Chương 18

Phiên chợ ba ngày mở một lần ở đây cũng không có nhiều khách lắm, nhưng có lẽ là vì hai ngày trước Lục Trì không mở hàng nên hôm nay bán cực kỳ đắt hàng, có vài ma còn hỏi hắn vì sao hai ngày trước không bán. Lục Trì giải thích một chút, chờ bọn họ cầm thịt xiên hài lòng rời đi mới phát hiện ra hình như mình cũng có vài vị khách hàng quen cố đinh. Bọn họ đều là ma sống trong thị trấn, gia cảnh cũng không tồi, hầu như mỗi ngày đều có thể bỏ ra một hoặc hai tệ để mua xiên nướng nhà Lục Trì.

Lục Trì cũng không ngờ được mình lại buôn bán thuận lợi như vậy, cho nên không chuẩn bị nhiều nguyên liệu lắm, đến buổi trưa là đã bán hết sạch. Tiền lãi được hơn bốn mươi tệ, hắn liền đi dạo một vòng quanh chợ mua một ít nguyên liệu, còn có một vài nhu yếu phẩm hàng ngày để sử dụng ở nhà.

Trờ lại căn phòng cho thuê phía sau tiệm tạp hóa, Lục Trì thu dọn đồ dùng vừa mua, xử lý nguyên liệu, tiện tay làm một bữa trưa đơn giản cho mình.

Sau khi ăn xong, Lục Trì bỗng phát hiện, tự dưng mình nhàn rỗi quá vậy?

Không cần đi tới đi lui trong thôn Lý Hàm cũng không cần phải nấu cơm cho cả gia đình, thực sự giúp Lục Trì tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Hắn chợp mắt nghỉ trưa một lúc, vẫn cảm thấy bản thân như kẻ ăn không ngồi rồi vậy. Thế là mở giao diện hệ thống ra, đếm thử số tài sản ảo hiện tại của mình.

Trước mắt, cấp độ cá nhân của Lục Trì là LV4 (127.381/1.000.000), cấp độ của Thực đơn Tiểu trù thần là LV5 (25/80), tài sản hiện tại là 65217 đồng vàng. Phần lớn tiền và điểm đến từ phần thưởng thăng cấp và cửa hàng giao dịch bán đồ ăn. Hắn đúng là kiếm được tiền từ việc bán thức ăn ở đây, nhưng cũng tốn không ít để mua thức ăn mỗi ngày.

Tiền và điểm thưởng cho nhiệm vụ hàng ngày bây giờ đối với Lục Trì chỉ giống như muối bỏ biển. Đương nhiên, dựa trên nguyên tắc con muỗi có nhỏ thì cũng là thịt, hắn cũng không có bỏ bê nhiệm vụ hàng ngày, mỗi ngày đều vào kiểm tra.

Ngay lúc Lục Trì đang suy xét năm cái cường hóa thuộc tính nên mua hai cái nào, thì “bạn tốt của bạn” 462 đột nhiên gửi tin nhắn: “Năm cuốn Bách khoa toàn thư đều đến nơi rồi, khi nào thì giao dịch?”

Dù sao cũng là trả trước 0 đồng, Lục Trì lại đang rảnh rỗi, cho nên hắn nhanh chóng nhắn lại: “Hiện tại có thể, cậu có tiện không?”

Câu trả lời của 462 là trực tiếp đem số liệu giao dịch ném qua đây, vì thế sau khi trả 10000 đồng vàng phí xử lý cho hệ thống, Lục Trì liền nhận được một ba lô hệ thống mười khối mới 70% và năm cuốn sách công thức nấu ăn, cộng thêm một khoản nợ 50000 đồng vàng.

Trức tiên Lục Trì kiểm tra sách công thức, quả thực là mới tinh chưa mở ra, nhìn qua có vẻ không có vấn đề. Sau đó quay qua nhìn ba lô hệ thống, trước đó hắn còn băn khoăn không biết ba lô hệ thống này là dữ liệu của hệ thống, hay là một không gian khác? Vì cái gì mà có thể cũ đi được?

