Chương 13

Sau khi chức năng hỗ trợ giao dịch tương tác được kích hoạt, Lục Trì liền lấy cớ phải về phòng nghỉ ngơi để cẩn thận nghiên cứu thêm.

Qủa nhiên, đúng như những gì Lục Trì đã đoán trước đó, chức năng hỗ trợ giao dịch tương tác này thực ra là mua bán, trao đổi qua lại giữa các ký chủ có khế ước với hệ thống Tiểu trù thần. Vật phẩm giao dịch đều là nguyên liệu hoặc thực phẩm đã chế biến sẵn. Điều làm Lục Trì cảm thấy vui vẻ nhất là hắn còn thấy được không ít nguyên liệu quen thuộc, và dĩ nhiên là còn có cả những nguyên liệu mà hắn chưa bao giờ thấy qua.

Đơn vị tiền tệ để giao dịch có thể là đồng vàng hoặc điểm.

Mỗi người sau khi mở cửa hàng, sẽ có ba gian hàng miễn phí, mỗi gian hàng chỉ giới hạn được bày cùng một loại nguyên liệu hoặc đồ ăn, số lượng thì không hạn chế. Ba gian hàng này sẽ không thu phí, , lợi nhuận đều sẽ thuộc về người bán. Nhưng sau này khi có quá ba gian thì thì mỗi gian sẽ bị thu 10% gọi là phí thủ tục, trừ trực tiếp vào số tiền giao dịch.

Nếu muốn được lên đầu trang hoặc làm quảng cáo thì phải trả thêm các khoản khí khác, nhưng có thể lựa chọn thời điểm muốn chi trả.

Lục Trì lần đầu kích hoạt chức năng hỗ trợ giao dịch nên được hệ thống tặng một phần quà khen thưởng. Hắn có thể chọn một gian hàng của mình được quảng cáo trên trang đầu ba ngày, đây là hoạt động nhằm hỗ trợ người chơi mới thăng cấp. Điều này đối với Lục Trì phải nói là vô cùng thiết thực, bằng không cho dù hắn có thể mở ra chức năng này, cũng vẫn chỉ là đá lót chân không ai thèm để ý.

Lục Trì dựa theo hướng dẫn của hệ thống mà đưa châu chấu chiên lên gian hàng khuyến mại, hệ thống hiện ra hộp thoại tùy chỉnh giá cả. Phần đầu là tùy chọn loại tiền để giao dịch, có thể chọn đồng vàng hoặc điểm, hoặc có thể là vàng và điểm. Ở giữa là cột định giá, tiếp theo là đơn vị tính số lượng. Phía dưới còn có lựa chọn có cho khách ăn thử hay không.

Đầu tiên, Lục Trì chọn cả vàng và điểm, sau đó định giá mười đồng vàng hoặc một điểm một cân. Nhưng ngay sau đó đã bị 385 nhắc nhở là không thích hợp, bởi vì ở mỗi vị diện khác nhau đều có trọng lực khác nhau, tốt nhất là định giá theo con hoặc khẩu phần.

Lục Trì suy nghĩ một chút, cảm thấy 385 nói cũng có lý, trọng lực ở Ma giới và Trái Đất tương tự nhau, nhưng ở những thế giới khác thì lại không chắc. Cuối cùng, hắn định giá châu chấu chiên là một đồng vàng một con, hoặc một điểm mười con.

Sau khi định giá xong, Lục Trì xem hướng dẫn cách kích hoạt tùy chọn cho phép nếm thử. trong đó nói rằng chỉ cần người bán đồng ý và xác định số lượng, thì người mua có thể nếm thử mùi vị trước khi quyết định có mua hay không.

Không cần phải do dự quá nhiều, Lục Trì lựa chọn cho phép nêm thử và xác định khẩu phần là một con.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Lục Trì vào bếp đem toàn bộ cả trăm cân châu chấu đã chiên vào kho giao dịch. Tiếp theo, chỉ cần người mua đặt hàng, Lục Trì có thể nhận luôn được đồng vàng và điểm.

Tất nhiên, người mua và người bán cũng có thể trực tiếp trao đổi với nhau bằng văn bản, hệ thống sẽ hỗ trợ tự động phiên dịch, nhưng đồng thời cũng chặn nhiều chủ đề và từ vựng nhạy cảm. Lục Trì nhìn thử thông tin của người bán khác, nhưng cũng chỉ thấy một dãy số hiệu, mà Lục Trì cũng có mã số riêng là 886. Có thể thấy hệ thống làm công tác bảo mật thông tin rất tốt.

