xanh thịt nạc, nếm thử xem?"

Thanh niên cầm lấy chiếc muỗng, nhẹ nhàng thổi cháo bớt nóng. Đến khi không còn nóng nữa mới đưa đến bên miệng thiếu niên.

Dung Nhứ há miệng ăn một ngụm, hơi khét, nhưng mà vẫn ngon ngon.

Cố Ánh Liễu cứ một muỗng lại một muỗng, đút cho Dung Nhứ ăn no, chén cháo nhỏ đã thấy đến đáy.

Gió nam theo cửa sổ lăng hoa tiến vào phòng, bóng cây đổ trên vành cửa, mùi cỏ cây mộc mạc lan tỏa khắp phòng.

Cố Ánh Liễu nhìn chén cháo đã hết sạch, nuối tiếc xoa xoa môi thiếu niên, "Ta đi xem phòng bếp còn gì ăn không, lấy cho ngươi."

Dung Nhứ: "Ta no rồi."

Cố Ánh Liễu: "Ăn thêm một chút."

Y giống như tìm được thú vui mới khi dùng bữa, thiếu niên phồng má ăn đồ ăn, ăn hết lại mở miệng nhỏ chờ y đút cho.

Dung Nhứ: "Không ăn."

Cố Ánh Liễu: "Ăn xong mang ngươi đi tìm Bạch cô nương chơi."

Dung Nhứ nghĩ nghĩ một lúc rồi gật gật đầu.

Cố Ánh Liễu bế cậu ngồi bên bàn ăn, rồi xuống phòng bếp lấy thêm đồ ăn.

Ngoài cửa sổ chim hót líu lo.

Cố Ánh Liễu đẩy cửa phòng ra, đặt đồ ăn lên bàn tròn, lại bế thiếu niên ngồi giữa hai chân mình.

Y cố ý hỏi hỏa kế của phòng bếp thêm muỗng mới, bắt đầu đút thiếu niên ăn cơm.



Dung Nhứ: "Ta tự mình ăn được."

Cố Ánh Liễu: "Tối hôm qua người mệt rồi, ta đút ngươi."

Dung Nhứ không hiểu tại sao Cố Ánh Liễu cố chấp phải đút cậu ăn cơm như thế, giống y như chăm trẻ con ba tuổi vậy.

Cơm nước xong, bụng nhỏ của Dung Nhứ hơi phồng lên, như mang thai bốn tháng rồi vậy.

Cố Ánh Liễu hôn lên khuôn mặt cậu, lại xoa bụng cho cậu.

"Hôm qua ta mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ." Dung Nhứ dựa vào l*иg ngực Cố Ánh Liễu, mơ màng sắp ngủ.

"Mơ thế nào?" Tay Cố Ánh Liễu không kìm được, bắt đầu len lỏi xuống dưới.

"Ta mơ thấy......" Dung Nhứ giương nanh múa vuốt, "Một con chó vàng lớn, rất là hư..."

"Hư thế nào?" Cố Ánh Liễu cởϊ qυầи Dung Nhứ, ngón tay thon dài xoa côn ŧᏂịŧ mềm mại của cậu.

"Nó cứ liếʍ ta...... Ưʍ......" Dung Nhứ bị xoa đến thoải mái, không nghĩ tới tay Cố Ánh Liễu sẽ đột nhiên duỗi xuống dưới, mà cậu cũng không phát hiện quần mình bị cởi ra lúc nào.

"Nó liếʍ ngươi ở đâu?"

"Liếʍ miệng ta."

"Còn đâu nữa?"

Dung Nhứ cảm thấy sát khí của Cố Ánh Liễu đang bùng nổ, ngữ khí như muốn ăn thịt người, y không đến nỗi so đo với một con chó đấy chứ, đã thế còn là trong mộng.

"Không có...... A ha......"

Thiếu niên bị xoa đến hai mắt ẩm ướt, mềm mại mà dựa vào l*иg ngực Cố Ánh Liễu.

"Lần sau gặp được, trực tiếp thiến."

"Ưʍ."

