Chương 25

Huyện Hoắc Chu không tổ chức chợ phiên như trấn Tịch Thủy, mà là chợ cố định, ngày nào cũng mở để bán thực phẩm, rau củ, đồ tạp hóa, mở cửa từ sáng đến tối, nhưng buổi sáng lượng ma qua lại sẽ tương đối nhiều hơn. Muốn mở một quầy hàng cố định trong chợ thì phải bỏ tiền thuê, nhưng quầy bán hàng rong bên ngoài cũng không ít/

Phòng của Lục Trì cách chợ không xa lắm, đi bộ chừng mười phút là đến nơi. Đêm hôm qua hắn chỉ ngủ được 2-3 tiếng nhưng cả người vẫn tràn đầy năng lượng, trời còn chưa sáng đã thấy đẩy quầy hàng ra cửa.

Nhưng lần này, quầy ăn vặt không bán mấy xiên nước ăn vặt, mà là thịt bò hầm, óc heo chưng, chân gà kho tộ, còn có trứng kho, canh rong biển, canh củ sen, đậu phụ chưng, lạc rang muối và vài món chín khác. Đủ loại đồ ăn được bày trên quầy, từ xa đã ngửi thấy một mùi hương quyến rũ không thôi.

Lục Trì đi loanh quanh tìm được một chỗ trống ở lối vào chợ, dừng xe đẩy ở đó, treo một thấm biển mới lên, trên đó viết:

“Thịt bò hầm: 10 tệ/ phần

Óc heo chưng: 6 tệ/ phần

Chân gà kho tộ: 1 tệ/ cái

Trứng kho: 1 tệ/ 2 quả

Đồ chay: 3 tệ/ suất”

Mới mở hàng cũng có kha khá ma vây lại xem mới mẻ, nhưng những ma thực sự bỏ tiền ra mua thì không có mấy. Lục Trì cũng không sốt ruột, hắn ngồi ở đằng sau quầy hàng, thuận tiện đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Bấy giờ, “bạn tốt đã thêm” 462 đột ngột nhắn tin đến: “Người anh em, Công đoàn Ký chủ có một danh ngạch này. Lần trước đã nói rồi, cho cậu một cái.”

Cùng với những lời này, còn có một đường dẫn và một chuỗi mật mã, khiến cho Lục Trì không khỏi nghi ngờ liệu có phải đối phương chờ đến lúc hắn trả hết tiền nợ mới đem cái danh ngạch không rõ giá trị ra sao này đem cho mình.

Lục Trì: “Cảm ơn.” Mặc kệ là có đáng giá hay không, mỡ dâng tận miệng, lại còn miễn phí, ngu gì không nhận?

462 lại nói: “Tôi thấy cậu rao bán phiếu giảm giá? Làm sao cậu kiếm được nó vậy?”

Lục Trì: “Chương trình rút thăm của hệ thống.”

462: “Ái chà! Cậu may mắn quá rồi đấy! Phần thưởng cao nhất mà tôi rút được chỉ có giá trị 5000 điểm tích phân.”

Lục Trì: “Ngẫu nhiên mới được một lần như thế. Vận may ngày thường cũng chẳng ra gì.”

462: “Vừa khéo dạo này tôi đang muốn mua thiên phú toán học, hay là phiếu giảm giá này cậu bán rẻ cho tôi đi? 20.000 điểm, thế nào?”

Thực ra cái giá ban đầu Lục Trì nghĩ đến đúng là 20.000 điểm thật. Nếu là khách hàng khác đến hỏi, hắn sẽ không ngần ngại mà bán ngay. Nhưng đối phương lại là 462…

“29.000 điểm là giá thấp nhất, phí thủ tục anh trả.”

462: “Người anh em, không đến mức phải như thế chứ, hai vạn mốt đi, còn phí thủ tục à… Cậu cứ tùy tiện làm bừa một món gì đó đem bán lên cửa hàng, sau đó biến phiếu giảm giá thành quà tặng kèm. Vậy là không cần đóng phí xử lý rồi!”

Lục Trì ngạc nhiên há hốc mồm: “Còn có thể làm như vậy?”

462: “Đúng. Những ký chủ trong Công đoàn thỉnh thoảng sẽ chia sẻ cho nhau một ít phương pháp để trốn phí thủ tục. Đương nhiên, phương pháp này không áp dụng được cho những đồ vật khác, ví như quầy thực phẩm và ba lô hệ thống mà lần trước tôi bán cậu.”