Bây giờ cầm trên tay rồi, mới biết thứ này có thể lấy ra được, đem ra khỏi hệ thống sẽ có hình dạng giống như một chiếc ba lô màu đen chống nước bình thường. Nhưng kéo khóa ra thì thấy bên trong còn có thứ khác. Lục Trì duỗi tay vào lấy ra, thấy đột nhiên trước mắt bắn ra một cái danh sách vật phẩm. Danh sách hiện tại đang trống, góc bên trái có ghi: “Dung lượng còn lại: 9,4 m³”

Tốt lắm, cái này còn bị giảm dung lượng so với bản gốc như USB nữa hả?

Lục Trì đem nghi vấn của mình hỏi ra, 462 biết không có cách nào lừa dối cho qua chuyên, chỉ cần Lục Trì hỏi hệ thống thì nhất ddingj sẽ biết chân tướng, vì thế thẳng thắn thành khẩn mà giải thích: “Dung tích ban đầu thực sự là 10 m³, nhưng sau đó không may tôi làm rớt một ít hóa chất vào bên trong. Tuy là đã giặt sạch, nhưng kết quả thì nó bị co lại một xíu, một xíu thôi.”

Lục Trì: “......”

Nhìn Lục Trì đáp lại bằng sáu dấu chấm, 462 hơi lo hắn sẽ đổi ý, vội vàng nói: “Anh bạn này, tôi xem ra cậu cũng là người lương thiện, chúng ta còn có thể là đồng hương, không phải sao? Như thế này đi, tôi sẽ tặng miễn -phí cho cậu vài món ăn tôi làm, coi như là để kết giao bạn bè. Sau này tôi có một danh ngạch vào Công đoàn Ký chủ, nhất định sẽ để cho cậu một suất.”

Lục Trì không biết Công đoàn Ký chủ là gì, hàng đã tới tơi, cũng không muốn đổ ý. Chủ yếu là phải cùng 385 xác nhận lại một chút, cho dù có hoàn hàng cũng không được trả lại phí thủ tục. Lục Trì chỉ có thể đồng ý cách của 462, dù sao mục đích thực sự của Lục Trì là công thức nấu ăn, cái này đối với cuộc sống của hắn ở Ma giới quá mức quan trọng.

Sau đó, khi Lục Trì nhìn đến một đống đồ ăn “Hai sao: Khó nuốt” mà 462 đóng gói gửi đến, hạn sử dụng còn đúng 2 ngày, hắn liền câm nín. Hắn quyết định rồi, không kéo dài tới tận ngày cuối cùng, hắn một đồng cũng không trả cho 462.

Mấy món 462 gửi đến nhìn đã thấy không ngon, Lục Trì nếm thử từng món, xác nhận thực sự là thảm họa. Nhưng 385 lại nói là, mấy món này đều có thể ăn được, không có vấn đề gì, chỉ là khó nuốt trôi mà thôi.

Lục Trì rất muốn hỏi 462, đã là một tiền bối có cấp bậc cao hơn hắn nhiều như thế, sao có thể lật xe một cách ngớ ngẩn vậy?

Tuy nghĩ là thế nhưng Lục Trì cũng không thật sự đi hỏi, lại biết được đáp án từ 385:

“Để có thể vào bếp, ngoại trừ chăm chỉ cũng cần có chút tài năng. Có vài người rất có tinh thần sáng tạo, thích không ngừng khám phá và thử những điều mới mẻ. Không cần biết đồ nấu ra có ăn được hay không, chủ yếu là để hưởng thụ quá trình sáng tạo, thường được gọi là ‘Bậc thầy chế biến hắc hám’.”

Lục Trì: “...”

385: “Tạm thời không khuyến khích ngươi sáng tạo linh tinh đâu nha.”

Lục Trì: “Ta cũng không có cái ý tưởng này.”

Dù sao bây giờ cũng đang có sáu quyển công thức nấu ăn đang chờ hắn chậm rãi nghiên cứu kìa.

