Chương 19

Ban đêm.

Chủ tiệm tạp hóa đã khóa cửa tiệm về nhà. Cả con phố chìm vào bóng tối tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng mèo kêu chó sủa, vang vọng khắp cả khu phố.

Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Lục Trì một mình ăn xong bữa tối. Sau đó vào cửa hàng hệ thống chi thẳng tay 100.000 điểm để mua mười điểm cường hóa, mỗi phần hai điểm.

Dồn hết mười điểm cường hóa này lên người xong, hiệu quả lập tức xuất hiện. Lục Trì cảm thấy bản thân như vừa uống một liều thuốc tăng lực cực kỳ mạnh, một luồng năng lượng không ngừng di chuyển khắp thân thể. Trong phút chốc, toàn thân như tràn đầy sức mạnh vô tận, làm hắn thậm chí nảy sinh ra sự tự tin mù quáng rằng mình có thể một hơi mà leo thẳng lên đến đỉnh Everest.

Lục Trì ở trong sân chống đẩy 200 cái, nâng cao chân 200 cái, lại đứng lên ngồi xuống 200 lần. Trước đây mỗi lần vận động nhiều như vậy hắn đều mệt đến mức thở không ra hơi, nhưng lúc này hắn chỉ hơi thở dốc một chút. Mồ hôi tuy cũng ra nhưng ra ít, cả người vẫn có cảm giác như chưa phát tiết hết tinh lực.

Lục Trì trong bóng tối nhìn chằm chằm nóc nhà, mặc dù trước đây khả năng nhìn ban đêm của hắn tuy rằng không tồi, nhưng cũng tuyệt đối không rõ ràng như bây giờ. Ngay cả khe hở trên mái ngói hắn đều có thể nhìn rõ. Lục Trì đột nhiên có cảm giác của một cao thủ võ lâm. Hắn khom người xuống lấy đà, thế mà lại thực sự thành công nhảy lên được mái.

Dọc theo con đường, những ngôi nhà nối tiếp san sát nhau, cho dù có một con hẻm nhỏ ở giữa, cách nhau 3-4m, Lục Trì cũng có thể dễ dàng nhảy qua. Hắn giống như là một vị hiệp khách giang hồ, ban đêm hành hiệp, lặng lẽ trong đêm không một tiếng động mà chạy qua từng căn nhà. Thậm chí còn không đánh động đến con chó già ngủ ở đầu đường. Cả người mạnh mẽ nhanh nhẹn như một con liệp báo.

Điểm cường hóa của hệ thống thực sự là danh bất hư truyền, Lục Trì chơi parkour ở trên nóc nhà gần một tiếng cũng không thấy mệt. Hắn cảm thấy bây giờ mà chiến đấu với Lý A Hoa thì cũng không có vấn đề, mà có khi đến hai Lý A Hoa cũng không có khả năng không thể chiến thắng. Cho đến khi ..

"*&*% ̄O ̄)ノ"

Lục Trì… Trực tiếp từ trên nóc nhà té xuống. May mắn là trước khi tiếp đất vẫn kịp nhào lộn một cái, giảm bớt trọng lực nên không có bị thương. Nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên nóc nhà, nhìn con Slime đang vẫy vẫy mấy cái xúc tu nhỏ như chào hỏi, tâm tình Lục Trì thực sự là không tốt lắm. Sự tự tin vừa được thổi phồng chưa đến hai giờ đã như quả bóng bị chọc thủng xẹp lép.

Khóe miệng cứng nhắc của Lục Trì kéo lên, gượng cười nói: “Đã lâu không gặp, Ma Thần đại nhân.”Thế nhưng độc thoại nội tâm của hắn lại là: Ngươi là âm hồn bất tán đấy hả?

Slime cũng không hiểu nội tâm giãy giụa của Lục Trì, vẫn vẫy vẫy xúc tu nhỏ như cũ:

"#@?%*&┐(─__─)┌?"

Từ giọng điệu của nó Lục Trì có thể đoán được, tựa như nó đang hỏi tại sao mình không ở thôn Lý Hà. Dựa theo khả năng đến không hình, đi không bóng của Slime, chắc hẳn nó rất quen thuộc với nơi này.

“Ta bây giờ bày quán ở thị trấn, quay về thôn Lý Hà thì không tiện, cho nên thuê phòng ở lại trấn.”

Lục Trì giải thích xong, liền thấy trong bóng tối, Slime hơi hơi gật đầu, liền cảm thấy rất vi diệu, nó hình như là nghe hiểu lời mình nói thì phải.

