Chương 1

Chương 1

Mặt trời bóng ngả về tây.

Trường Nha Ma Lý A Hoa vác trên vai con heo rừng nhỏ mà nàng mới săn được, xăm xăm mà bước về nhà mình. Con heo rừng có vẻ không to lắm, dựa theo sức ăn của bốn người nhà họ thì mỗi người cũng chỉ ăn được lửng bụng mà thôi. Haizz, tháng trước mẹ Lý A Hoa bị ngã gãy chân trong lúc đi săn, cha và anh trai nàng thì chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt nên gánh nặng đi săn vì thế mà trở xuống vai nàng, Lý A Hoa thầm thân trong lòng.

Áp lực như núi.

Đột nhiên, bầu trời trước mặt nàng lóe lên một tia sáng. Sau đó, từ vùng sáng ấy rơi xuống một cái gì đó, nhìn có vẻ không nhỏ, vậy mà khi rơi xuống đất lại như không có trọng lượng, nhẹ nhàng mà đáp xuống mặt đất.

Lý A Hoa vừa kinh vừa sợ, trong nhận thức hữu hạn của nàng, không có khái niệm thiên thạch, sao băng, người ngoài hành tinh... Do dự vài giây, nàng sờ sờ đại đao ở bên eo, căng mặt bước đến đó xem thử.

Sau đó, Lý A Hoa nhìn thấy một "Nam Ma tộc" cả người đều là máu đang nằm trên mặt đất. "Nam Ma" này có vẻ hơi kỳ quái, dáng người thấp bé, trên đầu và trên vai cũng không có sừng, sau lưng lại không có cánh hay đuôi, không biết thuộc chủng tộc nào.

Y phục trên người "Nam Ma" cũng rất kỳ quái, Lý A Hoa chưa từng nhìn thấy loại trang phục nào như thế này.

"Nam Ma" đang hôn mê nhìn qua không có vẻ gì là có thể đe doạ được cô. Vì thế, Lý A Hoa không ngần ngại mà ngồi xổm xuống, bàn tay xoa xoa vết máu trên mặt người đang nằm, khuôn mặt “Nam Ma” trở nên rõ ràng hơn.

Nam ma này nhìn… rất thanh tú, so với nam ma đẹp nhất thôn Lý Hà mà nói đẹp hơn hẳn.

Người này đúng là người tình trong mộng của Lý A Hoa nàng rồi!

Không được, tim nàng đập nhanh quá!

Sau đó Lý A Hoa đưa “Nam Ma” đang hôn mê về nhà, một tay nàng cầm theo con lợn rừng nhỏ chết không nhắm mắt.

Ngày hôm sau Lục Trì mới từ cơn mê tỉnh lại, cả người hắn đau nhức khó tả, chưa kịp mở mắt hắn đã nghe thấy trong đầu mình vang lên một thanh âm thanh thuý: “Số hiệu 385 xin chào ký chủ Lục Trì, ta tên là 385 đến từ hệ thống tiểu Trù Thần, rất vui được phục vụ ngươi.”

Lục Trì còn đang mơ hồ, hắn nghĩ cái hệ thống này cao hứng hơi sớm.

Những lời này vừa vặn bị 385 “nghe” thấy, nó khéo léo mà ngừng lại một giây, sau đó nói tiếp: “Ký chủ Lục Trì xin chú ý, trước khi ngươi mở mắt, ta có nhiệm vụ nhắc nhở ngươi, bây giờ ngươi đã xuyên không đến Ma giới. Vậy nên, xin ngươi hãy chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”

Không đợi hệ thống tiểu Trù Thần 385 cảnh cáo nói xong, Lục Trì đã mở bừng mắt, sau đó hắn lại nhắm lại, hắn suy nghĩ —

Đời này mình đã phạm sai lầm cơ chứ!!!

