Chương 74: Đại hôn h

Tặng mấy ní quà nè hmi hmi

—-

Trong điện, ánh đèn mơ màng.

Ánh sáng nhu hòa chiếu lên khuôn mặt thanh niên, vừa rồi nghẹn cười nên gò má tái nhợt hiện lên một chút huyết sắc.

Khóe miệng y hơi hơi cong lên, trên môi dính chút nước ướŧ áŧ, đẹp không gì sánh được.

Linh hồn thiếu niên vừa được kéo về đã bị Cố Ánh Liễu câu đi mất rồi, trong lúc nhất thời quên mất mình vừa mới nói chuyện người xấu.

Cậu từ từ dính sát vào thanh niên, đôi môi trắng mềm in lên khóe môi Cố Ánh Liễu, như cá gặp nước.

Cố Ánh Liễu không chịu nổi dụ dỗ lộ liễu thế này, ©ôи ŧɧịt̠ nháy mắt ngẩng đầu ngay, bàn tay to lớn bóp chặt eo thon của thiếu niên, môi răng trằn trọc.

Hô hấp Dung Nhứ rối loạn.

Cậu bị hôn đến mức quên mất bản năng, không hô hấp bình thường nổi nữa, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng thấy mà thương, đuôi mắt phiếm hồng nhạt, con ngươi vốn ngập nước mê người giờ mịt mờ mông lung.

Thiếu niên trông dễ bị bắt nạt tàn nhẫn đến lạ, đồng tử mở to, vừa vô tội vừa đáng thương.

Cố Ánh Liễu dùng ngón tay mở cổ áo cậu ra, bàn tay run rẩy theo cổ áo đi xuống, hung hăng vuốt ve hõm eo mềm dẻo của thiếu niên.

"A a......" Dung Nhứ bị sờ đến mềm cả người, bàn tay ấn lên ngực thanh niên, muốn đẩy ra lại muốn thôi.

Cố Ánh Liễu chịu đựng bị thiếu niên sờ soạng lung tung, khe hở ngón tay kẹp đầṳ ѵú như bị điện giật, tê dại đến nỗi tóc tai cũng phải dựng lên.

Y phát ra một tiếng kêu rên ngắn ngủi, há miệng ngậm lấy cái lưỡi mềm mại của thiếu niên, như hận không thể nuốt luôn thiếu niên vào bụng.

"Hức.... ha...." Dung Nhứ thở hổn hển từng ngụm, giơ tay lau nước miếng dính ra khóe miệng, trừng mắt nhìn Cố Ánh Liễu một cái, "Sơ hở là câu dẫn người khác...."

Cố Ánh Liễu: "......"

Y cởϊ qυầи lót thiếu niên ra, ngón tay nhanh chóng bắt lấy l*и non, vuốt ve lên xuống, "Ta cũng là người xấu."

Dung Nhứ đầu đầy dấu chấm hỏi, "Sao ngươi lại là người xấu?"

Cố Ánh Liễu: "Nghẹn hỏng rồi."

Dung Nhứ: "Hừ...... chê...... lạnh lùng dữ chưa."

Cố Ánh Liễu cong khóe môi, tách hai mép thịt mẫn cảm mềm mại như nước ra, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ từ từ tiến vào thân thể cậu.

Dung Nhứ bị cắm đến nỗi cả người nóng rực, trước khi hoàn toàn đi vào, thiếu niên đột nhiên hoảng hốt giãy giụa.

Thanh niên đã đoán được động tác của cậu từ sớm, nhanh chóng đè lại hai chân thiếu niên, mạnh mẽ xông vào, còn đỉnh thật sâu vào trong l*и nhỏ ướt nước.

"...... Ánh Liễu là người xấu...... Hức hức......" Thiếu niên kêu khóc, bàn chân đá đạp lung tung lên đùi thịt cường tráng của thanh niên.

Cố Ánh Liễu: "Ừm...... Vừa rồi ta đã nói với Tiểu Nhứ Nhi ta là người xấu rồi."

Dung Nhứ bị sự thành thật của Cố Ánh Liễu làm cho tức chết, khóc thút thít, "Ngươi cứ.... Hức... bắt nạt ta, coi thường ta ăn nói vụng về, nên bắt nạt.... Hức sức không lớn bằng ngươi."

Cố Ánh Liễu: "Chỉ bắt nạt ngươi."