Dung Nhứ vốn định đẩy Cố Ánh Liễu ra, cậu thật sự không thể chịu được kí©h thí©ɧ như vậy, nhưng nghĩ đến kế hoạch mang thai bảo bảo, lại nhịn xuống.

Lỗ l*и bị ȶᏂασ đến lầy lội nhức mỏi, thịt mềm quanh miệng lỗ còn có chỗ bị trầy da, bị nước da^ʍ bôi lên một lớp óng ả, đau đến mức cậu hít khí.

Bắn ra ngoài cũng có khả năng mang thai, nhưng tỷ lệ không cao bằng bắn vào trong.

Lại nói, cậu cũng không tin lần nào Cố Ánh Liễu cũng nhịn được không bắn ở trong.

Phòng ốc tinh xảo, tiếng rêи ɾỉ của thiếu niên hết đợi này đến đợt khác.

Người hầu trong dịch quán đi qua đi lại trên hành lang, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của thiếu niên, ai cũng mặt đỏ tai hồng.

Không ngờ thiếu niên lại là cấm luyến của Cố Đốc sử, tiếng kêu yêu kiều mềm mại, như mèo nhỏ, cào vào lòng người. Khó trách Cố Đốc sử không nhịn được, ban ngày cũng phải lăn lộn với thiếu niên trong phòng.

Người bên ngoài đương nhiên hiếu kỳ, muốn ngó vào bên trong nhìn, đáng tiếc cửa sổ lăng hoa đã đóng kín mít, người khác căn bản không thể thấy rõ.

Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên ngồi lên mép giường, cởϊ qυầи lót cậu ra, lộ ra đôi chân trơn bóng trắng nõn.

Y quỳ gối trước mép giường, hôn liếʍ cẳng chân thiếu niên, đẩy quần áo cậu lên đến tận eo, từng bước hướng về phía trước hôn liếʍ.

Dung Nhứ vốn đã bị lăn lộn đến mệt mỏi, không còn bao nhiêu sức lực, hơn nữa Cố Ánh Liễu còn nắm chặt mắt cá chân cậu, không thể nhúc nhích được.

Hơi thở nóng bỏng phun giữa hai chân thiếu niên, giống như có hàng con kiến bé nhỏ bò lên theo bắp đùi, bò đến giữa hai chân, bò lên nữ huyệt đầm đìa nước sốt cùng c̠úc̠ Ꮒσα, gặm cắn bên trong thịt vách mềm mại.

"...... Đừng liếʍ." Dung Nhứ rơi nước mắt.

Sao trước kia cậu lại không phát hiện thể trạng của Cố Ánh Liễu mạnh mẽ như vậy, rõ ràng là hôm qua còn làm đến mấy canh giờ, mà bây giờ y vẫn còn tinh lực mà đòi mình nữa.

Tuy nói tuổi này, lại vừa mới khai trai, nhu cầu tương đối cao là bình thường, nhưng Cố Ánh Liễu khôi phục cũng quá nhanh rồi.

Cố Ánh Liễu trầm mặc làm loạn trên người Dung Nhứ, liếʍ từ cẳng chân lên đến bộ vị bí ẩn, ngón tay cũng không an phận, xoa mông tròn của thiếu niên.

Dung Nhứ nằm dựa vào gối mềm, nhìn cái đầu đang chôn ở giữa hai chân mình, lỗ l*и và c̠úc̠ Ꮒσα càng ngứa ngáy gấp bội.

Khoang miệng nóng bỏng cùng hơi thở ấm áp dí sát vào dươиɠ ѵậŧ đang gắng gượng của thiếu niên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra từ mã mắt đang run rẩy.

Thiếu niên theo bản năng nhắm hai mắt.

Trong nháy mắt, côn ŧᏂịŧ bị trướng đến phát đau được khoang miệng thanh niên hoàn toàn bao vây.

Dung Nhứ bị sức nóng trong miệng thanh niên làm cho rụt cổ, eo lưng căng chặt, ngửa đầu ra sau.

Trong kí©h thí©ɧ đột ngột, đầu lưỡi linh hoạt ấm áp liếʍ láp côn ŧᏂịŧ điêu luyện, khi nặng khi nhẹ, làm thiếu niên càng lúc càng rối rắm.

