Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần

Chương 57: Say rượu xong tính toán nợ nần

« Chương TrướcChương Tiếp »
——

Cố Ánh Liễu thấy thiếu niên tươi cười có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Y bế thiếu niên lên ngồi trên đùi mình như cũ, ngồi xuống bên bàn gỗ.

"Hôm nay Thái Hậu nương nương kêu ngươi đi qua?" Cố Ánh Liễu nói.

"Đúng rồi." Dung Nhứ cười đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải tại Cố Ánh Liễu hôm qua làm loạn, sao mình lại bị Thái Hậu nương nương chê cười, tức chết cậu.

Lúc ấy trong doanh trướng còn có nha hoàn của Thái Hậu nương nương nữa, quá mất mặt!

"Sao lại không vui?" Cố Ánh Liễu dán lên gương mặt hơi lạnh của thiếu niên, vẫn cảm thấy không đủ, lại hôn một cái lên má thiếu niên.

Ngón tay y vân vê bụng nhỏ phồng lên của thiếu niên, lòng bàn tay vuốt ve rốn nhỏ đáng yêu.

Da đầu Dung Nhứ muốn nổ tung.

m thanh trầm thấp của thanh niên dính sát vào màng tai của cậu, lòng bàn tay nóng bỏng ướŧ áŧ cách một lớp vải mỏng.

Cứ câu dẫn người taaaaa!

Cậu phải tự chủ, không thể bị Cố Ánh Liễu dỗ dành hai cái là lại không có việc gì.

"Đâu có không vui," Dung Nhứ cong khóe miệng, chỉ chỉ đào hoa nhưỡng trên bàn, "Không ngờ hoa lê nhưỡng của trấn Phù Dung có thể mang được đến đây, Bạch Nga tỷ tỷ tặng cho ta, nhân tiện mang cho ngươi. Hôm nay nhớ ra liền muốn uống cùng ngươi."

Hoa lê nhưỡng, ngọt thanh thơm ngọt, rượu thơm nồng đậm, dư vị lâu dài, nói trắng ra là chính là uống nhẹ nhàng rồi tác động chậm.

Dung Nhứ lấy ly rót rượu cho Cố Ánh Liễu, cậu không tin không thể dùng rượu đánh gục y.

"Được." Cố Ánh Liễu sửa lại mấy sợi tóc loạn của thiếu niên.

Tuy rằng y không biết Dung Nhứ định làm gì, nhưng nếu thiếu niên muốn uống rượu, thì y bồi cậu uống.

Tam cá sấu linh tam tam võ hẹ tứ linh cá sấu.

Ly rượu trắng sứ chầm chậm lắc lư, dưới ánh nến nhạt nhòa phát ra màu xanh lục.

Cố Ánh Liễu bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, hương vị xác thật không tồi, mũi tựa hồ có thể ngửi được hương hoa lê, môi răng ngọt ngào.

Dung Nhứ: "Có phải uống ngon không? Ta rót cho người thêm nhé."

Cố Ánh Liễu gật đầu, ánh mắt dừng trên chóp mũi thiếu niên, ngay dưới là cánh môi hồng nhuận, dính rượu trong suốt, mùi đào và mùi hoa lê hòa vào nhau, nhìn thơm ngọt ngon miệng.

Y cúi đầu hôn cậu, ngón tay bắt được vạt áo thiếu niên kéo lên.

Thiếu niên bị hôn ngốc, cổ bị bắt ngẩng lên thừa nhận thanh niên liếʍ láp.

Lần này y kiên nhẫn đến lạ, chăm chú càn quét nước bọt trong miệng thiếu niên. Hương rượu thanh ngọt cùng với vị ngọt của thiếu niên lẫn vào nhau, khiến y hận không thể uống được nhiều thêm.

Dung Nhứ đẩy bả vai thanh niên ra chạy trốn, lại bị thanh niên cố định chặt vào l*иg ngực, hàm dưới không khép được làm nước bọt chảy khỏi khóe môi, đều bị Cố Ánh Liễu liếʍ hết.

Ngay sao đó, áo ngoài của cậu bị vén lên, ngón tay đầy vết chai mỏng cọ xát qua đùi non, hướng thẳng đến lỗ l*и.

Cậu không có mặc qυầи ɭóŧ!