Hình như……. mình cũng đâu có gây chuyện gì, chỉ là hái trộm một ít táo nhà Triệu gia gia cách vách, sờ soạng thím Lưu trong ruộng dưa, bẻ vài cây mía ở ruộng của Phương nhị thúc, rồi đá bóng làm vỡ kính nhà Hồng nãi nãi rồi vu vạ cho Nhị mặt rỗ chịu cùng… mà thôi?

Không đến mức bị liệt vào phường đại gian đại ác chứ?

Chỉ vì vài ba việc không nên thân lúc còn nhỏ mà hắn phải vào địa ngục sao? Đã là năm 2022 rồi, địa ngục còn chưa kết nối mạng sao? Chẳng lẽ việc hắn được truy tặng danh hiệu liệt sĩ còn chưa truyền đến địa ngục?

Trong đầu Lục Trì, hệ thống tiểu Trù Thần 385 đang cố gắng nắm bắt thời gian mà truyền đạt những điều cần biết ở Ma giới: “Thế giới này tổng cộng có năm loại Ma Tộc. Đó là Độc Giác Ma, Chiến Võ Ma, Dạ Mị Ma, Trường Nha Ma cũng như Trương Vĩ Ma. Phải rồi, người mà ngươi vừa nhìn thấy là Trường Vĩ Ma, đặc điểm nhận dạng là…”

Đột nhiên, bên tai hắn truyền đến âm thanh của Trường Vĩ Ma Lý A Hổ: “Này? Ngươi vừa mới… tỉnh phải không vậy?”

Không, ta không có

Lục Trì từ 385 biết được người mà khiến hắn “nhất kiến kinh hoàng” diện mạo tựa như đầu trâu mặt ngựa kia không phải là nhân viên công vụ trong địa ngục mà là dân bản địa ở đây. Lúc này hắn mới miễn cưỡng mà mở mắt, sau đó đối diện trực tiếp với dung nhan “điên đảo chúng sinh” của Lý A Hổ. Cậu chịu không nổi mà nhắm chặt mắt, hữu khí vô lực mà nói: “Ta… Ta đang ở đâu? Ngươi là ai?”

Lý A Hổ nở một nụ cười nhìn có vẻ hàm hậu nhưng kết hợp với khuôn mặt xấu xí của hắn thì lại trở nên kinh người: “Đây là nhà ta, chỗ này là thôn Lý Hà, ta tên Lý A Hổ, muội muội Lý A Hoa lượm ngươi về, nàng nói ngươi bị thương ngất xỉu ở bên đường.”

Lục Trì không đổi sắc mà trấn an trái tim nhỏ đang đập thình thịch: Không có gì phải sợ hết, hắn chỉ là lớn lên hơi xấu môt chút thôi, nhìn qua không giống người xấu lắm… chắc vậy.

Trừ việc khϊếp sợ với diện mạo của Lý A Hổ, Lục Trì con có rất nhiều điều không hiểu. Không phải đã hắn chết rồi sao?

Lục Trì nhớ rõ, trước khi xuất ngũ hắn đã chấp hành một nhiệm vụ cuối cùng, chắc là do nói trước bước không qua nên bao nhiêu kế hoạch hắn lập ra để chuẩn bị xuất ngũ đều tan thành mây khói do nhiệm vụ xảy ra việc ngoài ý muốn.

Lúc ấy, Lục Trì vẫn còn cơ hội chạy trốn, nhưng trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, hắn không chút nghĩ ngợi mà nhường cơ hội cho các chiến hữu của mình. Khi thân thể hắn bị nổ bay giữa không trung, ý thức phảng phất đã tự do tại ngoài cơ thể, hoặc có thể nói là hồn lìa khỏi xác.

Sau đó, hắn bàng quang mà nhìn thi thể mình được phủ lên lá quốc kỳ đỏ rực. Rõ ràng là Lục Trì đang ở lễ truy điệu của mình, vì sao chỉ trong chớp mắt, hắn lại cảm nhận được xúc cảm của thân thể.