Cậu run rẩy duỗi tay xuống nắm lấy thanh niên, cả người khắc chế không run rẩy.

Cảm giác bị nghẹn tinh đau trướng làm cậu theo bản năng dịch chuyển mông thịt ra xa, lại bị bàn tay thanh niên vây chặt không có chỗ trốn.

Tiền hậu giáp kích.

Dung Nhứ không nhịn được mà nức nở ra tiếng, "Ánh Liễu.....Là...... Hức...... Đại sắc lang......"

Thanh niên ngừng lại một chút, tiếp tục hôn liếʍ qυყ đầυ thiếu niên, "Chỉ với một mình ngươi."

Cố Ánh Liễu hơi ngửa đầu, khoé miệng vẫn còn dính chất lỏng nhớp nháp, không biết là tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra từ mã mắt hay là nước bọt.

Dung Nhứ bị hình ảnh trước mắt kí©h thí©ɧ đến mất khống chế, lỗ l*и trống rỗng tịch mịch khó nhịn, vách thịt co bóp dữ dội ép ra một đống nước da^ʍ, bên trong c̠úc̠ Ꮒσα cũng như ganh đua mà rót ra dịch nóng ấm áp.



Thiếu niên cảm thấy thẹn quá thẹn, cả người run rẩy, dòng nước ấm từ c̠úc̠ Ꮒσα chảy xuống, thịt mềm ngứa ngáy càng thêm co giật.

Dung Nhứ kẹp chặt hai chân, lại bị thanh niên cường thế tách ra.

Cố Ánh Liễu nâng mông thịt nõn nà của cậu lên, nhìn chằm chằm cửa động đang trào ra mật dịch, như quỳnh tương ngọc nhưỡng (*), da thịt xung quanh hồng phấn mê người, liếc mắt đã khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.

(*) Rượu ngon mỹ vị

Y không chút suy nghĩ liền dùng miệng ngăn chặn lỗ nhỏ lại.

Đồ của Tiểu Nhứ Nhi, đều là của y..

Cố Ánh Liễu nuốt ừng ực từng ngụm nước thơm ngọt từ nữ huyệt, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, như đang nhẹ nhàng từ tốn nhấm nháp một ngụm rượu ngon.

Dung Nhứ cảm thấy thẹn chết mất, nước da^ʍ bị cậu mất khống chế tiết ra lại được thanh niên nuốt hết vào bụng, đầu lưỡi mềm mại còn đang vuốt ve lấy đóa hoa e ấp, "...... Không cần...... Hức............"

"Tiểu Nhứ Nhi, ta muốn." Cố Ánh Liễu thấp giọng thở gấp, lại lần nữa ngậm lấy lỗ l*и.

Mạnh mẽ xâm chiếm, môi lưỡi bú ʍúŧ, như đang hôn say đắm với cái miệng thứ hai của cậu vậy.

Dung Nhứ bị tưởng tượng của mình làm cho hai má cũng hồng rực lên, khóe mắt đuôi mày ửng đỏ, mị hoặc xuân chiều, mắt nai bị thanh niên liếʍ đến tan rã, cần cổ thiên nga xinh đẹp cũng phải nhướng lên.

Cố Ánh Liễu lại nắm chặt lấy hai chân thiếu niên, để cậu đạp lên dươиɠ ѵậŧ đang trướng đau của mình, lại cúi mặt xuống an tâm liếʍ láp lỗ nhỏ.

Y chôn đầu giữa hai chân cậu, câu lấy vách thịt mẫn cảm nóng ướt, tựa hồ như không tin tưởng bên trong đóa cúc lại không có mật thủy ngon lành, đầu lưỡi hướng vào bên trong động tìm kiếm.

Dung Nhứ bị ngăn chặn hết chỗ mẫn cảm, không nhịn được, sâu trong dũng động tràn ra một cỗ dâʍ ɖị©ɧ tanh ngọt.

Gót chân cậu đạp lên côn ŧᏂịŧ thanh niên, nóng bỏng như muốn phỏng tay, lỗ nhỏ bị càn quấy liếʍ láp, khắp mông thịt không chỗ nào không có dấu tay xanh tím.

