Chương 11

Vào thời khắc mấu chốt như này, Lục Trì cảm thấy hoàn toàn không thể trông cậy gì vào 385. Hắn trước hết rời xa “linh vật”, bơi về phía cái sọt của mình, cứ mặc quần áo xong hết rồi hãy nói chuyện gì thì nói. Mặc kệ tiếp theo là đánh nhau hay chạy trốn, ít nhất thể diện vẫn phải có.

Lục Trì nhìn chằm chằm vào “linh vật”, “linh vật” cũng vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Trì, thứ trên cùng của nó giống như là “đầu” còn hơi hơi chuyển động theo mỗi động tác của hắn.

Rất kỳ quái.

Lục Trì cũng không muốn kí©h thí©ɧ hay chọc giận nó, hắn chỉ chỉ vào cái sọt của mình, rồi sau đó lại chỉ vào người mình, nói: “Ta muốn mặc quần áo vào trước.”

Tuy rằng ngôn ngữ bất đồng, nhưng ngữ điệu hay động tác vẫn có thể biểu đạt một chút ý tứ, Lục Trì tin tường “linh vật” vẫn có chỉ số thông minh, hẳn là có thể lý giải được ý tứ của mình.

Qủa nhiên cái bộ phận giống đầu kia hơi hơi gật gật, “ *”.

Lục Trì vẫn không nghe ra được ý tứ của nó, nhưng cảm thấy nó hẳn là đồng ý. Vì thế hắn động tác nhẹ nhàng, chậm chạp mà bò lên bờ, dùng quần áo ướt vắt khô để lau nước trên người, chậm rãi đem bộ quần áo mới mua hôm nay mặc vào.

Hắn cố ý chậm lại, không phải để kéo dài thời gian mà cố gắng không tỏ ra vẻ nóng nảy hay công kích, khiến cho “linh vật” đề phòng.

May mắn thay, sau khi Lục Trì mặc quần áo, xỏ giày, “linh vật” vẫn ở trên tảng đá lớn. không hề tiếp cận hắn.

Lúc này Lục Trì bỗng nhiên có chút nghi hoặc, “linh vật” này… Nó có giới tính không???

Sẽ không phải là nữ đấy chứ?

Nếu đúng là như vậy, nó xem phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình hắn mặc quần áo, rốt cuộc là hắn chơi lưu manh hay là bị đối phương chiếm tiện nghi đây?

Đừng nghĩ nhiều.

Càng nghĩ càng thấy sợ.

“Linh vật” thấy Lục Trì đã mặc xong quần áo, nó lại lần nữa mở miệng:

“ ?%t(~_~;)”

“...”

Lục Trì tuy rằng vẫn chả hiểu mô tê gì, nhưng ngữ khí đối phương có vẻ nghiêm túc, hắn đại khái có thể đoán được vấn đề này bất lợi với mình. Không có biện pháp giải thích, cũng không biết giải thích như nào, Lục Trì đành cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của đối phương.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh, bàn tính trong đầu vang lên lách cách: Xét theo tình hình hiện tại, tử công đơn không chắc chắn có thể gây ra được bao nhiêu thương tổn cho cơ thể như thạch trái cây của “linh vật”, cho nên dùng thương không phải là lựa chọn tốt.

Đòn gánh xem ra càng khó sử dụng hơn.

Lục Trì đã tận mắt chứng kiến lực công kích của “linh vật”, tên Trường Vĩ Ma nổi điên lúc trước bị bọc lấy đầu, liều mạng mới xé mở được một chút nhưng rất nhanh lại bị dính chặt một lần nữa. Vậy mới biết độ dính của “linh vật” này cực cao, rất khó giải quyết.

Nhược điểm cũng không nắm bắt được.

Một thứ khó đối phó như này, vậy chạy trốn thì sao?

