Chương 44: Tề nhân chi phúc

—-

Binh lính đứng gác ngoài lều trại nghe được những lời này, tim cũng bị cào ngứa ngáy.

Khó trách Cố đại nhân dính lấy Bệ hạ như thế, vua của một nước làm nũng với mình, ai không cứng được thì là đồ liệt dương.

Cố Ánh Liễu bị câu nói không đầu không đuôi này làm cho ngốc tại chỗ, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo, "Không thích người khác, chỉ thích ngươi."

Dung Nhứ kêu rên lại nằm xuống giường, eo cậu không đứng thẳng nổi, "...... Đau."

"Ta xem." Cố Ánh Liễu tha thiết nhìn chằm chằm mông thịt thiếu niên.

Mông nhỏ tròn ủm trắng nõn giờ bị dấu hôn đỏ chót cùng vết cắn chằng chịt, kẽ mông còn chảy dâʍ ŧᏂủy̠, bôi ướt lông tơ nhỏ xinh.

"Không cho xem." Dung Nhứ che lại mông.

Cậu không cần nhìn cũng biết Cố Ánh Liễu đang nghĩ cái gì, lâu rồi không khai trai, khai xong là muốn ăn no.

Cái thân thể nhỏ bé này của mình không đủ đút no y.

"Bôi thuốc, phải xem." Cố Ánh Liễu lôi đâu ra rương gỗ đựng thuốc, ngồi lên mép giường.

"Ta tự mình làm." Dung Nhứ lấy thảm mỏng che lại nửa người dưới.

"Ừm." Cố Ánh Liễu gật đầu đưa thuốc mỡ cho Dung Nhứ.

Dung Nhứ nhận lấy thuốc mỡ, xốc thảm mỏng lên, lấy thuốc mỡ ra tay mới phát hiện, "Sao ngươi không ra ngoài?"

Ánh mắt của Cố Ánh Liễu dừng lại ở hạ thân thiếu niên, bé cúc non nớt bị ȶᏂασ thành một vòng tròn nhỏ, đang chậm rãi khép lại nhưng bị đau đớn.

Từ góc độ này còn có thể thấy thịt da^ʍ bị đυ. đến đỏ thắm, mấp máy phun ra nuốt vào nước da^ʍ tanh ngọt.

"Muốn nhìn ngươi." Bụng dưới thanh niên dâng lên bí ẩn khát vọng.

Muốn ȶᏂασ ngươi.

Cố Ánh Liễu liếʍ liếʍ môi, cổ họng lăn lộn.

"...... Đau." Dung Nhứ nhíu mày phun một tiếng.

Thuốc mỡ mát lạnh còn chưa đυ.ng được vào vách thịt bị thao chín, cảm giác đau đớn thiếu chút nữa khiến cậu khóc ra.

"Tiểu Nhứ Nhi," Cố Ánh Liễu sờ bắp đùi Dung Nhứ, "Để ta."

Dung Nhứ chần chờ sau một lúc lâu, trả bình thuốc cho Cố Ánh Liễu.

Cố Ánh Liễu quen thuộc bẻ mông thịt thiếu niên để lộ c̠úc̠ Ꮒσα ra, lòng bàn tay đổ đầy thuốc mỡ, như có như không xẹt qua chỗ mẫn cảm của Dung Nhứ.

"Ưʍ." Dung Nhứ được thoải mái, nước mắt sinh lý cũng tràn ra, chuyện bôi thuốc này vẫn nên để cho Cố Ánh Liễu lành nghề làm thôi. "Ánh Liễu lợi hại."

"Lợi hại ở đâu?" Cố Ánh Liễu bôi xong thuốc mỡ, xoa bóp vòng eo thiếu niên.

"Bôi thuốc lợi hại." Dung Nhứ ghé vào giường nói.

Có điều lúc y bôi thuốc thì cậu vẫn khó chịu.

"......"

Thiếu niên hoàn toàn quên mất lúc trước mình còn đề phòng cái gì, mông thịt mượt mà cùng sống lưng thon thả hoàn toàn lộ ra trước mắt thanh niên.

Cố Ánh Liễu cúi xuống hôn, hơi thở nóng bỏng phun lên mông thịt mẫn cảm của thiếu niên.

Y như có thể biết trước được động tác của thiếu niên, bàn tay nhanh chóng cầm trụ hai chân thiếu niên, một phát cắn lên mông thịt đong đưa trước mắt.