Tên biếи ŧɦái này! Thảo nào không cho cậu mặc qυầи ɭóŧ!

Không có lớp vải dệt ngăn cách, ngón tay thanh niên dễ dàng chạm vào mép thịt mềm mại, ngón cái và ngón trò đều thời kẹp chặt lấy bé sò, hơi nóng cuồn cuộn như muốn trút hết vào nơi tư mật, khiến cậu vừa sảng khoái vừa khó nhịn.

Ngọn đèn dầu thấp thoáng, bóng người giao triền.

Chân thiếu niên gác hết lên đùi Cố Ánh Liễu, sam bào bằng tơ lụa mịn màng bị cởi xuống bắp bùi, để lộ da thịt tím hồng toàn dấu hôn.

Ngón tay Cố Ánh Liễu ác liệt vân ve một vòng xung quanh lỗ nhỏ, Dung Nhứ không kìm được mà phun ra một ít dâʍ ɖị©ɧ trong trẻo, dính lên ngón tay của y.

Dung Nhứ động eo, phát ra nức nở thít thít.

Thanh niên giống như dã thú phát tình, côn ŧᏂịŧ to bằng bắp tay đặt giữa kẽ mông của thiếu niên, cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được ướŧ áŧ từ mã mắt.

"Ha...... Ha......" Dung Nhứ thở hổn hển, đôi môi nũng nịu bị hôn đến sưng đỏ.

Cố Ánh Liễu bế cậu lên nằm xuống giường, bàn tay xoa bóp mông thịt.

"Còn chưa uống hết rượu......" Dung Nhứ vẻ mặt đưa đám.

"Ngày mai lại uống." Cố Ánh Liễu ách thanh nói.

"Bên dưới của ta còn đau." Dung Nhứ mếu máo, nước mắt tích lại ở lông mi.

"Ngươi rút ngọc thế ra?"

"Không." Dung Nhứ run rẩy, chỉ cảm thấy thanh niên trước mắt hết sức đáng sợ.

"Đau thật không?" Cố Ánh Liễu giống như nghi ngờ, "Ngọc thế là dương sơn ngọc đặc biệt, có thể làm ấm huyệt giải sưng. Nếu thật sự còn sưng, chắc chắn là cấp dưới làm việc vớ vẩn, ta trực tiếp đi phạt hắn mấy chục gậy."

Dung Nhứ nhanh chóng túm chặt ống tay áo của Cố Ánh Liễu, "Được rồi, vừa nãy có hơi đau, bây giờ hết rồi."

Dây đai bên hông lẫn áo ngoài đều bị cởi ra, cổ áo to rộng bọc lấy bả vai trắng mịn, ống tay áo trượt xuống cổ tay, như một món lễ vật trân quý đã bị bóc một nửa.

Dung Nhứ bị ôm chặt eo, nụ hôn mùi hoa lê triền miên ngọt ngào, bao trùm lên dấu hôn hôm qua.

Cố Ánh Liễu nhìn thiếu niên nằm ngửa trên giường, thân hình trắng nõn bị quần áo của mình bao bọc, đáng yêu lại ngon miệng.

Y sờ lần bên trong lỗ l*и, kéo ngọc thế đã ướt đẫm nước da^ʍ ra.

Tí tách.



Dâʍ ɖị©ɧ tí tách chảy đầy giường.

Dung Nhứ phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, cảm giác nặng bụng cuối cùng cũng biến mất.

Cảm giác như dòng nước bị chặn lại được thả ra, vui sướиɠ khôn cùng chảy đi khắp nơi.

Thiếu niên đắm chìm trong sảng khoái, để kệ ngón tay của Cố Ánh Liễu xoa ấn trong l*и nhỏ.

Cố Ánh Liễu hài lòng đè mép thịt mềm xốp xuống, trải qua một ngày được nong rộng, mị thịt hoàn toàn không giống như lúc trước gắt gao bao bọc lấy ngón tay của y, mà chậm rãi tụ lại, nếp uốn tỉ mỉ hôn liếʍ lòng bàn tay mẫn cảm.

Ngón tay y cong cong đè ép vào vách thịt, thịt da^ʍ phát ra tiếng nước òm ọp như nức nở.

Y cởϊ qυầи áo, ngậm lấy đầu ti mập mạp đã dựng đứng lên của cậu.