Lục Trì rất nhanh phủ định ý tưởng này, bởi vì lúc nãy con “linh vật” yên lặng không một tiếng động bỗng nhiên xuất hiện, đủ để chứng minh nó hành động nhanh nhẹn cỡ nào. Càng miễn bàn đến tên Trường Vĩ Ma lúc đó vừa mới niệm “Triệu hoán chú”, ngay lập tức “linh vật” lập tức xuất hiện. Nếu nó có ma thuật tốc biến, Lục Trì căn bản là trốn không thoát.

Bên này Lục Trì não còn đang vội load, bên kia “linh vật’ đã hết sạch kiên nhẫn để chờ được đáp án của hắn, nó vặn vẹo thân thể, hướng chỗ Lục Trì mà tiến tới.

Nó vừa di chuyển, Lục Trì bỗng nhiên cảm thấy nó rất giống slime, chỉ là màu sắc không giống nhau, con này màu đen cơ.

Nhưng tình huống trước mắt hiển nhiên không thích hợp để phân tâm, chỉ trong nháy mắt, Lục Trì đã đem số châu chấu chiên còn dư lại trong sọt ra, đưa cho con slime đen trước mặt.

Các cụ ta đã dạy: “Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn” …

“Châu chấu chiên, muốn ăn không? Ta làm.” Lục Trì ngữ khí ấm áp mà nói, mặc dù Slime trông không có vẻ là sẽ ăn được.

Con slime thực sự sửng sốt, dừng lại trước con châu chấu chiên, nó ngơ ngác “nhìn” Lục Trì, sau đó “nhìn” con châu chấu chiên trong tay hắn, thạch trái cây màu đen ở trên đầu chậm rãi biến thành một cái dấu “?”.

Lục Trì vận dụng toàn bộ tuyệt học giao tiếp, đầu tiên nhặt một con châu chấu chiên lên, tự mình ăn để chứng tỏ ăn được. Sau lại nhặt một con khác đưa cho Slime, muốn đút cho nó ăn nhưng mà … không tìm thấy miệng nó ở đâu.

Cười chết mất.

Cảnh tượng xấu hổ không gì bằng.

Cũng may, trước khi nụ cười của Lục Trì hoàn toàn đông cứng, Slime đã bắt được con châu chấu chiên, trên cái đầu bóng loáng bỗng tách ra một lỗ nhỏ. “A” một ngụm nuốt châu chấu vào trong miệng, sau đó là tiếng nhấm nuốt “rôm rốp”.

Lục Trì không chớp mắt lấy một cái mà nhìn chằm chằm phản ứng của Slime, sau đó liền thấy cái đầu đang nhai vốn dĩ không có ngũ quan đột nhiên xuất hiện một đôi mắt tròn xoe, tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Tiếp theo, chẳng chờ Lục Trì đút, Slime liền chủ động đoạt lấy châu chấu chiên trong tay Lục Trì, một con lại một con nhét vào trong miệng, tiếng nhai “rôm rốp” liên tục không hề dừng lại.

Lục Trì trước sau vẫn duy trì mỉm cười, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu đã ăn châu chấu chiên của hắn, hẳn là sẽ có chút ngượng ngùng mà không động thủ nữa nhỉ?

Slime tạm thời không gây khó dễ cho Lục Trì. Bởi vì nó còn đang bận rộn chiến đấu với châu chấu chiên, rôm rốp rôm rốp, cứ thế hết sạch năm cân còn sót lại của Lục Trì, thậm chí ăn sau còn nấc một cái vang dội: “Ợ ~”

Lục Trì cười khẽ một tiếng, “Nếu ngươi thích vậy lần sau ta lại làm cho ngươi ăn nữa, được không?”

Slime: “@&#%~_(:τ” ∠)_”

Lục Trì: “Vậy hôm nay ta về trước nha?”

Slime: “#*%”

Lục Trì: “Hẹn gặp lại nha!”