"Á á!......" Dung Nhứ đá đạp chân lung tung, "Ánh Liễu là sắc phôi, sắc lang!"

Cố Ánh Liễu trầm mặc liếʍ cắn mông thịt của thiếu niên, dấu răng mới đè lên dấu tối qua còn chưa kịp tan.

Lông mi Dung Nhứ lại treo đầy nước mắt, thở phì phì nhăn mặt.

Cậu không muốn nhìn mặt Cố Ánh Liễu nữa.

"Tiểu Nhứ Nhi......"

Dung Nhứ quay mặt đi, nhắm mắt lại không thèm nhìn Ánh Liễu.

Cậu không cần xem cái khuôn mặt kia, vừa nhìn đã mềm lòng.

Đồ lừa đảo, suốt ngày giả đáng thương.

"Ta sai rồi," Cố Ánh Liễu chưa đã thèm mà liếʍ liếʍ mông thịt thiếu niên, bế cậu lên dỗ dành, "Tiểu Nhứ Nhi đại nhân đại lượng, là ta không có tự chủ."

"Hừ." Dung Nhứ bị ôm vào trong ngực, "Nóng."

Hương xương bồ trên người thanh niên mát lạnh như gió đêm trong trẻo.

Cậu đột nhiên nhớ ra mình còn phải làm lơ Cố Ánh Liễu, thế là nhắm mắt lại không nói nữa.

Cố Ánh Liễu bóp nhẹ thiếu niên một hồi, dục hoả trong ngực càng dâng cao.

Y đắp cho thiếu niên một tấm thảm mỏng, đứng dậy ra ngoài doanh trướng.





Tắm rửa xong Cố Ánh Liễu liền đến doanh trướng của Hoài tướng quân thương nghị chiến lược.

Hôm nay y cũng không có ý định công thành, phải nói là gần một tháng nay y đều không tính toán sẽ giao thủ với Hoắc Trừng.

Binh lính của y nhân số đông đảo, nhưng so với Hoắc gia quân lại chỉ là tép riu.

Binh mã trong quận huyện tuyển chọn sơ sài, khả năng mỗi người khác nhau, nếu thừa dịp bây giờ sĩ khí đang tràn trề để công thành thì có một chút thành công, nhưng để đánh lâu dài thì không phải cách hay.

Cố Ánh Liễu để binh lính nghỉ ngơi, sẵn sàng trận địa để buổi tối nghênh đón quân địch.

Y có dự cảm, Hoắc Trừng đêm nay hẳn là sẽ đánh bất ngờ vào quân doanh.

Màn đêm từng chút buồn xuống, chân trời điểm xuyết sao rải rác.

Dung Nhứ nửa dựa vào ghế trong doanh trướng, nhiều ngày nay cậu luôn buồn ngủ kì lạ, ngồi đâu cũng có thể ngủ gà ngủ gần.

Thiếu niên thổi tắt đèn chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Cố Ánh Liễu nói y tối nay có việc, cậu không cần chờ y.

Dung Nhứ cởi bỏ áo, cậu bị Cố Ánh Liễu hành hạ cả người đều đau đớn, vải dệt cọ qua đầṳ ѵú đau đến rơi nước mắt, thầm mắng Cố Ánh Liễu 800 lần.

Trong bóng đêm, một bàn tay bịt kín miệng thiếu niên.

"Đừng lên tiếng." Hoắc Trừng dùng khí âm nói bên tai thiếu niên.

Tim Dung Nhứ chìm xuống đây cốc, Hoắc Trừng thật sự đến tìm cậu.

Doanh trướng này không ai dám đến gần, nếu bây giờ Hoắc Trừng gϊếŧ cậu, ngày mai Cố Ánh Liễu mới có thể nhận xác.

Dung Nhứ gật gật đầu.

Đao nhọn đặt trên cổ, lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua da thịt, làm lông tơ dựng hết lên.

"Bệ hạ," Hoắc Trừng nói, "Ngài nói, không thích Cố Ánh Liễu, là đang lừa thần sao?"

Dung Nhứ chột dạ mà nằm im trên giường, không biết nên trả lời như thế nào.

"Vậy Bệ hạ nói thích ta, còn giữ lời không?"

Trọng lượng thanh niên đè cả lên đùi cậu, đùi trong của Dung Nhứ vừa mới bị gặm cắn mãnh liệt, hiện giờ không có một chút sức lực nào, lại bị Hoắc Trừng đè lên người, thống khổ rêи ɾỉ thành tiếng.

