Chương 21

Lục Trì, người đang có tâm trạng muốn bùng nổ ngay tức khắc, hôm nay không bày hàng, mà gánh theo một đống nguyên liệu quay lại thôn Lý Hà, đến tìm Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam, cùng bọn họ sang nhà chị Dương ở thôn Dương Lâm bên cạnh.

Ngày mai chính là lễ mừng thọ, bọn họ phải đến để chuẩn bị trước.

Những món chay đều đã được chuẩn bị xong xuôi, còn món mặn nhue thịt gà, thịt vịt, cá, nên gϊếŧ thì cũng đã gϊếŧ, cần rửa thì rửa, cần chần qua cũng chần xong rồi. Canh gà cũng đã bắt đầu hầm trước, thịt bò kho và thủ lợn hầm cũng đã được chuẩn bị trước.

Về phần điểm tâm và món tráng miệng, Lục Trì lười chuẩn bị nên mua sẵn từ cửa hàng giao dịch, món tráng miệng là trái cây đóng hộp, còn điểm tâm là bánh bí đỏ và gỏi cuốn, chỉ cần cho vào nồi đảo qua chút dầu là được.

Lục Trì dẫn theo Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam bận rộn suốt cả một buổi trưa, đồng thời còn phải đối chiếu lại một số chi tiết của bữa tiệc, như là số lượng khách khứa, xoong nồi bát đĩa có đủ dùng không, bàn ghế bày biện ra làm sao…

Chị Dương cũng phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Vì chuẩn bị cho lễ mừng thọ mà gần như một nửa nồi niêu xoong chảo với bàn ghế của cả thôn đều bị chị mượn hết, thực sự rất vất vả.

Lục Trì bận rộn cả một ngày, buổi tối cũng không trở về trấn mà theo Lý A Hổ về nhà ở một đêm, bởi đi tới đi lui thật sự rất mất thời gian, mà sáng hôm sau hắn còn phải ra nhà chị Dương sớm.

Ngày hôm sau tất nhiên là một ngày cực kỳ bận bịu. Buổi sáng mặt trời còn chưa ló dạng, Lục Trì đã tỉnh dậy kêu Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam, cả ba cùng chạy tới nhà chị Dương, ăn một bữa sáng đơn giản liền vội vàng chuẩn bị nấu ăn.

Có kinh nghiệm từ bữa tiệc lần trước, cộng thêm việc đã chuẩn bị đầy đủ từ hôm qua, Lục Trì hôm nay không còn luống cuống đến cùng chân cùng tay như hôm trước nữa, nhưng vẫn cứ là vội đến mức chân không chạm đất. Cũng may, lần này nấu nướng đã thành công hơn, không xuất hiện tình huống thiếu muối thừa đường, hay là bị cháy nồi.

Bữa nay Lục Trì vào bếp vẫn tiếp tục bị vây xem. Sau đó, giữa những lời khen ngợi không dứt của đám đông vây quanh, thỉnh thoảng lại có vài lời nói không thích hợp làm người ta ngượng ngùng lọt vào tai Lục Trì.

Thời tiết gần đây đã bắt đầu trở lạnh. Lục Trì vẫn luôn đứng xào nấu trong bếp, mồ hôi nhễ nhại, chỉ có thể cởϊ áσ khoác dày ra, chỉ mặc một cái áo trong để nấu cơm. Hắn cảm thấy bản thân là một thằng đàn ông trưởng thành cực kỳ bình thường, trước kia lúc ở cùng với đồng đội, nóng quá có cởi trần cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà…

“Ái chà chà, nhìn không ra nam ma này bề ngoài có vẻ nhỏ gầy, nhưng cũng vẫn đẹp trai nha. Nhìn hai bả vai với cơ bắp ở cánh tay hắn kìa ~”

“Ngon quá đi~ Không phải, ý tôi là đồ ăn , đồ ăn ăn ngon thật đó!”

“Này, chưa ăn thử làm sao ngươi biết là ngon? Ta chính là cảm thấy mấy món này ngửi thật là thơm. Không. Ý ta là nam ma này nhìn ngon dzai quá.”

“Chậc chậc, trắng quá đi.”

Lục Trì cũng liếc liếc thử cánh tay mình một chút. Ừm, hình như gần đây hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn. Không chỉ nhờ hiệu quả của cường hóa thể chaatsm mà có lẽ còn do nguyên khí của đồ ăn Ma giớ cũng đang từ từ thay đổi tố chất thân thể của hắn. Điều này làm cho Lục Trì cảm thấy kích động đến mức có thể sãn sàng nhấc bổng cả một nồi đồ ăn to.

Phanh!

Trong đầu Lục Trì bỗng dưng hiện lên hình ảnh của mấy vị chủ bá (streamer) thích ra vẻ, hay õng ẽo tạo dáng trước ống kính, hoặc là giả bộ như thường nhưng thực ra đang bày dáng. Hắn! Tuyệt! Đối! Không! Noi! Theo!