Lục Trì thử bỏ nguyên liệu nấu ăn mình chuẩn bị cho ngày mai vào trong ba lô, thấy có bỏ thêm vào thì ba lô cũng không có nặng lên, nhìn ngoài vào không thể thấy được bên trong có gì. Chỉ là kéo khóa ra một phát là có thể thấy những nguyên liệu hắn vừa bỏ vào để biến thành một biểu tượng nhỏ trên danh sách, thậm chí còn được đánh dấu số lượng cẩn thận. Lục Trì chỉ cần nghĩ trong đầu muốn lấy cái gì, số lượng bao nhiêu, lập tức đồ vật liền tới tay.

Xong rồi Lục Trì lại đem bàn ghế với mấy đồ đạc khác nhét vào trong, cùng một ít đồ điện, quần áo cũng mấy thứ linh tinh. Đến tận lúc Lục Trì đang định tự nhét cả bản thân mình vào trong, 385 không nhịn được nữa phải lên tiếng ngăn cản: “Không được phép thu cơ thể sống có sinh mệnh vào ba lô, nếu không cho dù xuất hiện bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào, ký chủ sẽ phải tự mình chịu trách nhiệm.”

“Ồ.” Lục Trì quyết đoán vứt cái ý tưởng đem mình nhét vào ba lô ra khỏi đầu, vừa nghĩ nhốt thử hai con gà sống thì sao, hỏi: “Siêu cấp tủ lạnh thì sao? Nó có thể thu nạp cơ thể sống không?”

385 nghẹn họng một lúc mới nói: “Chết cóng trong đấy ta cũng mặc kệ.”

Đúng là có thể, siêu cấp tủ lạnh có thể chứa được một người, đấy là trong trường hợp người này có khả năng chống đông lạnh mà nói.

Lục Trì nhận được đáp án vừa lòng, liền thu dọn đồ đạc của mình, đem toàn bộ đồ điện bỏ vào ba lô.

Hiện tại Lục Trì có tổng cộng sáu ngăn trữ vật đã mở khóa, sau khi thăng cấp sẽ lần lượt tự động mở ra. Lục Trì cũng không muốn bỏ tiền mở khóa, hắn cảm thấy không đáng giá.

Hôm sau khi mở quá, Lục Trì đem mấy món mà 462 đưa mình ra để bán. Giá hắn đã để thấp rồi mà đến tận lúc quầy hàng đóng cửa, một nửa trong số đó cũng chưa bán được.

Lúc quay về, Lục Trì nhìn thấy một chiếc xe giống máy kéo đỗ ở cửa tiệm tạp hóa, hỏi oong chủ mới biết nó được gọi là xe lam, có thể chở hàng hóa, lại chở được cả người, ở trấn Tịch Thủy có thể coi là phương tiện giao thông vô cùng quý hiếm.

Lục Trì cũng từ lời ông chủ mới biết được, cái ma đi “siêu xe” này là đến tìm mình.

Lục Trì nghi ngờ mà bước vào sân sau, liếc thấy Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam đang chờ mình, bên cạnh còn có một vị Trường Nha Ma. Nhìn có vẻ quen quen, nhưng Lục Trì cũng không dám xác nhận, rốt cuộc thì trong mắt hắn, Ma tộc đều xấu nhang nhác nhau.

Sau vài câu chào hỏi, Lục Trì mới biết được vị Trường Nha Ma này họ Dương, sống ở thôn Dương Lâm cạnh thôn Lý Hà, quả thực đã gặp qua hắn một lần ở tiệc rượu nhà trưởng thôn, nàng còn đứng xem hắn xào nấu.

Vị này lớn hơn bọn họ vài tuổi, Lục Trì liền học theo bọn Lý A Hổ gọi chị Dương, Chị Dương thường ngày hay lái xe lam đi chở khách, kiếm được rất nhiều tiền, trong nhà cũng khá giả. Nàng rất công nhận tài nấu nướng của Lục Trì, nên lần này đến gặp hắn là muốn nhờ tổ chức tiệc.

Lúc đầu chị Dương đến thôn Lý Hà, nhưng không ngờ Lục Trì không còn ở nhà Lý A Hoa nữa. Vừa đúng lúc Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam kiếm được không ít trái cây, rau và nấm định đem đi lên trấn bán cho Lục Trì, chị Dương liền tiện đường cho họ đi nhờ.