Thiếu niên bị y cắи ʍút̼ khó chịu đến khóc huhu, y mới đại phát từ bi mà buông tha bầu vυ" nộn thịt, lần mò theo eo thiếu niên xuống.

Y hận không thể ngay lập tức cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào cái lỗ ấm áp ngọt nước này, nhưng thiếu niên đã nói phải làm tiền diễn trước.

Cố Ánh Liễu kiên nhẫn xoa nắn dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên, quỳ gối giữa hai chân cậu banh hai chân ra thật lớn, chặn môi cậu lại.

Vòng eo Dung Nhứ căng chặt, run rẩy kinh khủng.

Đêm qua điên cuồng còn ở trước mắt, hiện tại cậu ngẫm lại cũng cảm thấy mệt.

Chờ Cố Ánh Liễu buông mình ra, Dung Nhứ cuối cùng cũng hỏi ra miệng, "Đêm qua đã làm rồi mà, hôm nay không thể nghỉ một ngày sao?"

Khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh của thiếu niên phình ra, mắt nai long lanh chờ mong, làm người ta hận không thể thỏa mãn bất cứ điều gì cho cậu.

Cố Ánh Liễu: "Cái khác đều được, cái này thì không, chúng ta phải có bảo bảo."

Dung Nhứ: "Ngày mai...... cũng...... Ưʍ...... Giống nhau."

Động tác dưới tay của Cố Ánh Liễu không ngừng lại. Thiếu niên bị xoa nắn đến cứng lên, "Không thể chậm trễ."

Dung Nhứ: "......"

Bên trong l*и nhỏ ngứa ngáy khó chịu, cảm giác như muốn xé đôi cậu ra.

"Hức a a......" Dung Nhứ ngẩng đầu muốn bỏ chạy, lại bị kéo xuống ngay lập tức.

Dươиɠ ѵậŧ cực nóng đặt trước miệng nhỏ, đầu ngón tay hơi lạnh tách hai mép thịt ra, bé sò mấp máy khó nhịn.

Dung Nhứ bị cắm đến cả người nóng bừng, cái trán toát ra mồ hôi tinh mịn.

Cậu cảm nhận được đùi mình bị cánh tay mạnh mẽ của Cố Ánh Liễu nâng lên, nhanh chóng ȶᏂασ thẳng vào lối đi trơn ướt.

"Ưʍ......" Dung Nhứ khóc nức nở ra tiếng, cơn tê dại ngắn ngủi qua đi, cậu liền kịch liệt giãy giụa, đá đạp lung tung muốn thoát khỏi khống chế của thanh niên.

"Chờ chút sẽ không đau nữa." Cố Ánh Liễu sướиɠ đến da đầu tê dại, gặm liếʍ môi châu của thiếu niên trấn an cảm xúc của cậu.

Côи ŧɧịt̠ lớn bị mị thịt mềm xốp bao vây, dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn tràn ra tận ngoài cửa l*и.

Nóng bỏng bên trong l*и còn cao hơn cả dươиɠ ѵậŧ của y, tựa như sào huyệt ấm áp, hoàn toàn tiếp nhận cây trụ lớn khổng lồ của y.

Cố Ánh Liễu đè lại mông thịt thiếu niên, chậm rãi kí©h thí©ɧ xương hông, hơi hơi uốn lượn côn ŧᏂịŧ quấn lấy mị thịt, cọ xát đến mức nước sốt đầm đìa.

Dung Nhứ không khóc nổi nữa, mồ hôi dính ướt vào tóc mái, vòng eo bị bắt thừa nhận thanh niên thảo phạt.

Chỗ mẫn cảm của cậu bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ hung ác nghiền qua nghiền lại, tia lửa tí tách nảy lên trong đầu.

Tay run, eo run, chân cũng đang run rẩy không ngừng.

Cậu như thịt cá trên thớt, chờ đợi Cố Ánh Liễu đem đi chế biến thành mỹ vị, rồi nuốt hết.

Dung Nhứ rầm rì hai tiếng, sốt sắng chờ đợi Cố Ánh Liễu, đột nhiên bị y đâm thật mạnh, không kịp cản lại.

Mỗi lần cậu đều không hề chuẩn bị, lại bị Cố Ánh Liễu cắm đến hỏng mất thét chói tai.