Để xác thực lại xem là nó có nghe hiểu thật không, Lục Trì lại hỏi: “Ta hiện tại là bán xiên nướng, ngươi muốn ăn thử không?”

Ngay lập tức thấy được Slime gật gật đầu cực kỳ rõ ràng, ngữ khí đều mang theo điểm thúc giục: “*”

Không cần phiên dịch, Lục Trì đều hiểu được nó đang đồng ý. Hắn cảm thấy nếu mình với nó trò chuyện với nhau nhiều một chút, không khéo còn có thể hiểu được thứ ngôn ngữ kỳ lạ của nó.

Lục Trì dẫn Slime đến phòng trọ, thổi lửa bếp lò chuẩn bị nướng thịt, sợ Slime chờ sốt ruột, hắn còn mua ở cửa hàng một lọ sữa chua: “Nướng thịt cần một chút thời gian. Đây là sữa chua, ngươi có thể nếm trước.”

Mắt thấy Slime nhận lấy lọ sữa chua xong liền trựa tiếp muốn đổ thẳng cả lọ vào miệng, Lục Trì lại nói tiếp: “Cứ từ từ mà uống, không cần vội, không ai cướp mất phần của ngươi đâu.”

Slime nghe vậy thì lập tức ngơ ngác, nhưng đúng là không còn động tác muốn rót vào trong miệng. Chỉ là cứ nhìn sữa chua lại nhìn nhìn Lục Trì, bộ dạng giống như mờ mịt không hiểu phải làm gì.

Lục Trì tiến lên cắm một cái ống hút vào lọ sữa chua, nói với Slime: “Đây là ống hút, ngươi ngậm vào rồi hút hút thử xem.”

Slime cũng rất thông minh, Lục Trì vừa nói nó liên đem ống hút ngậm vào miệng hút sữa lên. Chỉ là bên này Lục Trì còn chưa đun nóng dầu, thì bên kia đã thấy tiếng “rồn rột rồn rột”, mà Slime không biết vẫn cứ dùng hết sức để hút sữa, phát ra thanh âm khò khè nhè nhẹ.

Lục Trì bất đắc dĩ, lại lấy ra một lọ sữa chua, đổi cái lọ rỗng trong tay Slime. Lại được một lọ sữa chua nữa, Slime phát ra âm thanh “grừ grừ” dễ chịu, nghe như tiếng mèo con kêu vậy.

Sau khi uống hết chai sữa chua thứ hai, Slime chớp đôi mắt tròn xoe nhìn Lục Trì, có ý đồ bán manh để được cho thêm chai nữa: "@~_(:τ"∠)_? "

Thế mà Lục Trì lại nhẫn tâm cự tuyệt: “Sữa chua không thể uống quá nhiều. Chờ chút nữa, thịt xiên xong ngay đây.”

Thật ra bọn họ cũng không quen thuộc đến vậy, đối với Lục Trì mà nói, Slime vẫn là một sự tồn tại nguy hiểm. Chỉ là ỷ vào số thịt chiên còn trong chảo, Lục Trì mới dám cự tuyệt yêu cầu của nó. Còn chuyện Slime có giống như con người không thể uống quá nhiều sữa chua hay không thì…

Cười chết mất! Đường đường là Ma Thần đại nhân, chắc là sẽ không bị tiêu chảy đi?

Tưởng tượng đến cảnh tượng một con slime bị tiêu chảy… Lục Trì không nhịn được mà phì cười, lại thấy Slime đang nghi ngờ nhìn mình chằm chằm, vội vàng đánh gãy dòng suy nghĩ lung tung vớ vẩn của mình. Hiện tại không phải là lúc tìm chết, quý trọng sinh mạng, nên làm gì thì làm.

Ngửi thấy mùi thơm của những xiên thịt bay ra từ chảo rán, Slime chờ đến có hơi nôn nóng. Cuối cùng cũng chờ được lúc thịt được vớt ra, thế mà Lục Trì dám không cho phép nó ăn ngay, bảo là nóng, phải chờ một lúc cho nguội đã.

Thật là nực cười! Ma Thần đại nhân ta đây mà còn sợ nóng được hả?

Slime cảm thấy kẻ xâm lấn này đúng là phiền phức thật. Chờ nó ăn xong xiên nướng liền đem hắn thanh tẩy luôn, miễn lưu lại mối tai họa về sau.

Nhưng ăn xong xiên nướng, Slime lại nghĩ: Thôi cứ từ từ đã, biết đâu lần sau hắn có món gì ngon hơn cho nó thì sao?