Thiếu niên lúc này mới như nhớ ra điều gì, cảnh tượng này, sao lại giống với con chó vàng khổng lồ đấy trong mộng?

Có phải Cố Ánh Liễu nhân lúc mình ngủ, làm chuyện này với mình?

Cố Ánh Liễu cảm nhận được nước ngọt lần nữa tràn đến, bắt đầu nuốt hết vào trong miệng.

Y vẫn cảm thấy không đủ, lấy tay banh ra nếp uốn tinh mịn, xọc ngón tay vào khe hở tìm kiếm dâʍ ŧᏂủy̠ đang trốn.

Mị thịt bị lôi thẳng ra ngoài bú ɭϊếʍ, làm sao chịu nổi?

Thịt da^ʍ bị kí©h thí©ɧ, đau và sướиɠ hòa trọn vào nhau, cửa động điên cuồng khép mở đón nhận đầu lưỡi mềm mại của thanh niên, như đang đáp lại cái hôn của y.

Một đợt lại một đợi tình triều qua đi, mang hết thảy tâm trí của thiếu niên đi luôn, trong đầu cậu không thể nghĩ được cái gì nữa, chỉ có mênh mang dập dờn như con thuyền trôi trên biển lớn.

Cậu hình như say rượu, hương thơm nồng đượm của rượu đánh vào tận sâu trong óc, cả người phát run.

Thanh niên buông mông cậu ra, chặn lại đôi chân đang định hạ xuống, ấn thẳng xuống dục căn của chính mình.

Thở dốc.

Mồ hôi nóng.

Cố Ánh Liễu ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của thiếu niên, khoang miệng nóng ướt kẹp chặt lấy qυყ đầυ nhỏ bé, theo thói quen tự động liếʍ láp, ăn hết côn ŧᏂịŧ của thiếu niên, hàm răng cọ qua thân ©ôи ŧɧịt̠, nổi gân.

"Ưm!" Dung Nhứ nhắm nghiền hai mắt, ngón chân căng chặt.

Yết hầu non mềm hút mãnh liệt đến mức eo cậu tê dại.

Chặt quá.

Nóng quá.

Dung Nhứ ngưng thở, cảm giác trướng tinh khó nhịn, trứng dái nặng nề treo bên dưới, lỗ l*и lại lần nữa hộc ra nước sốt.

Cậu ngẩng cổ, đè lại đầu thanh niên, bắn hết vào trong miệng y.

......

Dung Nhứ thở hổn hển chưa hoàn hồn được, mồ hôi chảy ra trán, đầṳ ѵú phấn nộn còn đang dựng đứng, cơn khát tìиɧ ɖu͙© đã được hóa giải không ít.

Cố Ánh Liễu dùng miệng làm sạch dươиɠ ѵậŧ của cậu, để lại một lớp nước bọt lóng lánh bao quanh thân ©ôи ŧɧịt̠.

Cứ mỗi khi cao trào xong, cậu như mất nửa cái mạng, tựa như bị rút hết sinh lực, khó khăn hô hấp.

Ngược lại, Cố Ánh Liễu lại chẳng có vấn đề gì.

Cậu còn định câu dẫn Cố Ánh Liễu ȶᏂασ l*и, nhưng bây giờ không thể, vẫn nên cho bé bướm nghỉ một lát đã.

Thanh niên xoa xoa chân cậu, không bao lâu liền thở gấp, bắn lên cẳng chân cậu.

Dung Nhứ lại nhớ lại những lúc mình bị đau chân trong quá khứ.

Bây giờ cậu nhìn đâu cũng thấy Cố Ánh Liễu không thích hợp, sao trông cậu còn giống thụ chính bị giày vò ngày đêm trong nguyên tác hơn cả y?

"Tiểu Nhứ Nhi đang nghĩ gìì?" Cố Ánh Liễu bế Dung Nhứ lên, xoa xoa cơ thể cậu.

"...... Thiến đại hoàng cẩu."

Cố Ánh Liễu cảm thấy hạ thể có chút lạnh.

_______