Chương 51 - Cảm giác mạnh mẽ! (2)

“Đúng đấy, đúng đấy.” Đứa trẻ khác cũng hùa theo, đều không cho rằng Vương Bình sẽ thắng.

“Ta tin Vương Bình đại ca.” Xích Phong kiên định nói: “Người giống Xích Hổ đại thúc, theo cách nói trong câu chuyện của Vương Bình đại ca, vừa nhìn đã biết là người qua đường, nhân vật làm phông nền. Còn Vương Bình đại ca lai lịch thần bí, vừa nhìn đã biết là không đơn giản.”

“Ơ…” Vương Bình cạn lời.

“Tiểu tử ngươi, ngày ngày đều kể câu chuyện gì cho Xích Phong, lại nói ta là người qua đường, còn phông nền cái gì.” Trán Xích Hổ đầy vạch đen, hắn trợn mắt nhìn Vương Bình bằng đôi mắt to như chuông đồng kia.

“…” Vương Bình cạn lời.

Tiểu tử Xích Phong này cả ngày quấn lấy hắn, bắt hắn kể chuyện xưa tiểu thuyết, cũng coi như hiểu rất nhiều thứ, nói ra lời này sẽ khiến người ta kinh ngạc, nhưng lại không khiến hắn bất ngờ.

“Bỏ đi, bắt đầu đánh thôi. Hôm nay, ta muốn xem xem ai mới là người qua đường, phông nền gì đó kia.”

Xích Hổ hơi lùi về phía sau, bày ra tư thế, hừ hừ nói.

Đám trẻ con xung quanh đều ngừng luyện võ lại, cười đùa vây quanh hai người.

“Ta lên đây!” Thấy toàn thân Vương Bình đầy sơ hở, Xích Hổ cảm thấy e rằng một chiêu đã có thể đánh bại Vương Bình, trở thành người chói mắt nhất trong lòng đám trẻ con, không khỏi quát to một tiếng, trực tiếp bùng nổ, xông về phía Vương Bình, đánh ra một quyền.

Một quyền này thế như chẻ tre, còn có chân khí hệ Hỏa Hậu Thiên mạnh mẽ quấn quanh, khiến nó vô cùng nóng bỏng.

Thời khắc then chốt, Vương Bình khẽ nghiêng người với vẻ mặt ung dung, tránh thoát một quyền này.

Sau đó hắn tiện tay vỗ ra một chưởng, đã đánh bay Xích Hổ ra ngoài, ngã xuống đất, nhất thời không bò dậy được.

Chuyện này khiến Xích Hổ trợn tròn mắt.

Vừa rồi Vương Bình không hề động đậy, hắn còn tưởng là Vương Bình bị dọa ngốc rồi, đang chuẩn bị thu lực, nhưng ai ngờ vẻ mặt Vương Bình ung dung, khẽ nghiêng người đã tránh được một quyền này của hắn, còn xảo quyệt tiện tay ra một chưởng, đánh bay hắn ra ngoài.

Nếu đây là chiến đấu sinh tử, một chưởng vừa rồi kia của Vương Bình đủ để lấy mạng hắn rồi.

Trong phút chốc, Xích Hổ cũng hơi hoài nghi nhân sinh, rốt cuộc ai mới là người đi săn tinh anh trong thôn, ai mới là tay mơ vừa luyện võ chưa được bao lâu?

“Đám ranh con các ngươi, ai cho các ngươi tự mở cược.” Xích Hổ trán đầy vạch đen, nói với đám trẻ con. “Còn nữa, tuổi còn nhỏ không học cái hay, còn biết cá cược nữa, đúng là ngứa đòn.”

“Còn không phải học Xích Hổ thúc các ngươi à.”

“Đúng đấy, đúng đấy.”

Có đứa trẻ lớn hùa theo.

Điều này khiến khuôn mặt Xích Hổ co giật, không thể phản bác.

“Vương Bình đại ca ca, ngươi dạy chúng ta nâng nhẹ như nặng, nâng nặng như nhẹ gì đó kia được không?”

Lúc này, đám trẻ Xích Đồng Đồng bu lại, từng đôi mắt to linh hoạt chớp chớp, nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt mong chờ.

“Đương nhiên là được.” Vương Bình xoa đầu Xích Đồng Đồng ở phía trước, cười đồng ý.