Sau khi mày mò tìm hiểu các chức năng mới một hồi, còn bỏ ra 20 đồng vàng để mua một chiếc pancake vị xoài nhưng hương vị lại rất bình thường. Lục Trì đột nhiên rất tin tưởng vào món châu chấu chiên của mình, chỉ còn một vấn đề cuối cùng vẫn còn thắc mắc…

“ Ta đem thức ăn đưa vào hệ thống, hoặc lấy thức ăn từ trong hệ thống ra, đối với những ma ở đây, nó cứ tự dưng biến mất, tự dưng xuất hiện trong không khí. Như vậy không đáng nghi hả?”

385 liền an ủi hắn: “Yên tâm. Chuyện này cũng có thể dùng ám thị tâm lý, làm cho bọn họ cảm thấy đây chính là “thiên phú” của ngươi. Cho nên không cần lo lắng bọn họ nghĩ ngươi là quái vật đâu!”

Lục Trì trầm mặc một giây, hỏi: “Ma Thần đại nhân thì sao? Hắn có nhìn ra ta có vấn đề không?”

385 im lặng khoảng chừng mười giây, sau đó lí nhí: “Đêm khuya thanh vắng, đừng nói mấy chuyện kinh dị như thế được không? Dọa chết người ta rồi đó ~”

Lục Trì: “...” Được rồi.

Chỉ cần sáng sớm mai khi Lý A Hoa và những ma khác thức dậy, nhìn thấy hàng trăm cân châu chấu đột nhiên biến mất, bọn họ sẽ không nghĩ chúng biến lên trên đầu mình là được.

Sau khi Lục Trì xác nhận rõ ràng vấn đề của mình, hắn kiểm tra lại lịch sử giao dịch của mình, ngay lập tức liền sững sờ…

Châu chấu chiên của hắn mới lên kệ được khoảng nửa tiếng, vậy mà đã bán được gần một nửa. Thậm chí còn có vài người mua phản hồi lại rằng hương vị của châu chấu chiên không tồi. Có người còn chưa đặt hàng, nhưng sau khi ăn thử lại nhắn cho Lục Trì rằng hắn có thể bán châu chấu chiên vị sầu riêng không, vì người đó thích ăn sầu riêng.

Lục Trì: “...”

Hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo: Nếu như hắn mua nhiều loại đồ ăn khác nhau trong hệ thống giao dịch tương tác ở các thế giới, sau đó đem bán lại ở Ma giới, vậy thì chẳng phải là hắn không cần tự mình tìm kiếm nguyên liệu, nấu nướng các thứ, chỉ cần làm shipper là xong hả?

Nhưng ngay sau đó, Lục Trì nghĩ tới mức độ tiêu thụ của toàn bộ trấn Tịch Thủy… Cười chết, khéo rằng đến qυầи ɭóŧ hắn cũng chẳng còn.

Nếu không thể làm giàu ở Ma giới, vậy lấy gì để làm giàu từ hệ thống?

Mới chỉ có hơn nửa giờ trôi qua, Lục Trì đã kiếm được hơn 2000 đồng vàng và 50 điểm, cứ với cái tốc độ kiếm tiền này thì…

Không được! Như vậy cũng không có khả năng. Bởi hàng tồn kho chỉ còn lại 40%, cung không đủ cầu.

Sau hơn một giờ, cả hàng trăm cân châu chấu chiên đã được thông báo là bán hết. Nhiều người mua còn nhắn tin yêu cầu Lục Trì bổ sung hàng càng sớm càng tốt. Lục Trì phấn khích đến mức cả đêm đều ngủ không ngon, nghĩ đến việc sau này sẽ có cả nghìn cân châu chấu chiên để bán, trong chốc lát lại nghĩ xem nên làm những món gì tiếp theo.

Cuối cùng, Lục Trì trong lúc mơ màng sắp ngủ mất, lại cảm thấy chỉ có thể làm thêm món ăn mới. Bởi nạn châu chấu đã qua, có cả nghìn cân châu chấu để chiên là không thực tế, cho dù là hiện tại cũng không có nhiều đến như vậy. Hơn nữa cho dù có bắt được bằng đấy, thì hắn cũng không có Ma tinh tệ để mua.