Lục Trì làm sao biết được nhóc Slime đang não động như nào, nên không hề ý thức được bản thân vừa dạo một vòng quanh bờ vực của cái chết. Chờ đến lúc tiễn Slime đi, hắn liền thổi bếp lò đun nước tắm.



Nằm dài ở trên giường, Lục Trì ngẫm lại những việc đã trải qua hôm nay, cảm giác cũng không tệ. Đầu tiên là nhận được đơn hàng của chị Dương, sau đó cường hóa tố chất thân thể lên khong ít, ngay cả buổi tối gặp được nhóc Slime đều giống như đút mồi cho dã thú, vừa nguy hiểm lại vừa kí©h thí©ɧ.

Lục Trì hưng phấn quá, nằm một lúc lâu cũng không ngủ được, nảy ra ý nghĩ muốn thử vận may của bản thân xem sao, vì thế gõ gõ 385, hỏi: “Thống tử, hiện tại ta có bao nhiêu cơ hội rút thăm trúng thưởng vậy?”

Mỗi lần thăng cấp đều sẽ được thưởng một lần rút thăm miễn phí. Lúc trước hắn cảm thấy bản thân chính là một “tù trưởng châu Phi”, nên chỉ có thể để dàn cơ hội rút thăm, hiện giờ đã có trong tay năm lần rút miễn phí.

(* “Tù trưởng châu Phi”: một dạng ngôn ngữ mạng Trung Quốc, nghĩa là người thiếu may mắn, hay gặp xui xẻo - số nhọ.)

Nghe được câu trả lời của 385, Lục Trì xoa xoa tay, không biết vì sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy vận may của hắn lúc này chắc là vẫn dùng được, vì thế hắn dùng một phát ba lần rút thăm trúng thưởng.

Lượt đầu tiên, Lục Trì rút được phiếu mua hàng trị giá 50.000 điểm, chỉ có thể được áp dụng mua ba loại thiên phú: Toán học, Văn học, Ngôn ngữ. Mỗi một thiên phú này đều có giá 100.000 điểm. Cái phiếu mua hàng này có vẻ hơi vô dụng, nhưng Lục Trì bị con số 50.000 điểm này làm cho lóa mắt, vậy mới quyết định rút đến lần thứ hai, thứ ba.

Lần thứ hai có phần thưởng là một máy làm sữa đậu nành giá 800 đồng.

Lượt rút thứ ba chỉ còn một gói cà ri giá 30 đồng.

Nếu đổi lại là một người hơi có chút tâm lý cơ bạc, vào lúc này nhất định sẽ không tin mà thử lại lần thứ tư, thứ năm, thậm chí còn bỏ tiền ra để mua lượt rút.

Nhưng Lục Trì không như vậy. Hắn rất bình tĩnh mà thu tay về, cảm thấy vận may của mình hẳn là đã dùng hết, cho nên lưu lại hai lượt rụt thăm, chờ cơ hội lần sau. Tự mình khắc chế bản thân đến mức 385 cũng phải rửa mắt mà nhìn.

“Ngươi không rút thăm trúng thưởng nữa sao?”

“Không.” Lục Trì thản nhiên đáp. “Khuya rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai mở chợ lớn, ta còn phải dậy sớm để bày quán.”

Từ sau khi ông nội qua đời, Lục Trì liền biết bản thân mình không có liên quan gì đến hai chữ “may mắn”. Tất cả những gì hắn có đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân mà đạt được, cho dù là xuyên qua, hắn cũng không cảm thấy như thế là may. Nếu thần may mắn thực sự nhìn thấy hắn, vậy thì hắn cũng chẳng độc thân đến bây giờ.

Cho nên từ lâu, Lục Trì đã không còn ôm nhiều hy vọng với mấy trò rút thăm may rủi này. Có thể rút được phiếu giảm giá 50.000 điểm mà nói, đã là một niềm kinh hỷ không ngờ đến, tuy rằng đây có vẻ chỉ là một chiêu trò kích cầu tiêu thụ của hệ thống mà thôi.

Lục Trì đọc kỹ lại hướng dẫn trên phiếu mua hàng, thấy chỉ giới hạn ở việc mua sắm ba tài năng. Đối với Lục Trì bây giờ, toán học và ngữ văn không có tác dụng gì mấy. Tuy rằng trước đây thành tích học tập của hắn rất nhàng nhàng, nhưng như vậy cũng là đủ dùng rồi. Nếu nói có gì thực sự cần thiết, thì ngôn ngữ có thể xem là quan trọng nhất, cũng không biết thiên phú ngôn ngữ này có thể giúp hắn giao tiếp bình thường với nhóc Slime được hay không? Giả sử sau này hắn với 385 giải trừ khế ước, liệu hắn vẫn có thể giao tiếp với những ma khác ở Ma giới được không nữa?