“Tốt quá!” Đám trẻ con vui mừng nhảy nhót tung tăng.

“Xích Hổ thúc, sau này ngươi không cần dạy chúng ta rồi, chúng ta muốn Vương Bình đại ca dạy.” Có đứa trẻ hơi lớn tuổi chút kêu lên với Xích Hổ.

“Tiểu tử thối nhà ngươi, cánh cứng rồi đúng không!” Xích Hổ cười mắng, trực tiếp đá mông của hắn, đá bay hắn ra ngoài, khiến hắn kêu thảm một tiếng. Những đứa trẻ khác đều cười rộ lên.

Nhìn đám trẻ con líu ríu, cười vang, Vương Bình cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, cảm xúc tiêu cực trong lòng hoàn toàn biến mất, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tâm cảnh được thăng hoa.

Không khí như vậy, thật tốt.

Sau đó, Vương Bình đã bắt đầu dạy đám trẻ con tu luyện, còn Xích Hổ thì đã chuồn trước rồi, chuẩn bị tiến hành đi săn thường ngày với người của đội săn thú.

Một ngày đã trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời lặn, đám trẻ con kết thúc tu luyện vui vẻ cười đùa, chạy tới chạy lui trong thôn, hoặc là trêu đùa ngỗng to trong thôn.

Còn Vương Bình thì trở về sân nhỏ.

“Gâu!”

Vừa trở về, con chó đất A Hoàng đã vui sướиɠ vẫy đuôi, chạy qua, chạy tới chạy lui xung quanh Vương Bình, thi thoảng bò kéo ống quần của hắn.

Vương Bình cười rồi ngồi xổm xuống, xoa đầu chó của nó.

Được xoa đầu chó, A Hoàng càng vui vẻ hơn, liếʍ tay của Vương Bình, ngứa ngứa.

“Được rồi, ngươi đi chơi tiếp đi, ta còn có chút chuyện.” Vương Bình nói với A Hoàng.

“Gâu!” A Hoàng sủa một tiếng, giống như nghe hiểu lời nói của Vương Bình, vui vẻ chạy qua một bên, lại tìm ngỗng to trong sân chơi đùa.

Còn Vương Bình thì kê cái ghế gỗ trong phòng ra trước cửa, biếng nhác vươn vai rồi ngồi xuống, ngắm ánh chiều tà, hưởng thụ sự yên tĩnh lúc này.

Trên người hắn đã không còn linh thạch để tiến hành mô phỏng nữa.

Số lượng linh thạch cần cho lần mô phỏng tiếp theo của hắn cũng không phải thôn trưởng có thể kiếm giúp hắn, như vậy sẽ khiến Xích thôn phải gánh nguy hiểm bị bại lộ.

Vì vậy hắn định ngày mai rời khỏi Xích thôn, đến Đại Hạ kiếm đủ linh thạch giúp bản thân tiến hành mô phỏng mới, nhân tiện tiêu diệt Lý gia.

Đương nhiên, trước lúc đó, hắn vẫn còn vài chuyện phải làm.

Lúc đang suy nghĩ, Vương Bình mở trang group chat ra, muốn xem trong group có tin tức mới gì không, cũng muốn tìm Thái Vĩnh Long hỏi một vài vấn đề.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện trong group vô cùng náo nhiệt, không ít người ngoi lên.

Người khởi xướng chủ đề là Trương Hổ.

Trương Hổ vừa ngoi lên đã nói ra chuyện nhiệm vụ đoàn thể mở khóa rồi, cũng nói rõ hôm qua hắn đột nhiên nhận được một nhiệm vụ đoàn thể.

Lời này trực tiếp khiến group nổ tung, rất nhiều người chỉ xem không trả lời lần lượt lên tiếng.

Ngô Quân (20): “Đệch, nhiệm vụ đoàn thể kích phát khi nào vậy? Không phải cần mười người sao?”

Lưu Mai (15): “Nghĩ kỹ chút, hình như rất bình thường… Bởi vì lần trước ba người mới vào group đã gom đủ mười người rồi. Mặc dù rất nhanh đã chết hai người mới, nhưng số lượng người sống của group chat người xuyên không dù sao cũng đạt đến mười người trong thời gian ngắn ngủi, cho nên đã mở khóa nhiệm vụ đoàn thể.”

Phương Vân (3): “Lưu Mai nói rất có lý, ta cũng nghĩ như vậy.”