Lúc này, 385 mới lừ lừ xuất hiện: “Các người cứ thế mà thảo luận làm thế nào để qua mặt hệ thống ngay trước mắt hệ thống sao?”

Hệ thống của 462 cũng mở miệng: “Haizzz, mấy năm gần đây, ký chủ càng ngày càng khó mang.”

462: “Hahaha, không cần để ý mấy cái tiểu tiết này đâu ~”

Lục Trì: “...”

Kết thúc một hòi cò kè mặc cả, cả hai quyết định lấy cái giá 25.000 điểm. Lục Trì vốn định làm một ít thịt heo kho tộ để làm món che mắt cho phiếu giảm giá. Nhưng quay đầu lại liền thấy, trùng hợp thế nào mà phát hiện bên trong cái sọt đeo trên lưng của một vị Ma tộc ở bên cạnh hắn, thế mà lại là hai con sâu tre trắng to như cái đùi người…

Mười phút sau, Lục Trì nhắn lại cho 462: “Được rồi đấy, bây giờ anh có thể lấy hàng rồi.”

462 vừa click mở cửa sổ bán hàng của Lục Trì thì nhìn thấy một cái đùi trắng muốt… Sâu???

462: “Bạn à… Tôi nghi ngờ cậu có ý kiến với tôi thì phải?”

Lục Trì: “Sao lại như thế được? Đây chính là đặc sản ở chỗ này của chúng tôi. Hơi bị đắt đấy! Tôi thậm chí còn không thu tiền của anh. Hơn nữa, anh thử đưa cho hệ thống đánh giá cấp bậc đi, là ba sao đấy. Món này cực kỳ giàu protein, cho dù đi làm sashimi hay là nấu nướng các kiểu thì cũng vẫn ngon.”

462 thực sự đem sâu tre trắng đi đánh giá cấp bậc, lập tức nhìn thấy:

“Sâu tre trắng

Cấp bậc: 3 sao ( Hương vị tạm ổn)

Hàm lượng nguyên khí: Yếu

Công dụng đặc thù: Dưỡng âm bổ dương”

Lục Trì hết sức nghiêm túc mà nói ra mấy lời dối trá, thực ra nhịn cười hết sức vất vả. Không biết vì sao, 462 ở bên kia im lặng khoảng chừng năm phút mới trả lời: “Được thôi. Dù sao bây giờ tôi cũng chốt đơn rồi. Phải ha, có thể trả góp không?”

Lục Trì: ???

“Anh em này, anh thiếu tiền thật đấy hả?” Bản thân anh lắm chiêu nhiều trò như thế, sao còn học kịch bản của tôi hả???

462 không cho thế là đúng, nói: “Sao có thể nói như thế được. Chỗ bào tiền trong hệ thống quá nhiều, không có ai là giàu có ở đây cả.”

Lục Trì: “...”

Hắn đang định nói thêm gì đó, lại đột nhiên bị nhắc nhở của hệ thống nhảy ra ngăn lại, thông báo sâu tre trắng đã được bán hết, thanh toán toàn bộ, đã nhận được điểm.

“Anh bạn thật đúng là biết nói đùa mà.”

462: “Hả? Nói đùa cái gì cơ? Ơ không đúng! Sâu tre trắng cậu để đây đâu? Sao lại thông báo hết hàng vậy?”

Lục Trì: “??? Không phải anh mua sao?”

“Không phải tôi!” 462: “Đậu xanh rau má, phiếu giảm giá của tôi!”

Lục Trì đi kiểm tra, mới phát hiện sâu tre trắng của hắn là bị một vị khách hàng mang số 006 mua mất.

Lục Trì thật sự không biết nên nói gì bây giờ. Đang định nhắn tin hỏi người ta có nhầm lẫn gì không, liệu có thể hủy đơn hay không thì tin nhắn của 006 đã đến trước: “Hương vị của sâu tren trắng này cũng không tồi, chỉ có điều giá hơi chát. Lần sau có thể ưu đãi giảm giá một chút không? Không có cái voucher kia cũng không sao, tôi không cần thứ này.”

Lục Trì không biết nên bày ra vẻ mặt gì thì ổn. Hắn có nên khen 006 nhà giàu lại còn đầy nhân tính, hay là nên đi cười nhạo 462 vì keo kiệt bủn xỉn mà bay mất phiếu giảm giá đây?