Dao đặt ngay bên gáy, lập tức cứa ra vào giọt máu.

Hoắc Trừng lập tức thu hồi lưỡi dao.

Trong bóng đêm, con ngươi thanh niên sáng kinh người, hắn ảo não bịt chặt cổ thiếu niên, nhanh chóng lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng cậu, sau đó nâng hàm dưới lên, bắt cậu nuốt vào.

Dung Nhứ không có một giây để phản ứng lại.

"Đặc chế độc dược, mạn đà hồng, mỗi tháng cần dùng một viên giải dược," Hoắc Trừng nói, "Cho nên không cần ra tiếng."

Dung Nhứ nôn không ra, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh.

"Bệ hạ nói thích ta, còn giữ lời không?" Hoắc Trừng truy hỏi.

Dung Nhứ bị doạ sợ.

Nếu cậu nói không phải, Hoắc Trừng sẽ ngay lập tức hoành đao làm thịt cậu.

"Ta đã có Ánh Liễu."

"Bệ hạ là quân chủ," Hoắc Trừng vuốt gương mặt thiếu niên, tay như đã chịu mê hoặc đi xuống, "Thiên hạ đều là của ngươi, thêm vài phi tần không tính là cái gì."

???

Hoắc Trừng điên moẹ rồi.

Cậu là quân chủ không sai, nhưng không có nghĩa là cậu thích đội nón xanh cho mình.

Để Hoắc Trừng vào hậu cung, rồi hắn và Cố Ánh Liễu lâu ngày sinh tình à?

Dung Nhứ nghĩ Hoắc Trừng vừa ép cậu uống độc dược, trong lòng trầm xuống.

"Bệ hạ nếu nguyện ý, Hoắc gia quân sẽ là của ngươi." Hô hấp Hoắc Trừng thô nặng dần, bàn tay không an phận mà sờ lên đầṳ ѵú thiếu niên. "Làm của hồi môn."

???

Não Dung Nhứ dừng hoạt động.

Nếu đáp ứng Hoắc Trừng, cậu có thể không đánh mà thắng, đánh hạ thành Thịnh Kinh, còn có thể thoát khỏi nguy cơ mất mạng.

Nếu không đáp ứng, khả năng là cậu trực tiếp đi ở đây.....

"Ta có thể suy nghĩ một chút không?" Dung Nhứ nhẹ giọng nói.

Không khí lâm vào yên tĩnh trầm mặc.

Dung Nhứ cắn răng chịu đựng Hoắc Trừng đè lên mình, đau muốn chết.

"Có thể." Hoắc Trừng dừng một chút, áp xuống sát ý quay cuồng, Cố Ánh Liễu tâm kế sâu đậm, hắn tùy tiện nói với Dung Nhứ thế này, chắc chắn mười phần y sẽ có hành động kế tiếp.

Cách hay nhất bây giờ đương nhiên là giữ được mạng, rồi từ từ mưu tính, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết.



Dung Nhứ nhẹ nhàng thở ra.

Cái đầu nhỏ này của cậu hoàn toàn không hiểu ván cờ của bọn họ, vẫn nên để Ánh Liễu hỗ trợ quyết định.

Hoắc Trừng ngửi được mùi đào ngọt ngào trên người thiếu niên, "Thần cũng có thể hầu hạ Bệ hạ."

"......"

Dung Nhứ không lời gì để nói, Hoắc Trừng thật sự muốn tiến cung hả.

"Ba ngày sau, Bệ hạ bảo Cố Ánh Liễu cho ta đáp án là được."

Hoắc Trừng tin tưởng, mua bán có lời như vậy, không ai có thể không động tâm, huống chi cân lượng còn liên quan tính mạng Dung Nhứ.

Thân hình thanh niên ẩn nấp trong bóng tối, Dung Nhứ không nhìn rõ hắn đến thế nào, đi ra sao.



Ngay khi thanh niên rời đi, Dung Nhứ lập tức đốt đèn.

Cậu mặc lại quần áo tử tế, tìm binh lính thủ vệ doanh trướng nói, "Cho Cô nước bồ kết."

Có thể nhổ ra một chút cũng được.

Cố Ánh Liễu đã sớm hạ mệnh lệnh, tất cả chuyện lên quan đến Dung Nhứ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải bẩm báo cho y.

Ngay khi binh lính báo cáo Bệ hạ muốn nước bồ kết, y lập tức ý thức được có chuyện không hay, đang yên ổn sao Tiểu Nhứ Nhi lại yêu cầu nước bồ kết.