Thừa dịp có một khoảng thời gian trống trong lúc chuẩn bị, Lục Trì liền tranh thủ chạy đi WC, sau đó lấy ra chiếc tạp dề đầu bếp - phần thưởng rút thăm bị hắn ghét bỏ trước đó để mặc lên người, ngay cả đầu tóc cũng bị che kín mít vởi một chiếc mũ đầu bếp.

Lúc hắn quay lại phòng bếp, quả nhiên không ngoài dự liệu hắn nghe thấy được có vài âm thanh tiếc nuối.

Lục Trì: …

Đến tận lúc trời xẩm tối, thu dọn xong bữa tiệc, rửa xoong nồi xong hết, Lục Trì, người đã bận bịu suốt cả hai ngày cũng nhận được khoản thanh toán cuối cùng là 660 Ma Tinh tệ. Chị Dương có lẽ rất hài lòng, cuối cùng còn đích thân tự mình mở cửa xe, mời Lục Trì lên chiếc xe lam của mình, chở hắn về thị trấn.

Xe lam không chỉ trông giống máy kéo ở vẻ bề ngoài, mà lúc ngồi lên cũng thấy giống. Tình hình đường sá ở trấn Tịch Thủy thực sự rất kém, một đoạn đường mà xóc nảy kinh khủng. Lục Trì vừa phải chịu đựng âm thanh “cành cạch cành cạch” đinh tai nhức óc, vừa gân cổ lên nói chuyện với chị Dương.

Lúc chị Dương hỏi về hoàn cảnh của mình, Lục Trì nhớ đến hình tượng Độc Giác Ma bị mất trí nhớ của mình, toàn bộ đều lấy lý do không nhớ được để trả lời qua loa lấy lệ, ngược lại còn hỏi được từ chị Dương không ít chuyện.

Chị ấy là một trong những ma tương đối am hiểu Tịch Thủy trấn, lại còn thường xuyên lái xe đến huyện thành để giao hàng. Theo lời chị ấy nói, huyện thành quả là một chốn phồn hoa đô thị. Ở đó có rất nhiều ma, còn có Chiến Võ Ma và Dạ Mị Ma. Huyện trưởng của bọn họ chính là một Chiến Võ Ma, hơn nữa còn là một ma có thân phận, địa vị hẳn hoi ở Ma giới.

Nghe chị Dương thuận miệng nói ba ngày nữa sẽ lên huyện giao hàng, Lục Trì lập tức liền hỏi: “Chị có thể dẫn tôi đi cùng không? Tôi sẽ trả phí đi đường.”

Chị Dương có chút kinh ngạc, hỏi Lục Trì tại sao lại muốn đi huyện thành. Hắn cũng không giấu giếm, nói bản thân sau này muốn phát triển ở huyện thành, nhưng từ sau khi “mất trí nhớ” chưa từng đi qua huyện thành, cho nên lần này muốn tới xem một chút.

Nếu mà áp dụng quy định của quê nhà Lục Trì trước đây - nước Sơn Hải, thì xe lam của chị Dương tuyệt đối không có khả năng tiến vào huyện thành. Nhưng nơi này là Ma giới, luật giao thông vẫn có, nhưng rất lỏng lèo, lại không có ai đứng ra quản lý, cho nên chuyện xe lam vào huyện thành cũng chỉ là chuyện bình thường. Đối với chị Dương mà nói, tiện đường đem theo Lục Trì lên huyện thành cũng không phải chuyện phiền phức gì, nên rất sảng khoái mà đáp ứng, còn từ chối nhận lộ phí.

Được chị Dương đồng ý, Lục Trì cũng không khăng khăng nói chuyện lộ phí gì đó nữa, chỉ có thể dùng chuyên môn của mình để bày tỏ sự biết ơn: “Vậy đến hôm đó tôi chuẩn bị cho chị ít đồ ăn nhẹ làm bữa sáng đi.”

Chị Dương đem Lục Trì thả ở cửa tiệm tạm hóa, cười cười vỗ vai hắn, rồi quay người trèo lên con xe lam đầy phong cách của mình rời đi.

Lục Trì đứng yên tại chỗ, ngẫm lại những gì mình vừa nói với chị Dương, còn cảnh chị ấy mỉm cười vỗ vai mình, hắn không khỏi cảm thấy rùng mình một cái - Chết tiệt! Sao bỗng dưng cảm thấy bản thân cứ như một vị nữ chính hiền huệ vậy? Lại còn là phiên bản tình yêu thôn quê ở Ma giới nữa cơ???

Sợ quá!