Phòng trọ của Lục Trì không lớn, hiện tại thời tiết ngoài trời cũng tốt, cho nên hắn bèn dọn bàn ra ngoài, mang théo số xiên nướng còn lại thiết đãi chị Dương. Rõ ràng đây chính là khách hàng lớn nha!

Căn cứ vào những gì chị Dương nói thì chị ấy muốn tổ chức lễ mừng thọ cho mẹ mình, dự định làm mấy chục bàn. Vì tài chính dư dả nên sẽ để nguyên liệu nấu ăn cho Lục Trì lựa chọn, yêu cầu duy nhất là làm sao cho quy mô của tiệc mừng thọ phải lớn hơn cả tiệc cưới của trưởng thôn Lý Hà trước đây.

Lục Trì không có lý do nào để không đồng ý cả, ngay lúc đó đã tỏ vẻ nhất định sẽ chuẩn bị tốt hơn hai mươi món, đảm bảo thể diện cho chị Dương.

Chị Dương rất vui vẻ, thậm chí còn bày tỏ sự ngưỡng mộ không thèm che giấu với tay nghề của Lục Trì.

Khen thì khen thế thôi, giá cả vẫn phải thương lượng với nhau, Lục Trì thử báo giá 180 một bàn, làm vẻ thưởng thức trên mặt chị Dương cứng đờ ngay tại chỗ.

Cuối cùng, hai bên bàn bạc một phen đã thống nhất được với nhau: tám bàn, mười tám món đồ ăn, gồm bốn món nguội, sáu món chính, bốn món rau, hai món tráng miệng, một phần đồ ngọt và một canh, giá là 120 tệ một bàn.

Bốn ngày sau là lễ mừng thọ, chị Dương thanh toán trước 300 tệ tiền cọc, sau đó nói có việc nên phải đi trước nên vội vàng lái xe đi “cành cạch cành cạch”, thậm chí còn không tiện mang Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam trở về.

Từ việc lần này có thể thấy, trình độ kinh tế của Tịch Thủy trấn thực sự rất lạc hậu, dù là những người giàu có đứng đầu cũng không thể bỏ bê làm việc mà nhàn rỗi được.

Tạm biệt chị Dương xong, Lục Trì liền xem những thứ mà Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam mang đến, trái cây rau dưa không có vấn đề gì, nhưng chúng bị nạn châu chấu ảnh hưởng nên trông không được đẹp lắm. Vừa mở túi nấm ra, Lục Trì đã phải hít ngược một hơi khí lạnh. Tốt lắm, một túi đủ mọi loại nấm màu sắc sặc sỡ. Nếu không phải trước kia huấn luyện sinh tồn được dạy cách nhận dạng các loại nấm thì có lẽ chưa ăn xong đã phải đi ngắm gà khỏa thân rồi.

Cuối cùng, Lục Trì lọc từ cả túi nấm to mấy loại có thể ăn được, còn yêu cầu hai ma kia phải ghi nhớ kỹ những loại này, không được hái hay ăn các loại khác.

Trước kia Ma tộc đều không thích ăn đồ chay, nấm cũng không nằm trong khẩu phần ăn thường ngày, nếu bởi vì chính mình khởi xướng mà làm cho bọn họ ăn nhầm phải nấm độc thì thực sự quá tội lỗi.

Lục Trì cứ đi theo nhấn mạnh không ngừng: Nấm càng có vẻ ngoài xinh đẹp, thì khả năng có độc lại cực kỳ cao.

Sau khi xử lý hết đống nấm độc, Lục Trì đưa cho Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam mỗi ma 10 tệ, còn giữ bọn họ ở lại ăn cơm, đồng thời nhờ cả hai hôm làm tiệc ở nhà chị Dương đi theo giúp đỡ. Nghe xong cả hai đều sướиɠ muốn điên lên rồi.

Cuối cùng, trước lúc bọn họ rời đi, Lục Trì đem nốt mấy món ăn hắc ám của 462 đưa cho Lý A Hổ, bảo hắn đem về cho heo ăn, còn cuối cùng thì vào bụng heo hay bụng ma thì hắn cũng quản không được.