Ông nói gà bà nói vịt một hồi, Lục Trì vừa mới đặt tảng đá trong lòng xuống rời đi thì một bàn tay đã bị Slime bắt được. Lục Trì hơi cứng đờ mà quay đầu lại, liền thấy hai mắt tròn xoe lúc đầu giờ phút này đã nheo lại thành hai đường thẳng, trông hơi nguy hiểm.

Lục Trì: “...”

Ý đồ lừa dối qua cửa thất bại.

Slime: “@%(* ̄m ̄)”

Lục Trì bất đắc dĩ nói: “Thật xin lỗi, ta thật sự không hiểu ngươi nói gì. Ngươi có thể thả ta đi được không?”

Mặt ngoài, Lục Trì đang ở bên yếu thế. Trên thực tế hắn đã chuẩn bị móc ra dao phay siêu hợp kim, so với thương gỗ cầm tay, hắn cảm thấy thời điểm đối phó với Slime, dao phay có lẽ sẽ hữu dụng hơn.

Đúng lúc này, Slime bỗng nhiên cứng đờ, nó giống như là nghe được cái gì đó. Sau đó không chờ Lục Trì phản ứng lại, Slime liền “hiu” một cái, biến mất hoàn toàn ngay trước mắt Lục Trì.

Lục Trì ngẩn người, hắn bỗng nhiên ý thức được Slime có lẽ đi cứu ma nhân nào đó, hẳn là giống như lần trước bị triệu hoán đi.

Lục Trì đột nhiên có chút muốn thử xem kêu một câu “Ma Thần đại nhân cứu ta”, liệu có thể triệu hoán nó trở về hay không.

Nhưng cũng may hắn kiềm chế được lòng hiếu kỳ đáng chết, sau đó khiêng lấy đòn gánh, chạy như điên về phía thôn Lý Hà.

Sau khi trở lại thôn Lý Hà mà không gặp nguy hiểm gì, việc tiêu thụ châu chấu chiên của Lục Trì càng trở lên tốt hơn. Không chỉ có ma trong thôn Lý Hà tới tìm hắn mua châu chấu chiên, mà ma ở thôn khác cũng lục tục tìm tới. Bọn họ cơ bản đều là lấy vật đổi vật là chủ yếu, làm cho châu chấu trong tay Lục Trì càng ngày càng nhiều. Khéo ra sau này còn phải suy nghĩ cách mở rộng nguồn tiêu thụ.

Ngóng Lục Trì không chỉ có đám ma muốn châu chấu chiên ngoài kia, mà còn có Hoàng Lão Tam. Hắn hái về một sọt đầy đậu đỏ, làm cho Lục Trì hoài nghi có phải hắn đã hái hết sạch đậu đỏ chưa?

Nhưng trước mắt thấy châu chấu sắp di cư, không hái bây thì sợ rằng sau này cũng không còn, không bằng bây giờ hái nhiều một chút.

Hoàng Lão Tam đưa xong đậu đỏ không vội vã đi ngay, mà hung hăng nhìn chằm chằm vào Lục Trì đang làm châu chấu chiên và hồ lô ngào đường. Sau khi được Lục Trì cho, hắn mới hỏi lại bằng giọng khàn khàn: “Còn gì muốn ta hái không?”

Lục Trì nghĩ nghỉ, hỏi một chút ý kiến của Lý A Hổ, sau khi Lý A Hổ đồng ý, hai người đi vào rừng hái trái cây và rau quả. Lục Trì không dám bảo bọn họ hái nấm, sợ Lý A Hổ không phân biệt được, sẽ hái phải nấm độc.

Nhìn Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam cùng nhau rời đi, Lục Trì nhanh chóng chiên nốt châu chấu cho vài vị ma, sau đó xử lý hai con gà mới được Lý A Hổ xách về lúc sáng.