Tiếng khóc của thiếu niên làm y càng hứng hơn, côn ŧᏂịŧ như cái bàn ủi khổng lồ phát ra tia nóng dữ dội, hung hăng ra vào hành lang nhỏ bé trơn trượt của thiếu niên, ép ra nước sốt tươi mới ngọt lành.

Dung Nhứ bị cắm đến nỗi tóc tai tán loạn, toàn thân đỏ ửng như con tôm cong tròn, kiều diễm yêu nghiệt như hoa đào tháng ba.

Cố Ánh Liễu cúi người liếʍ láp da thịt mềm nộn của thiếu niên, ©ôи ŧɧịt̠ vẫn không ngừng lại mà ác liệt đâm thẳng vào tử ©υиɠ thiếu niên, chèn ép điểm mẫn cảm.

Ánh nến leo lắt, trường cao lất phất.

Dung Nhứ bị thọc đến nỗi ư ư khóc, bụng nhỏ co rút khiến cậu không thể nói được gì.

Thanh niên như sói đói gặp máu, đáy mắt hằn lên vết đỏ, trước ngực bị cắn dữ dội, dấu răng khi nông khi sâu bao trùm lên da thịt rắn rỏi, trông đến là đáng thương.

"A a...... hức...... Không được......"

Cố Ánh Liễu hôn lên khuôn mặt thiếu niên, "Thêm một lần."

Chân Dung Nhứ run không ngừng, không đợi cậu kịp trả lời đã bị xoay người lại, quỳ trên giường.

Thanh niên phía sau nâng mông thịt cậu lên, đầu lưỡi mềm mại xúc cảm áp lên da thịt mịn màng, hơi thở ấm áp xua tan khí lạnh, răng sắc cắn lên, còn ác liệt lấy tay vần vò mông cậu.

Thiếu niên cảm thấy thẹn đến nỗi ngón chân cuộn trời, tê dại hết cả mặt.

Cố Ánh Liễu: "Mông Tiểu Nhứ Nhi mềm quá......"

Thanh niên nói xong lại ngậm chặt mông thịt trong miêng, ngón tay thon dài tách hai mép thịt của bé bào ngư ướt nước, moi đào điểm mẫn cảm của thiếu niên.



Nước mắt thiếu niên rơi như trân châu, đệm giường bị thấm ướt thành mảng to tướng.

Cố Ánh Liễu lúc này mới tạm thời buông tha cho cậu, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ bên dưới thì không, đâm thẳng vào bé bướm, cứ thế mạnh mẽ ra ra vào vào.

Mị thịt lẫn chủ nhân rơi vào cùng một trạng thái, bị ȶᏂασ chỉ biết khóc huhu, khóc đến mức trên dưới nước trần lan, nhưng vẫn chặt chẽ bú ʍúŧ lấy lòng dươиɠ ѵậŧ của y, hy vọng y sắp bắn còn tha cho nó.

"Ha." Cố Ánh Liễu bị hút đến gân xanh ứa ra.

L*и da^ʍ từ bỏ chống cự, mềm xốp bao lấy dục căn, chịu đựng tốc độ ra vào như cái máy của thanh niên.

Đáy mắt Cố Ánh Liễu đỏ đậm, đẩy nhanh tốc độ đυ..

Mông thiếu niên bị va đập thành sóng thịt mượt mà, sống lưng thẳng tắp, xương bướm giương cánh muốn bay.

Mồ hôi rơi trên lưng trượt vào kẽ mông, cảm giác dính nhớp làm y cơ hồ không nắm chặt được eo cậu.

"Tiểu Nhứ Nhi......"

"Tiểu Nhứ Nhi......"

......

Cố Ánh Liễu quỳ gối đằng sau thiếu niên, chỉ cảm thấy vô cùng sung sướиɠ.

Nếu bây giờ thiếu niên muốn mạng y, y cũng nguyện ý.

Thiếu niên khóc lóc không ngừng được, trong đầu chỉ có tiếng đυ. nhớp nháp, lâu rồi không làm nên bé bướm không chịu nổi kí©h thí©ɧ thế này.

Cậu bị cắm đến mềm người, không còn tí sức lực nào chống cự.

Bụng nhỏ của Dung Nhứ bị ȶᏂασ thành hình ©ôи ŧɧịt̠ lớn, lỗ nhỏ bị căng đến trắng bệch.

Động tác phía sau bỗng nhiên ngừng lại.

Dung Nhứ cẩn thận thoát khỏi gông cùm xiềng xích của thanh niên, thấy người phía sau không hề nhúc nhích gì mới run rẩy bò lên trước, muốn phun côn ŧᏂịŧ ra.