Sau khi Lục Trì kể chuyện 006 mua sâu tre trắng lại cho 462, anh ta tức đến suýt khóc. Cuối cùng, Lục Trì không còn cách nào, chỉ có thể đi tìm 006 giải thích một chút, tỏ vẻ điểm có thể hoàn lại, sâu tre trắng cũng có thể miễn phí, chỉ là hy vọng có thể được hoàn lại phiếu giảm giá.

Ai ngờ 006 lại cực kỳ dễ nói chuyện, hoàn trả phiếu giảm giá ngay lập tức. Cũng hết sức hào phòng mà nói không cần hoàn điểm, chỉ cần làm cho hắn thêm mấy con sâu tre trắng là OK.

Lục Trì không ngờ được rằng, mình và 462 chỉ đùa giỡn với nhau một chút, thế mà lại được một khoản tiền ngoài ý muốn, vậy nên liền đồng ý ngay lập tức. Cũng không biết vì sao mà 006 lại thích ăn sâu tre trăng, là vì mùi vị độc đáo hay là công dụng đặc thù của nó?

A phi~ Vậy là không được! Dù sao thì người ta cũng vừa tặng mình 25.000 điểm đấy! Khách hàng là Thượng đế, cứ thỏa mãn yêu cầu của Thượng đế là được rồi.

Sau khi lấy lại được phiếu giảm giá, Lục Trì làm món chân gà kho đem bán cho 462 với giá 25.000 điểm. Lần này, 462 chốt đơn cực kỳ dứt khoát, không đề cập đến chuyện trả góp hay gì cả.

Có một lúc mà kiếm được năm vạn điểm tích phân, Lục Trì cao hứng cực kỳ, còn nhiệt tình mời 462 nếm thử chân gà kho của mình rồi đánh giá chút xem sao. Trong suy nghĩ của hắn, chân gà kho và 462 thích moi moi đào tiền của người khác cũng rất hợp đấy.

Xong xuối, hắn quay đầu đi tìm vị Ma tộc bán sâu tre trắng kia, định mua nốt con còn lại làm quà cho 006, kết quả sờ vào túi… Không đủ tiền.

Nhất thời, hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, xấu hổ đến mức, ngón chân Lục Trì sắp đào ra được căn nhà ba ngủ một khách ở bên dưới mặt đất rồi đấy.

Cũng may, chính Ma tộc kia lại đề nghị đổi sâu tre trắng với những món ăn chín của Lục Trì, khoảnh khắc đó cứ như đưa phao cho người sắp chết đuối vậy.

Lục Trì bày quán cả một ngày nhưng tình hình buôn bán không tốt lắm, chỉ kiếm được 50 tệ, được cái là làm quen với hết những người bán hàng rong hai bên trái phải. Cuối cùng, trước khi thu quán còn tặng mỗi ma một ít đồ ăn do mình làm để nếm thử, mà họ cũng tặng lại Lục Trì một vài món đồ mình bán.

Nhìn chung thì khởi đầu cũng không có niềm vui bất ngờ nào, nhưng cũng không tính là quá tệ.

Trên đường về, đi ngang qua một cửa hàng làm cửa kính, Lục Trì nhờ chủ tiệm đo kích cỡ quầy hàng, định đặt làm một cái vách ngăn bằng pha lê, như vậy vừa thích hợp để bán đồ ăn chính, vừa tránh gió lùa, giữ ấm lại sạch sẽ.

Đồ ăn còn dư mang về nhà, Lục Trì để lại một ít làm bữa tối, còn lại đem lên cửa hàng giao dịch bán. Sau bữa tối, hắn lại chuẩn bị những món sẽ bán vào ngày mai, đi tắm một cái, thoải mái mà nằm trên giường.

Thời tiết ngày càng lạnh, có nước nóng để tắm đúng là hạnh phúc tột cùng.

Lục Trì đánh một giấc ngon lành, sớm hôm sau lại tiếp tục mở hàng. Buôn bán hôm nay tốt hơn hẳn hôm qua, vừa mở cửa đã có vài khách đến mua, chủ yếu là những ma hôm qua đã mua hoặc được hắn tặng.

Thời gian một buổi sáng, đồ ăn đã bán được hơn nửa, giữa trưa tạm thời cũng không có khách, Lục Trì ngồi thảnh thơi uống nước. Tiện tay mở cửa hàng giao dịch ra ngó tí, muốn kiểm tra tình hình tiêu thụ sản phẩm hôm qua như thế nào, thế mà lại thấy tin nhắn của 462 với 006 trước.