Cố Ánh Liễu lập tức đứng dậy cáo lui với Hoài tướng quân, chạy về doanh trướng của Dung Nhứ.

Khi y đến nơi, vừa vặn thấy Dung Nhứ đang ngồi xổm bên doanh trướng, nôn khan.

Cố Ánh Liễu chạy tới vỗ nhẹ lưng thiếu niên, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Nôn." Dung Nhứ đè nặng bụng nôn khan.

Trong miệng cậu toàn là nước bồ kết vị kinh dị, khó chịu cực kỳ, không thể trả lời được câu hỏi của Cố Ánh Liễu.

Chờ đến khi nôn ra hết, cậu mới xoa xoa miệng, "Hoắc Trừng tới tìm ta."

Cố Ánh Liễu bế thiếu niên lên về doanh trướng, "Hắn cho ngươi ăn cái gì?"

"Mạn đà hồng," Dung Nhứ vẻ mặt đau khổ, "Một tháng uống giải dược một lần."

"Hắn nói cái gì với ngươi?" Cố Ánh Liễu không ngờ tới bản lĩnh Hoắc Trừng có thể ra vào quân doanh như vào chỗ không người.

Hắn lập tức muốn mạng Tiểu Nhứ Nhi, hiển nhiên là có chuyện cần cầu.

Dung Nhứ trắng bệch mặt, "Hắn muốn nhập hậu cung, làm phi tần."

Thiếu niên buồn bực, đây cũng không phải xã hội nữ tôn, sao ai cũng đòi nhập cung ......

"Hắn nằm mơ."

Dung Nhứ túm túm ống tay áo thanh niên, "Hắn nói có thể dùng Hoắc gia quân làm của hồi môn."

"Đúng là bỏ được vốn."

Cố Ánh Liễu sao lại không đoán được chủ ý của Hoắc Trừng, đơn giản là muốn ôm đùi Tiểu Nhứ Nhi, lại nhân cơ hội diệt trừ mình.

Hay cho một cục đá hạ ba con chim, giữ được Hoắc gia quân và tính mạng mình, giữ được danh phận phi tần, lại xử lý được kết thù.

Việc này tạm thời đặt sang một bên.

Cố Ánh Liễu gọi quân y đến xem bệnh cho Dung Nhứ.

Quân y hiển nhiên là nửa ngủ nửa tỉnh bị chộp tới, đôi mắt đều còn chưa mở hoàn toàn.

Hắn đè lên tay thiếu niên , nhíu mày trầm tư sau một lúc lâu, "Bệ hạ thân thể khoẻ mạnh, chỉ là chuyện phòng the cần phải tiết chế một tí."

Dung Nhứ xấu hổ ngồi ở tại chỗ.

"Thật sự không có vấn đề?" Cố Ánh Liễu không tin Hoắc Trừng đến chỉ để đút thuốc bổ cho Dung Nhứ.

"Thần cũng không khám ra được vấn đề khác."

Cố Ánh Liễu phất tay để quân y lui ra.

Dung Nhứ đánh bàn tính nhỏ, "Chờ chúng ta lấy được Thịnh Kinh, phong cho hắn thành Trừng tần, tống cổ hắn đi hành cung xa xôi, lấy lại binh quyền nữa. Nhưng mà ngươi không được thích hắn."

"Không đơn giản như vậy đâu." Cố Ánh Liễu nói.

Những việc này y đều có thể làm, nhưng y không muốn ban danh hiệu phi tần cho thằng chả đấy.

Hoắc Trừng là chất nhi Hoắc thái hậu, chất nhi của bà "hoàn toàn tỉnh ngộ", nguyện ý vào cung giao ra binh quyền, đối với Hoắc thái hậu mà nói là trăm lợi mà không một hại.

Hoắc gia xoá được cái danh phản đảng, bà lại ở đằng sau thúc đẩy, ra vẻ Hoắc gia tuyệt đối không hai lòng, Tiểu Nhứ Nhi lại mềm lòng, nhìn Hoắc Trừng đáng thương, nói không chừng sẽ để hắn nhân cơ hội chui vào chỗ trống.

Hoắc thái hậu nhìn thì chiếu cố y, nhưng giữa nhi tử và gia tộc trước mặt cũng sẽ không thiên vị y.

Huống chi với thân phận của Dung Nhứ, vốn là có thể hưởng Tề nhân chi phúc, chỗ nào cũng thấy Hoắc Thái hậu đúng.

—-