Cậu lắc mông, sóng thịt mềm mại run lên run xuống, như trẻ nhỏ tập tễnh bước đi.

Cố Ánh Liễu nhìn chằm chằm sống lưng của thiếu niên, khi l*и nhỏ đã sắp tuột ra khỏi qυყ đầυ, mới bóp chặt eo cậu kéo về.

Cảm giác không trọng lực lại tràn tới, Dung Nhứ sợ tới mức nắm chặt khăn trải giường.

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng tay đẩy thịt da^ʍ sang hai bên, cố ý cong qυყ đầυ hình nấm ấn vào cửa lỗ.

Cậu bị ȶᏂασ đến mức muốn nôn khan, dươиɠ ѵậŧ to lớn vẫn không có ý định buông tha, còn liên tục di chuyển.

Dung Nhứ khóc tí thì khó thở.

"Cắm hỏng rồi...... hức...... không mang thai được bảo bảo...... hức...... a ưʍ......"

Cố Ánh Liễu nâng cậu lên, để thiếu niên dựa vào người mình.

Đầu lưỡi y liếʍ láp vành tai nhỏ bé của cậu, đôi tay thưởng thức đầṳ ѵú, "Sẽ không hỏng."

Dung Nhứ: "Sẽ hỏng, sẽ......"

Cố Ánh Liễu một tay ôm eo thiếu niên, nâng cậu lên cao, lại hung hăng ra vào trong lối nhỏ chật hẹp, "Ta cố gắng nong rộng ra... sẽ không hỏng được..."

Dung Nhứ không ngờ Cố Ánh Liễu vô sỉ như thế, lại tức đến khóc lên.

Lỗ nhỏ bị ma sát nóng bỏng, cảm giác tê dại lại nảy lêи đỉиɦ đầu. Cậu choáng với lực eo và bụng của thanh niên, tùy tiện đâm chọc vài cái đã khiến cậu bỏ vũ khí đầu hàng.

Dung Nhứ bị làm đến mất khống chế, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ lẫn l*и da^ʍ thi nhau chảy nước, ướt hết người.

Trong đầu cậu nổ pháo hoa bùm bùm, chân cẳng vô thức run rẩy, tựa như con cá sống bị xiên phải.

Cố Ánh Liễu ôm chặt cậu hôn hôn, ngực dính chặt vào lưng cậu, như sợ hãi cậu sẽ đột nhiên biến mất.

Dung Nhứ cọ cọ vào người y, thanh niên lại lần nữa nhào lên, dâʍ ŧᏂủy̠ vừa tiết ra xoa hết lên bụng cậu.

"Ưʍ...... Nóng......" Cậu để mặc thanh niên ȶᏂασ mình một hồi, nhớ lại vừa nãy cậu muốn cái gì đó, kết quả bị y ôm một hồi lại quên xừ mất.

Dung Nhứ bị lăn qua lộn lại ȶᏂασ tới hừng đông.

Ngón tay cậu không động đậy nổi, cả người bị đυ. thành nước dính chặt lên người thanh niên, "Không phải ngươi... nói.... Cái gì cũng đáp ứng ta à?"

"Ừm," Cố Ánh Liễu ăn bao nhiêu cũng không đủ, dươиɠ ѵậŧ lại đâm lên trước đến chỗ sâu nhất của thiếu niên, cắm đến mức thiếu niên cong lưng, lại giả bộ vuốt ve lưng cậu, "Tiểu Nhứ Nhi muốn cái gì?"

"Không làm nữa...... Không được...... Hức......"

Cố Ánh Liễu: "Đổi đi."

Dung Nhứ khóc không ra nước mắt, "Nói yêu ta, vậy mà không làm chút thôi cũng không cho, đồ lừa đảo......"



Cố Ánh Liễu hôn hôn gương mặt thiếu niên, "...... Ngoan."

Dung Nhứ bị rót đầy một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, bụng nhỏ phồng lên như thai phụ bốn năm tháng, thanh niên còn cố tình chặn cửa l*и lại, không cho cậu lộn xộn.

Liên tiếp ba ngày, cậu không ra khỏi cửa điện nửa bước, đồ ăn cũng là cung nhân đem đến cửa, để Cố Ánh Liễu mang vào.

"Ta muốn thượng triều." Dung Nhứ vẻ mặt đau khổ.

Cậu tình nguyện đối mặt với đống tấu chương cao ngút trời, còn hơn ở đây tối ngày ȶᏂασ ȶᏂασ ȶᏂασ.