Lục Trì dùng hết sức lắc đầu, muốn lắc văng cái suy nghĩ nổi hết cái da gà kia ra khỏi đầu, quyết định tiếp theo vẫn là nên nghiên cứu công thức nấu ăn, sớm ngày trở thành một đầu bếp đủ tư cách đi.

Hai ngày đóng quán, quán ăn vặt của Lục Trì lại đón chào một làn sóng khách hàng dồn dập.

Lần này hắn còn thuận tay chuẩn bị một ít tôm hùm đất cháy tỏi và thập tam hương. Mỗi khách hàng mua nhiều hơn 5 tệ sẽ được tặng miễn phí một con tôm, hương vị tùy chọn.

Thành quả là quầy hàng của Lục Trì bán hết veo trong vòng hai giờ. Không ít khách quen nếm được tôm hùm đất xong, còn xúm lại muốn bỏ tiền ra mua ăn.

Lục Trì lại lấy một tấm bảng đã chuẩn bị trước ra, trên đó viết: “Tôm hùm đất 2 tệ/ cân. Ba loại hương vị tùy chọn: cháy tỏi, ớt cay, thập tam hương. Mua đủ 10 tệ có thể giao hàng tận nhà trong phạm vi thị trấn, xa quá không giao.”

Tấm bảng này liền khơi dậy không ít nghị luận của nhóm Ma tộc vây quanh. So với châu chấu chiên trước đây chỉ có một tệ một cân, thì tôm hùm đất hai tệ một cân hình như có chút quý.

Có điều doanh thu của Lục Trì hiện tại đang chậm rãi tăng cao, mà hắn mỗi ngày chỉ có thể làm một phần đồ ăn có hạn. Chưa kể còn phải đem vào cửa hàng hệ thống ít nhất là một nửa, cho nên đồ có thể bán ở ngoài cũng không nhiều.

Nói một cách đơn giản, hắn đang có dự định đi theo hướng hơi cao cấp một chút.

Tuy rằng người xem đều cảm thấy Lục Trì ra giá hơi cao, nhưng phần lớn khách quen vẫn có thể chấp nhận. Rốt cuộc thì nếu mà không có tiền, thì làm sao nguyện ý mỗi ngày đều tiêu tiền chiếu cố quán nhà Lục Trì đây.

Còn đối với việc giao hàng tận nhà, thực ra Lục Trì rất muốn phát triển sự nghiệp này, nhưng tiếc là mạng lưới thông tin ở đây không phát triển, nên rất khó triển khai dịch vụ giao hàng tận nơi. Có điều cũng không phải hoàn toàn là không được.

Ví dụ, ngay bây giờ có một khách hàng hào phóng trả mười tệ, còn để lại địa chỉ cho hắn, yêu cầu buổi chiều Lục Trì chuyển năm cân tôm hùm đất vị thập tam hương đến tận nhà.

Đối với những khách hàng mua hàng tại chỗ, Lục Trì liền tặng mỗi ma một con tôm hùm đát vị khác nhau, bày tỏ rằng hiện tại cũng không có nhiều tôm để bán. Nếu muốn mua, buổi chiều bọn họ có thể đến sân sau của tiệm tạp hóa để tìm mình mà mua.

Lục Trì thu quán quay về tiện tạp hóa, Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam cũng đã đến. Ngày hôm qua, lúc tạm biệt. Lục Trì đã nhờ bọn họ hôm nay đến hỗ trợ.

Sau kho hắn nhận được tiền công cho bữa tiệc mừng thọ hôm qua, hắn liền đưa cho bọn họ mỗi ma 40 tệ tiền lương, nói nếu bọn họ có rảnh thì ngày mai có thể tới thị trấn giúp hắn một chút không. Cả hai đều đồng ý ngay.

Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam đều cảm thấy rằng, Lục Trì không những sẵn sàng mua rau và trái cây họ hái lượn được, mà còn thỉnh thoảng nhờ họ làm vài việc vặt, tiền công còn cao. Cho dù bây giờ có làm không công cũng không có gì, nhưng Lục Trì vẫn kiên trì phải trả tiền lương.

Hắn đã hỏi qua chị Dương, biết được mức lương trung bình ở huyện Hoắc Châu đều rất thấp. Những Trường Vỹ Ma đi làm giúp việc công nhật cho các gia đình ở huyện thành, công việc vừa nặng nhọc vừa thiếu vệ sinh, một ngày làm hơn mười tiếng, chỉ kiếm được tám tệ mà cũng có rất nhiều ma tranh nhau để làm. Bởi vậy, Lục Trì quyết định cấp Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam một ngày lương là sáu tệ, chủ yếu là hiện tại hắn vẫn còn khá nghèo. Sau này kiếm được nhiều tiền hơn thì dĩ nhiên, tiền lương của họ cũng sẽ tăng theo.