006 cảm ơn Lục Trì hôm qua đã tặng sâu tre trắng, còn 462 hai giờ trước có nhắn sao hắn không tham gia Công đoàn ký chủ.

Lục Trì: ?



Hắn nhất thời quên mất.

Lục Trì kéo lên xem lại lịch sử trò chuyện, ấn vào đường liên kết mà 462 gửi, sau đó được cho vào… một group chat?

462: “885, anh em sao bây giờ mới đến?”

Lục Trì: “Tôi… Lúc trước hơi bận rộn tí, giờ mới thấy tin nhắn.”

234: “Hoan nghênh người mới!”

197: “Chào người mới nhé!”

371: “Tung bông tung bông ~”

529: “(≧≦)/”

006: “Đây là cậu à? @886 Lì xì.JPG”

Trong chớp mắt đó, Lục Trì bỗng dưng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng đến lúc hắn click vào bao lì xì của 006 thì lại thấy nhắc nhở của hệ thống: “462 đã cướp được lì xì.” Lục Trì: “???”

006: “462, ngươi có tật xấu gì vậy? Cái này là gửi cho cậu hả?”

462: “Haha, đù một chút thôi mà. Lát sẽ gửi lại cho cậu nha.”

Sau đó, 462 gửi riêng lại phong lì xì màu đỏ tươi cho Lục Trì, đồng thời gửi một tấm cap màn hình vào trong nhóm để chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Lục Trì click mở bao lì xì thì liền thấy, cái này… 88888 đồng vàng!!! 006 đúng là đồ tư bản không có tình người!!! Nếu không phải hai người ở hai vị diện khác nhau, Lục Trì không khéo sẽ đi ôm cái đùi to này mất.

Sau đoạn nhạc dạo này, Lục Trì vẫn luôn ngoan ngoãn mà tận trách sắm vai “ma mới”, chỉ khi bị người khác @ mới có thể nói một hai câu. Những thời điểm khác gần như là yên lặng nghe mọi người nói chuyện phiếm.

Đã vài tháng rồi, Lục Trì lại cảm thấy bản thân như được trở về với thời đại thông tin nhanh chóng, thuận tiện.

Chiều nay sau khi thu quán, Lục Trì đi loanh quanh trong chợ, mua một con sâu tre trắng loại nhỏ. Vì muốn cảm ơn chiếc lì xì của 006, hắn còn bỏ ra 50 tệ để mua một củ nhân sâm, trông có hơi kỳ lạ. Chờ 385 kiểm tra xong, mới biết hóa ra đây cũng là một đặc sản Ma giới, mà mấu chốt là công dụng đặc biệt của nó cũng giống với sâu tre trắng:

[ Nhân sâm rồng

Cấp bậc: 2 sao (khó nuốt )

Hàm lượng nguyên khí: Dồi dào

Công dụng đặc thù: Bổ thận tráng dương ]

(火龙参: hỏa long tham - nhân sâm rồng, nhân sâm lửa, hay còn gọi là dưa chuột gai chịu nhiệt. Có tên khoa học là Cucumis metuliferus, là một cây leo sống một năm thuộc họ bầu bí, là loài bản địa châu Phi )

Nếu đây là thế giới tu tiên, cái củ này có khi sẽ được coi là linh dược đấy!

Ma tộc bán nhân sâm rồng cho Lục Trì cười một cách cực kỳ mờ ám, Lục Trì vừa trả tiền vừa phải cố gắng giải thích rằng mình mua làm lễ tặng. Thế nhưng đối phương chỉ nháy mắt, vẻ mặt ta hiểu ta hiểu, Lục Trì nghĩ thầm ngươi hiểu cái búa ấy!

Về đến nhà, Lục Trì đem sâu tre trắng và nhân sâm rồng đóng gói gửi cho 006. Mười phút sau, 006 lại đem trả nhân sâm rồng,

“Cảm ơn nha. Nhưng ta chỉ thích ăn mấy loại sâu mềm mềm ngầy ngậy đến bùng nổ, không thích gặm rễ cây. Ném đi cũng không tốt, nói không chừng ngươi có thể dùng được, vẫn là đem trả cho ngươi đi.”

Lục Trì: ???

*******

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Trì: Ta không cần! Thật sự không cần!

Mẹ đẻ: Đúng đúng đúng! Dù sao ngươi cũng là con cẩu độc thân không ai thèm!

Lục - còn ghẻ - Trì: ???