"Không nóng nảy, tu dưỡng hai ngày." Cố Ánh Liễu đút thiếu niên đang ăn cơm, côn ŧᏂịŧ vẫn ở trong thân thể thiếu niên như cũ, thọc vào rút ra.

Dung Nhứ: "Ta muốn đi tiểu."

Cố Ánh Liễu ôm Dung Nhứ đến nhĩ phòng, bế cậu tách hai chân ra, tư thế như xi tiểu cho trẻ con, "Tiểu đi."

"Ngươi cắm ta tiểu không ra."

"Tiểu Nhứ Nhi không tiểu được, dùng biện pháp khác ép nướ© ŧıểυ ra cũng vậy thôi."

......

Dung Nhứ: "Ta đột nhiên lại không muốn tiểu nữa."

Cố Ánh Liễu: "Tiểu Nhứ Nhi là muốn......"

Dung Nhứ: "...... Không phải."

Thanh niên tự động bỏ qua lời cậu nói, ôm cậu vào tẩm điện đυ. tiếp, tiếng thở gấp lẫn mông thịt va chạm lại lần nữa vang lên.

Bảy ngày sau, Dung Nhứ cuối cùng cũng được buông tha.

Nguyên nhân là do sắp đến đại điển phong hậu, Cố Ánh Liễu gả gấp nên càng phải đẩy nhanh tốc độ chuẩn bị.

Dung Nhứ: "Sang năm đầu xuân làm đại điển phong hậu cũng giống nhau."

Cố Ánh Liễu: "Thành hôn xong có rất nhiều thời gian mang thai bảo bảo, Tiểu Nhứ Nhi không cần sốt ruột."

"......" Dung Nhứ run tay run chân, "Ta không có ý định này."

Cố Ánh Liễu: "Ừm."

Dung Nhứ lại được khám ra có thai lúc này.

Cố Ánh Liễu kinh hoảng đến mức nhảy dụng lên, tỉ mỉ xác nhận với thái y là hài tử không có vấn đề gì, tim mới rơi xuống đất.

"Ánh Liễu, ngươi cười trông ngốc thế." Dung Nhứ nói.

Cố Ánh Liễu ghé sát vào bụng Dung Nhứ nghe ngóng, "Ta nghe thấy được bảo bảo động đậy."

Dung Nhứ: "Mới hơn một tháng, ngươi nghe được kiểu gì?"

Ai cũng nói mang thai ngốc ba năm, nhưng sao không phải cậu ngốc mà là Cố Ánh Liễu.

Cố Ánh Liễu: "Ta nghe thấy được."

Dung Nhứ có lệ: "Ờ, ngươi nghe thấy được......"

Bảo bảo còn chưa thành hình, Cố Ánh Liễu đã bận trước bận sau chuẩn bị xiêm y lẫn đồ chơi, đến tận lúc thành niên luôn.

Dung Nhứ: "Nhỡ đâu bảo bảo không thích thì làm sao bây giờ?"

Cố Ánh Liễu bị Dung Nhứ hỏi đến trực tiếp ngây ngốc, "Đúng vậy, nếu con không thích thì làm sao bây giờ?"

Dung Nhứ: "...... Đúng là ngốc thật."



Đại điển phong hậu vừa lúc rơi vào trung thu đoàn viên.

Hoàng hôn chiếu lên áo bào đỏ thẫm dệt kim giao của Cố Ánh Liễu, lấp lành tơ vàng lung linh, hoa lệ lại cao quý.

Diễm sắc của thanh niên lại không hề bị y phục lộng lẫy đè xuống, mặt như quan ngọc, môi tựa điểm chu. Nhìn thấy thiếu niên đứng bên cạnh mình, ý cười bên môi lại càng nở rộ, như sơn hoa dâng trào, trời đất liên miên.

Người xem lễ đều ngừng thở nhìn thanh niên trên thềm đá, cảm khái Bệ hạ đúng là có phúc khí.

Tài mạo cỡ này, nếu đi theo đường làm quan chắc chắn sẽ có công cao cái thế, muốn mỹ nhân phú quý gì mà chẳng có? Lại cố tình treo trên người Bệ hạ, đúng là đáng tiếc.

"Tiểu Nhứ Nhi." Cố Ánh Liễu si ngốc nhìn thiếu niên mặt đỏ bừng.

Y bước qua bụi gai gian nguy, vượt qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng đứng bên cạnh cậu.