Cậu ngước mắt nhìn khuôn mặt Cố Ánh Liễu, muốn tìm chút dấu vết trên khuôn mặt đó.

Trên khuôn mặt tuyệt sắc cũng tràn ra mồ hôi mỏng, mặt mày nùng lệ nhiễm tìиɧ ɖu͙© đỏ ửng, mũi cao thẳng, môi đỏ tươi.

Cố Ánh Liễu tựa hồ nhận thấy được thiếu niên đang nhìn mình, ánh mắt rơi xuống, đôi mắt cong lên, như đựng đầy sao trời nhỏ vụn.

Dung Nhứ si ngốc mà nhìn thanh niên tươi cười, còn may Cố Ánh Liễu trừ khi ở trước mặt cậu rất ít cười.

Nếu y cũng cười với người khác như thế, chắc chắn sẽ câu dẫn họ đến không còn hồn vía.

Dung Nhứ chua xót, một hồi lại cảm thấy bản thân buồn cười, lại không chịu được y cười với ai khác.

Bị cắm lộng nửa khắc, Dung Nhứ cuối cùng không nhịn được, "Không cho...... Ngươi cười với...... người khác hức...... như thế......"

Cố Ánh Liễu ngốc lăng một cái, chớp mắt, càng cười xán lạn hơn trước, "Được, chỉ với Tiểu Nhứ Nhi...... Như vậy."

Tim Dung Nhứ đập đến lợi hại, có phải là cậu quá bá đạo hay không.

"Cũng không phải......"

Cố Ánh Liễu: "Ừm."

Y lại cúi xuống hôn gặm mυ"ŧ cánh môi thiếu niên, dường như hôn như thế nào cũng không đủ.

Dung Nhứ bị hôn thành một vũng nước, l*и nhỏ hết sức chống cự, để mặc thanh niên đấu đá lung tung ở bên trong.

Cảm giác tê dại chồng chồng lớp lớp, thiếu niên bị ȶᏂασ đến thỏa mãn, liếʍ môi phát ra tiếng rầm rì hài lòng, như đang tán thưởng thanh niên.

Lúc này thiếu niên đã sớm quên phải đề phòng Cố Ánh Liễu, toàn thân giãn ra giống như mèo nhỏ nằm phơi bụng tắm nắng.



Cố Ánh Liễu bị hút tê dại xương cùng, vách thịt mềm xốp co rút hôn liếʍ dươиɠ ѵậŧ, nếp uốn trong lỗ nhỏ bị nghiền ép, không còn cảm giác bị áp bách mà chỉ còn vui sướиɠ.

—— òm ọp òm ọp.

—— òm ọp òm ọp.

......

Cố Ánh Liễu nghe tiếng bọt nước ở nơi giao hợp, giơ chân thiếu niên đặt lên bả vai mình, vươn đầu lưỡi liếʍ mắt cá chân cậu.

Thiếu niên bị nhột mà rút chân về, y lại nhanh tay cầm chặt bàn chân cậu.

Thiếu niên kiều nộn không mấy khi đi, bàn chân không có vết chai nào, non mềm mịn màng.

Y đặt trọn gót chân thiếu niên vào lòng bàn tay thưởng thức, côn ŧᏂịŧ trong thân thể cậu vẫn nhanh chóng đâm rút.

"A a......" Dung Nhứ bị đυ.ng vào khóc thét ra tiếng, nếu không phải thanh niên nắm được mắt cá chân của cậu, có lẽ cậu đã bị đâm bay rồi.

Lỗ nhỏ bị đâm trào bọt nước, nước da^ʍ tích thành vũng nước nhỏ, lắc lư òm ọp trong bụng.

Cậu lại muốn đi tiểu.

Dung Nhứ bắt lấy khăn trải giường, nước mắt ào ào, "Muốn...... Đi tiểu......"

Cố Ánh Liễu lần này lại không thỏa mãn cậu, mà là dỗ dành thiếu niên nước mắt lưng tròng, "Đợi lát nữa hẵng tiểu."

Chờ thiếu niên bài xong dâʍ ŧᏂủy̠, l*и nhỏ sẽ lại trở nên gian nan khó đi.

Sao y có thể bỏ qua l*и da^ʍ nhiều nước này được, càng đỉnh vào sâu trong tử ©υиɠ của cậu.