Đau đớn trên người quá chân thực, đặc biệt ở vùng chân trái và ngực, xương cốt ở đây hẳn là đã bị gãy. Lục Trì chỉ thở thôi cũng đau đớn khôn cùng, chẳng lẽ hắn chưa chết mà là xuyên đến Ma giới?

Lục Trì thử cử động bàn tay trái, ngón tay cái nhẹ nhàng mà chạm vào phần cuối ngón trỏ, nơi ấy có một vết sẹo nhỏ do hắn không cẩn thận cắt vào khi tập luyện hoa đao.

Nói cách khác, đây là thân thể của hắn, không phải hồn xuyên mà là thân thể xuyên đến đây.

385 tựa hồ đã hiểu được suy nghĩ trong hắn, giải thích: “Đúng vậy, cái này là phần thưởng của ngươi. Đó là cho ngươi một cơ hội tái sinh. Hy vọng ký chủ nắm chắc cơ hội này, tranh thủ ở Ma giới kiến tạo sự nghiệp. Ta đã giúp ngươi quy hoạch con đường tương lai phía trước rồi, trước hết chúng ta sẽ bán đồ ăn vặt…”

“Đợi đã.” Lục Trì phát giác trong đầu cái gọi là hệ thống thật sự có thể nghe hiểu ý nghĩ của chính mình, liền bắt đầu dụng ý thức cùng đối phương trao đổi.

385 nghi hoặc đáp: “Vâng? Ký chủ còn có vấn đề gì sao?”

“Đúng, có hai vấn đề nhỏ.”

385 hào phóng tỏ vẻ: “Ngươi nói đi.”

Lục Trì nghi hoặc nói: “Thứ nhất, tại sao ta có thể giao tiếp với vị này…… Lý A Hổ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào?”

“Ngươi hỏi đúng người rồi!” 385 đắc ý đáp: “Hì hì ~ Bởi vì ta là hệ thống AI tiên tiến nhất đến từ cao cấp vị diện, cho nên ta có thể dịch đồng thời ngôn ngữ của ngươi và ma tộc rồi chiếu nó vào sóng não của đối phương, cho nên ngươi có thể giao tiếp với chúng mà không gặp trở ngại, hì hì ~ Tôi có phải là siêu lợi hại hay không?”

“Đúng, ngươi rất lợi hại.”

Lục Trì đáp: “Nếu ngươi lợi hại như thế, vậy vấn đề thứ hai: ta đáng lẽ đã chết, ngươi có thể đem sự sống của ta kéo vào thế giới này, hẳn là dùng sự hồi tưởng đi? Đã vậy thì sao ngươi không kéo ta qua đây lúc ta chưa bị thương đi?”

385: “…” Có thể nói bởi vì nghiệp vụ không thuần thục nên tính sai thời gian sao?

“Ngươi không cần để ý đến những chi tiết này. Hay là ta cho ngươi rút quà tân thủ, nói không chừng có thể rút ra thuốc trị thương đặc hiệu, như vậy thương thế của ngươi thực sẽ mau khỏi thôi!”

Lục Trì cảm thấy câu “nói không chừng”này xác suất ở hắn tương đương với “không có khả năng”, cho nên đàm phán nói: “Chính ngươi công tác thất trách, không phải nên đưa miễn phí ta cái thuốc chữa thương đặc hiệu ấy coi như bồi thường sao?

Rút thăm trúng thưởng loại này xác suất rất thấp, căn bản không đáng tin cậy, nếu là ta rút không được thì làm sao bây giờ? Thế này ta dưỡng thương mấy tháng cũng không khỏi nổi?

Nếu ngươi đã giúp ta quy hoạch đường đi sau này, chẳng lẽ còn muốn nhìn ta nằm ở trên giường dưỡng thương mấy tháng?