Sau khi dội qua nước nóng,vặt lông, làm sạch nội tạng, Lục Trì dùng gia vị mua từ cửa hàng của hệ thống để ướp thịt gà. Trong lúc chờ, Lục Trì ra bờ sông tìm một ít lá sen, rồi đào thêm chút bùn ở đáy sông.

Về đến nha, Lục Trì dùng lá sen bọc lấy thịt gà đã ướp đủ vị, bên ngoài lại dùng bùn trát lên, dựng một đống củi ở khoảng đất trống trong sân. Lục Trì đặt con gà đã bịt bùn vào trong đống củi, sau đó dùng cỏ khô dễ cháy để đốt, một đống lửa nhỏ bắt đầu bùng lên.

Gà ăn mày yêu cầu nướng một thời gian, Lục Trì quyết định dùng đống lửa này để nấu bữa tối luôn.

Hắn nhìn nguyên liệu trong bếp, đầu tiên đem nửa con dê đi ướp, sau đó nướng trên lửa. Chờ Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam đi hái rau quả trở vê,f Lục Trì liền dạy bọn họ cách xiên thịt nướng,

Thịt nạc mỡ đan xen cắt thành miếng nhỏ được xiên lại cùng với các loại rau củ đủ màu sắc, trông rất đẹp mắt. Lúc nướng còn được rắc thêm thì là, muối, tiêu, ớt … Mùi thơm lập tức bay khắp nơi.

Lý A Hoa và những người khác vừa đi săn về, nóng lòng được tham gia tiệc thịt nướng tự phục vụ. Mọi người vây quay đống lửa, vừa nướng vừa ăn. Ăn được khoảng hai canh giờ, rau dưa được bọn Lý A Hổ hái về đều hết sạch mới xong.

Đương nhiên, món ngon chân chính vẫn còn chưa lên đĩa. Chờ củi cháy hết, Lục Trì bới từ đống tro tàn ra hai cục đất cứng. Hắn gõ rớt phần đất cứng bên ngoài, làm mùi thith gà thơm nồng nàn, cùng hương thơm của lá sen tỏa ra xông thẳng vào mũi, khiến cho bọn Lý A Hoa và những ma khác tưởng đã gần no lại chảy nước miếng ngay lập tức.

Lục Trì chia hai con gà ăn mày thành nhiều phần, giữ lại một cái đùi gà cho mình, chỉ ăn một nửa vì một nửa còn lại phải cho 385 ăn.

Gà cho vào miệng, vừa mềm vừa bùi, lại còn dễ nhai. Xé gà không dính chút nào, lại còn đặc biêt thơm, béo ngậy. Đến cả xương gà cũng thơm và giòn. Phản hồi của 385 thực sự rất tốt:

[ Gà ăn mày

Cấp bậc: Năm sao ( Tuyệt thế món ngon)

Hàm lượng nguyên khí: Một chút

Công hiệu đặc biệt: Không ]

385 “ Nhoàm nhoàm” mà gặm xong nửa cái đùi gà, sau đó khen thưởng ngẫu nhiên cũng xuất hiện - Một chút lò nướng thông minh trị giá 3299 đồng vàng.

Như vậy cũng tốt, tuy rằng tạm thời không tiện lấy ra sử dụng, nhưng cũng thấy món này có giá trị làm người ta rất vui vẻ đó nha. Xem ra ăn kiểu gọi món là một lựa chọn không tối, Lục Trì quyết định về sau cứ như vậy mà làm.

Phía bên kia, Lý A Hoa và những ma khác cũng nhanh chóng ăn hết số gà được chia, thậm chí còn nhai rồi nuốt sạch xương gà. Nuốt xong lại quay ra trông mong nhìn Lục Trì, tập thể cùng phát ra tín hiệu cầu cho ăn - “Ngày mai có thể làm nhiều một chút không? Ma chúng ta có thể nuốt trôi hai … Không, bốn con gà!”

Lục Trì: “...”

Không, ta không thể.

*** 11 ***