Lục Trì tự có những cân nhắc của riêng mình, hắn cảm thấy bất kể là sau này hắn có đi đến huyện thành hay những nơi khác thì vẫn cần có những trợ thủ đi cùng để hỗ trợ. Mà Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam cùng hắn ở chung trong khoảng thời gian này, cũng đã khá thân thiết. Tuy rằng cả hai không được thông minh cho lắm, nhưng được cái đều rất cần mẫn, có thể suy sét bồi dưỡng một chút, về sau có thể dẫn theo giúp việc.

Ngoài ra, doanh số bán tôm hùm đất ở cửa hàng giao dịch cũng rất tốt. Hai ngày nay Lục Trì bận rộn làm tiệc cho nhà chị Dương, không có thời gian bổ sung hàng, Nhiều người mua đã để lại tin nhắn giục hắn nhanh chóng quay lại, vậy nên Lục Trì liền nghĩ đem hai ma họ lại phụ mình.

Lục Trì tối hôm qua đã thả l*иg đất, cho nên việc đầu tiên cần làm bây giờ là dạy Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam cách thả l*иg đất sao cho đúng, vì việc này vẫn đòi hỏi một số kỹ năng, nhưng cũng không quá khó để học. Lục Trì nói với họ một ít điểm cần chú ý, lại làm mẫu vài lần, xong lấy từ cửa hàng hệ thống ra hai mươi l*иg đất mới, phân mỗi ma mười cái, làm cho bọn họ tự mình thử.

Chờ Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam đều thả l*иg đất xong dưới sự hướng dẫn của mình, Lục Trì lại dạy bọn họ làm cách nào để xử lý tôm hùm đất. Đầu tiên là dùng bàn chải làm sạch bùn đất ở mặt ngoài, sau đó dùng kéo cắt râu và phần chân ở bụng, cuối cùng là vặt rớt đuôi tôm cùng rút phần chỉ đen ở sống lưng là được.

Có hai bọn họ hỗ trợ, Lục Trì cũng thư thái hơn không ít, hắn đặt ba cái nồi lên nấu ba vị khác nhau.

Côи ŧɧịt̠ chiều bắt đầu có ma lục tục tìm đến Lục Trì mua tôm hùm đất. Lúc này, Lục Trì còn bớt chút thời gian để giao hàng cho vị khách đã đặt năm cân lúc sáng.

Bận rộn cả một ngày, kết quả nhận được rất là khả quan. Lục Trì hôm nay chỉ bán tôm hùm đất mà đã kiếm được 80 Ma tinh tệ, trong đó có 20 tệ là do chủ tiệm tạp hóa đóng góp. Dù sao từ lần trước Lục Trì mời ông ăn một bữa liễn nhớ mãi không quên, nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng. Cuối cùng cũng chờ được đến lúc Lục Trì bắt đầu bán tôm, ông ta liền lập tức mua mười cân, định mang về cho gia đình ăn thử. Ngoài ra, Lục Trì còn biếu thêm hai cân nữa.

Mà trong cửa hàng giao dịch, Lục Trì cũng bổ sung thêm gần hai trăm cân, lên kệ chưa đến mười phút đã nhận được mấy cái đơn đặt hàng.

Đến cuối, Lục Trì để lại mười mấy cân tôm hùm dất, lại xào đơn giản hai món, nấy mì gói, kêu Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam ở lại ăn cơm tối.

Từ lúc Lục Trì rời khỏi thôn Lý Hà, bọn họ đã rất lâu không được nếm qua tay nghề của Lục Trì. Hôm trước bận bịu chạy tiệc, cũng không ăn được mấy miếng. Hôm nay rốt cuộc cũng được ăn cho thỏa thích.

Lý A Hổ nhất thời cảm động không thôi, không khỏi cảm khái nói: “Phù! Mì này cũng ngon quá rồi đi! Lục Trì, tay nghề của ngươi lại tiến bộ rồi.”

Hoàng Lão Tam vùi đầu mà ăn, đến nước súp sót lại dưới đáy bát cũng liếʍ sạch, cuối cùng con no đến ợ một cái, mặt không có biểu cảm gì mà nói: “Ăn ngon thật.”

Lục Trì: “...”

Thực ra rất khó mà nói mỳ gói này có được coi là tay nghề vào bếp của hắn hay không. Nhưng mà năng lực của hắn có tiến bộ là sự thật, Lục Trì cũng cảm thấy mấy món mà mình nấu ngày càng ăn ngon hơn.

Sau khi tiễn hai ma về nhà, Lục Trì lại xách thùng đi đổ l*иg tôm, thu hoạch được ba thùng tôm hùm đất. Hắn quyết định tối nay nấu thêm hai nồi nữa, để sáng mai lúc bán xiên nướng có thể mang theo bán cùng.

*******************

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Trì: Con trai ra ngoài cũng phải học cách bảo vệ bản thân đấy.