Lục Trì đáng thương lại phải dậy sớm. Hắn mua từ cửa hàng hệ thống một ít men nở, một ít bột mì có hàm lượng gluten cao, thêm phần nhân thịt bò tối qua vẫn còn, hắn chuẩn bị làm bánh bao nhân thịt bò để làm bữa sáng.

Đem men hòa với nước ấm để ủ cho nở ra xong, Lục Trì thêm nước vào bột để nhào, nhưng sau đó lại xảy ra sai sót, hắn cho bột mì vào trước rồi mới đổ nước, nhưng lại lỡ tay đổ hơi nhiều, lại thêm bột mì.

Vất vả nhào bột mãi mới ra sản phẩm, tuy rằng trông mấy chiếc bánh có chú méo mó đáng thương, Lục Trì liền đun nước bắt đầu hấp bánh, cho đến khi nồi hấp bánh bao bắt đầu nghi ngút khói tỏa ra. Lục Trì cực kỳ có niềm tin với món bánh bao nhân thịt bò này của mình. Mặc dù ngoại hình trông không được đẹp đẽ cho lắm, nhưng hương vị chắc chắn không thua món bánh thịt bò hôm qua.

Nhưng chờ đến khi nhấc bánh ra khỏi nồi, Lục Trì trợn tròn mắt mà chết lặng. Bánh bao không hề nở ra như mong đợi, lớp vỏ bánh mềm mềm xốp xốp mà hắn vẫn tưởng tượng không hề tồn tại. Bánh bao không giống banh bao, mà giống như loại bánh bột mì bọc nhân thịt bò hơn.

May mắn làm sao, Lý A Hoa và những ma khác chưa bao giờ được ăn bánh bao hàng real, nên không hề có tí bình luận tiêu cực nào về món “bánh bao nhân thịt bò” không dám nhìn thẳng của Lục Trì, nhưng cũng không tích cực lắm, cuối cùng vẫn thừa lại mấy cái. Hiếm thấy, hiếm thấy.

Lục Trì vừa buồn bã nhai cái bánh bột mì chưa lên men, vừa tự hỏi bản thân sao lại gặp phải một cái Waterloo* trong lúc chiến đấu với món bánh bao. Suy nghĩ mất cả nửa ngày, hắn mới nhận ra mình hình như đã quên không để men có đủ thời gian để nở hết, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã bỏ qua một chú ý vô cùng quan trọng.

( *Waterloo: Trận chiến diễn ra vào ngày 18 tháng 6 năm 1815, khi mà quân Pháp dưới sự chỉ huy của Napoleon đã đánh bại bởi quân đồng minh của Anh, và là cột mốc đánh dấu sự chấm dứt của Đế chế Napoleon đầy huy hoàng trong lịch sử.)

Gặm mãi mới xong cái bánh, Lục Trì lại bắt đầu sự nghiệp chiên châu chấu vĩ đại của mình.

Không những cần phải bổ sung hàng cho hệ thống, Lục Trì cũng không dám quên ý định ban đầu của mình, mục tiêu kiếm tiền để trả tiền thuê nhà tháng này vẫn chưa hoàn thành.

Trong lúc đang bận rộn, vợ chồng trưởng thôn cùng nhau đến tìm Lục Trì, nhìn dáng vẻ không giống như là đến để mua châu chấu chiên. Lục Trì vừa hỏi thì quả nhiên, bọn họ đến tìm hắn là để bàn bạc việc tổ chức tiệc cưới. Đúng là miếng bánh thơm ngon từ trên trời rơi xuống mà.

Lục Trì mời hai vợ chồng một nồi châu chấu chiên, cùng mấy cái bánh bao nhân thịt bò, vừa ăn vừa bàn chuyện chuẩn bị cho bữa tiệc.

Thông lệ mời đầu bếp đến nhà làm tiệc cưới không phải ý tưởng ban đầu của Lục Trì, mà ở các vùng nông thôn khác của Sơn Hải quốc cũng đã có từ lâu.