Lục Trì rất muốn mua thiên phú ngôn ngữ này thử xem, nhưng lúc tối hắn mới bỏ ra 100.000 điểm để cường hóa, hiện tại chỉ còn lại hơn 20.000 điểm, căn bản là không có khả năng chi trả.

Haizzz… Cái bần cùng đáng chết này thật làm con người ta đau đến trọc hết cả đầu mà…

Ngày hôm sau mở chợ lớn, Lục Trì chuẩn bị không ít nguyên liệu nấu ăn, bao gồm cả số rau dưa trái cây mà hôm qua Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam mang đến. Vậy nên quầy hàng của Lục Trì hôm nay rất đa dạng chủng loại, từ kẹo hồ lô đến các loại xiên nướng, món ăn vặt. Quầy hàng mới được mở chưa đầy một tháng, nhưng hắn đã nghiễm nhiên trở thành một phần không thể thiếu của chợ phiên Tịch Thủy trấn. Chợ hôm nay càng đông khách, hàng ma trước quán nhà Lục Trì xếp càng dài.

Suốt cả một buổi sáng, Lục Trì vội vã đến mức một miếng nước cũng chẳng kịp uống. Bù lại kết quả thì rất khả quan, nguyên liệu đã chuẩn bị đều bán hết nhắn, hắn còn kiếm được 224 Ma tinh tệ - mức doanh thu cao nhất từ trước đến nay.

Sau khi bán cháy hàng, Lục Trì lại đi quanh chợ mua không ít nguyên liệu. Ngày hôm qua hắn mua điểm cường hóa mất mười vạn tích phân, vậy nên càng cần phải cần mẫn cày điểm trong cửa hàng giao dịch hơn. Mà hắn còn phải chuẩn bị nguyên liệu cho tiệc mừng thọ của nhà chị Dương nữa.

Toàn bộ những con đường ở Tịch Thủy Trấn đều được xây dựng dọc theo bờ sông, vậy nên ngay sau phòng trọ của Lục Trì cũng có một dòng sông, cực kì tiện cho việc lấy nước, rửa đồ.

Lục Trì bận rộn suốt cả một buổi sáng, về nhà cũng không muốn làm cơm, mà vào cửa hàng mua hai gói mỳ tôm, thêm chút rau và thịt băm, chuẩn bị chắp vá ra bữa trưa. Chỉ là lúc ông chủ ở đằng trước ngửi thấy mùi thơm tìm đến đây, đến bao bì của gói mỳ Lục Trì cũng chưa kịp dọn đi.

Hắn gượng gạo cười mởi ông chủ một bát, chỉ sợ ông ta hỏi mỳ ăn liền đến từ đâu. Cơ mà thấy chủ tiệm ăn mỳ cũng có vẻ không cao hứng cho lắm, cũng không hỏi cái túi màu xanh lục kỳ quái đó là cái gì. Có lẽ trong mắt chủ tiệm, tay nghề của Lục Trì giống như ma pháp sư vậy, mặc kệ là biến ra món gì đều là mỹ vị, nên cũng không hiếm lạ. Dù sao đi chăng nữa thì hắn cũng là Độc Giác Ma có thiên phú bếp núc đó nha!

Lục - người khác không nhắc tới cũng quên mất hình tượng Độc Giác Ma có thiên phú đầu bếp - Trì: …

Ăn mỳ gói xong, Lục Trì mang nguyên liệu ra bờ sông rửa sạch. Trong lúc vội vàng, hắn bỗng phát hiện có một con vật nhỏ đang vụng về cố gắng đánh cắp miếng thịt cừu dê hắn đang ngâm trong nước. Nhìn kỹ lại thì hóa ra là một con tôm hùm đất, chỉ là nó to một cách hơi bất thường, so ra còn dài hơn cả bàn tay của Lục Trì, nặng cũng tầm một cân.

Lục Trì nhanh tay nhanh mắt túm trọn “tên trộm” này, chuẩn bị buổi tối có thêm một món trên bàn ăn.

***********

Tác giả có điều muốn nói:

Hệ thống: Ký chủ yêu quý! Chúc mừng ngài trúng một phiếu giảm giá 1000 điểm để khi mua xe. Phiếu chỉ có hiệu lực khi ký chủ mua Porsche, Maserati, Maybach, Bugati…

Lục Trì: …