Dâʍ ɖị©ɧ trắng đυ.c vẩy ra khắp nơi, mép l*и bị căng ra trong suốt.

Dung Nhứ muốn điên rồi, cảm giác bị nghẹn nướ© ŧıểυ trướng lên lại còn bị thọc vào rút ra liên tục, tê dại toàn tụ tập ở bụng nhỏ.

Cậu bị đảo lộn thân thể, quỳ gối trên giường.

Lúc này Cố Ánh Liễu lại không đè bụng cậu, dường như đang suy tư cái gì.

Cậu nhanh chóng nhân cơ hội bò lên phía trước, dâʍ ɖị©ɧ trong bụng sóng sánh nặng trĩu, cảm giác chua xót tích đến tận đầu.

Chỉ cần rút được côn ŧᏂịŧ của Cố Ánh Liễu ra, hẳn là có thể thoải mái.

Đầu óc Dung Nhứ không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ gì nữa, hoàn toàn quên mất giáo huấn ngày hôm qua.

Cố Ánh Liễu nhìn chằm chằm nơi giao hợp đang hộc ra từng đợt nước tanh ngọt, lại nhìn động tác của thiếu niên.

Thiếu niên quỳ gối trên giường bò người xuống, mông thịt căng tròn theo động tác lắc lư của thiếu niên, như dê con non nớt không biết trời cao đất dày.

Cố Ánh Liễu liếʍ liếʍ môi, cảnh đẹp trước mắt làm y điên cuồng nuốt nước miếng.

Tiểu dê con tựa hồ mệt mỏi, ghé vào khăn trải giường thở hổn hển.

Cố Ánh Liễu nhìn ©ôи ŧɧịt̠ trơn bóng bị rút ra một nửa, chờ động tác kế tiếp của thiếu niên.

Dung Nhứ may mắn, thanh niên giống như thật sự không quản cậu, bướm nhỏ kiệt sức không thể động đậy nữa, ngay cả co rút lại cũng không thể.

Bụng nhỏ thoát khỏi cây trụ to lớn, đầu nấm cực đại cọ qua điểm mẫn cảm.

Cố tí nữa thôi, cậu không cần chịu đựng cảm giác nghẹn tiểu này nữa.

Dung Nhứ cười rộ lên, không đợi cậu hoàn toàn thoát khỏi côn ŧᏂịŧ, đã bị kéo eo trở về.

"A a......" Dung Nhứ ý thức được mình bị chơi, "Đồ lừa đảo nàyyyyy!"

"Không lừa ngươi," Cố Ánh Liễu cong người liếʍ mυ"ŧ vành tai thiếu niên , "Muốn thao Tiểu Nhứ Nhi, nhưng mà Tiểu Nhứ Nhi không ngoan."

Y đứng dậy đè lên eo thiếu niên, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn nóng bỏng đâm rút trong thân thể thiếu niên nhanh chóng, tàn nhẫn dã man.

Cố Ánh Liễu vỗ lên thiếu niên mông thịt, lại buông tay, nhéo nhéo.

Thật mỹ vị.

Muốn ngừng mà không được.

Cố Ánh Liễu cảm thán mình không để thiếu niên bắn ra, dâʍ ɖị©ɧ lắc lư trong bụng giảm bớt áp lực đưa đẩy của côn ŧᏂịŧ.

Y cắn răng, không cho phép mình bắn nhanh như thế.

Dính nhớp.

Quá nóng.

......

Đến mấy trăm lần sau, Cố Ánh Liễu bắn vào trong thân thể thiếu niên, Dung Nhứ cũng run rẩy bắn ra.

Dung Nhứ không phân biệt được là mình say hay bị thanh niên đυ. choáng rồi, thanh niên vẫn còn không biết mệt mỏi mà cày cấy trong người cậu.

Cậu hậu tri hậu giác mới nhớ ra, mình tìm Cố Ánh Liễu uống rượu để làm gì vậy trời?

Rượu thì mình say.

Lại còn bị ịch.

Vừa mất phu nhân lại thiệt quân!

Dung Nhứ oán hận mà đạp Cố Ánh Liễu một chân, đáng tiếc chân cậu làm gì có sức lực, ngược lại còn làm cho thanh niên càng thêm ra sức.
« Chương TrướcChương Tiếp »