Nhà ở nông thôn rộng rãi, có phòng trước gian sau, sân cũng lớn, có thể kê mấy bàn tiệc, thậm chí mấy chục bàn cũng vẫn được. Lục Trì trước kia khi còn ở quê, nhà hàng xóm ngay bên cạnh là một dì đầu bếp, tay nghề không tồi, xung quanh có nhà nào làm cỗ cũng đều thích nhờ dì ấy, Lục Trì cũng đã ăn mấy bữa cỗ như vậy rồi.

So với khách sạn, những tiệc rượu như này tốn rất nhiều tiền, tuy rằng không gian ăn uống và trình bày món ăn không được tinh tế như khách sạn, nhưng hương vị thì không thua gì, lại còn vừa phần cho tất cả mọi người cùng ăn, bầu không khí cũng vui vẻ, ấm cúng.

Loại tiệc như này được chia làm hai cấp độ, một loại là nhà gia chủ cung cấp nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp chỉ nhận phí nấu nướng, loại còn lại là đầu bếp phụ trách cung cấp nguyên liệu, nhưng thực đơn vẫn phải bàn với gia chủ.

Nếu đầu bếp có thể tự mình cung cấp nguyên liệu nấu nướng thì chắc chắn là sẽ kiếm được nhiều tiền hơn một chút, thế nhưng trước mắt Lục Trì cái gì cũng không có. Hắn chẳng những không có tiền mua nguyên liệu, mà đến dụng cụ nhà bếp hẳn hoi cũng không có. Đầu bếp nhà người ta không chỉ có tự mang nồi niêu xoong chảo, đũa thìa muôi các loại, mà thậm chí có người còn mang theo cả bàn ghế, nếu tiệc có nhiều khách còn có cả mấy phụ bếp đi cùng.

Mà Lục Trì cái gì cũng không có.

Sau khi biết được tiệc cưới nhà trưởng thôn chỉ mời khách khoảng mười bàn, Lục Trì mới ngập ngừng hỏi thử xem có thể thu phí nấu nướng 30 Ma tinh tệ một bàn không. Hắn không biết tiêu chuẩn tính phí của mấy quán ăn ở Ma giới là bao nhiêu, mà hình như trưởng thôn và chồng mình cũng không rõ lắm. Rốt cuộc thì từ trước đến nay toàn bộ Tịch Thủy trấn cũng chưa có lần nào mở tiệc lớn đến mười bàn.

Lục Trì dựa trên những nguyên liệu có thể tìm thấy ở thôn Lý Hà để tạm thời lựa chọn một thực đơn sơ bộ, bao gồm món khai vị là một món nguội, món chính gồm thịt kho tàu, rau xào, canh gà cũng một đĩa trái cây để tráng miệng. Như vậy thực ra vẫn còn quá ít, bởi vì những bữa tiệc trước đây Lục Trì ăn đều ít nhất là 18 món, nhiều cũng phải hơn 20 ấy chứ.

Nhưng mười hai món ăn đối với nhưng ma đã quen việc chỉ biết dội nước vào thịt để nấu mà nói, như thế vẫn là một thực đơn phong phú đến không thể phong phú hơn.

Không biết là hai vợ chồng trưởng thôn bị châu chấu chiên hay là món bánh bột mì chưa lên men nhân thịt bò thuyết phục mà đồng ý với Lục Trì, còn cảm thấy thực đơn mà hắn đề nghị rất lợi hại. Qủa nhiên không hổ là Độc Giác Ma có thiên phú nấu nướng. Chỉ là trái cây và đồ ăn chay thì có gì ngon, nếu có thể thay đổi toàn bộ thành thịt thì càng tuyệt vời.

Đám cưới nhà trưởng thôn thì bốn ngày sau mới tổ chức, Lục Trì đưa cho bọn họ danh sách nguyên liệu cần chuẩn bị, thu thêm 100 Ma tinh tệ tiền đặt cọc liền tiễn hai bọn họ đi.

Có đơn hàng này rồi, Lục Trì không vội vàng chiên châu chấu bán lấy tiền nữa, hắn đem toàn bộ châu chấu đã chiên vào kho hàng của hệ thống giao dịch, chưa đến hai tiếng sau đã lại hết hàng.

Bữa tối hôm đó, Lục Trì thanh toán tiền thuê nhà một tháng, nhân tiện báo cho Lý A Hoa và những ma khác rằng hắn sẽ đi làm cỗ cưới cho nhà trưởng thôn, đồng thời nhờ Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam đến lúc đó đi theo hỗ trợ mình.

*** 13 ***