Hơn nữa nơi này với ta trời xa đất lạ, ngộ nhỡ Ma tộc bọn chúng đối với ta nổi lòng xấu xa, không phải ta ngỏm củ tỏi sao? Nhiệm vụ của ngươi không phải cũng sẽ thất bại sao?”

385: “…” Nói rất có lý, nhưng…

“Ta… Ta sẽ bí mật điều chỉnh xác suất phần thưởng, bảo đảm ngươi khẳng định có thể rút được ? Đưa miễn phí thì không được, nếu đưa miễn phí thì ta phải tự bỏ tiền ra mua, kiếm được điểm cũng không dễ……”

Tình thế trước mắt đối Lục Trì mà nói có tới mười phần bất lợi, bị trọng thương nằm ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, kéo dài thêm một lát thì nguy hiểm nhiều thêm một phần, vì thế cậu nhẹ nhõm mà đồng ý với kiến nghị của 385.

“Được, làm phiền ngươi rồi.”

Trong đầu Lục Trì xuất hiện một giao diện hệ thống, đĩa quay thưởng đang đơn độc nằm một góc di chuyển ra giữa màn hình, sau đó nó bắt đầu chuyển động rút thăm trúng thưởng, tiếp theo đó liền có pháo hoa chúc mừng Lục Trì trúng thưởng ——

“Chúc mừng người chơi số 886 Lục Trì mở gói quà tập sự đã nhận được một lọ thuốc chữa thương đặc biệt!”

“Chúc mừng người chơi số 886 Lục Trì đã nhận được một chiếc thìa thép không gỉ!”

“Chúc mừng người chơi số 886 Lục Trì đã nhận được một con dao làm bếp siêu hợp kim! ”

Lục Trì: “...”

Nhận được thuốc chữa thương cậu còn hiểu được chứ thìa không thép gỉ với dao phay chặt thịt là sao???

Lúc này người vẫn luôn bị Lục Trì bỏ qua một bên - Lý A Hổ còn đang cực lực cố gắng tìm kiếm cảm giác tồn tại: “Sao ngươi không nói chuyện? Ngươi tên là gì? Ngươi từ đâu tới đây? Ngươi thuộc ma tộc nào? Sao trông ngươi lạ thế?”

“… …Ta rất khát, có thể cho ta xin một ly nước được không? Cảm ơn!” Lục Trì khàn giọng nói với Lý A Hổ.

Lý A Hổ lẩm bẩm quay người đi rót nước, lúc này Lục Trì đã lấy thuốc chữa bệnh đặc hiệu từ trong hệ thống ra, cầm trong lòng bàn tay, nhân lúc Lý A Hổ không để ý lấy ra ba viên thuốc nhét vào miệng, đợi Lý A Hổ mang nước đến hắn liền nuốt thuốc cùng với nước trong miệng xuống.

Mặc dù cốc nước khá bẩn, vành cốc lấm tấm vết dầu mỡ, trên mặt nước vẫn còn dính một lớp dầu mỏng, nhưng với tình hình hiện tại Lục Trì cũng không chê trách gì được. Nơi đây thực sự quá nghèo nàn, nhà làm bằng bùn, mái lợp bằng rơm, trong nhà luôn có cảm giác ẩm thấp khiến người khó chịu.

Sau đó, ánh mắt Lục Trì nhìn xuống thân dưới của Lý An Hổ, hắn vừa nãy không có nhìn lầm, sau mông Lý A Hổ…… có một cái đuôi kéo dài tới mặt đất, không phải cái đuôi nhỏ mảnh khảnh, mà nó rất to, giống như đuôi chuột túi vậy……

Chẳng trách lại được gọi là Trường Vĩ Ma.

Thấy Lục Trì ngơ ngác nhìn mình, Lý A Hổ tò mò hỏi lại: "Ngươi còn chưa nói tên, là người ở đâu? Sao lại bị thương ngã quỵ ở bên đường, muội muội ta nói là ngươi từ trên trời rơi xuống, có đúng không?"

*** 1 ***