Chương 42

Sau khi phát hiện ra cầu thang dẫn xuống lòng đất, Lục Trì và những người khác không vào kiểm tra ngay mà đợi đến chiều, khi mùi khó chịu tỏa ra từ cầu thang đã tan đi nhiều, Lục Trì và Đa Lan Đạt mới đeo mặt nạ phòng độc cầm đèn pin đi xuống.

Thật ra sau khi Lục Trì tìm thấy cầu thang, anh ấy đã ngay lập tức gõ vào chiếc vòng hoa văn ma thuật, nói cho A Hùng tình hình, nhưng câu trả lời của A Hùng là: "Ngươi xuống xem là biết."

Theo A Hùng, ở dưới đó không nguy hiểm, đó là lý do tại sao Lục Trì mới dám dẫn Đa Lan Đạt và những người khác.

Lục Trì đi ở phía trước, hắn vừa đi vừa âm thầm đếm bước, ma tộc có ưu thế chiều cao, nên bậc thang ở đây cũng cao hơn bình thường, mỗi bước ước chừng ba mươi phân, sau khi Lục Trì đi tổng cộng mười lăm bậc, họ đã xuống dưới tầng hầm, bọn họ đi một vòng quanh nơi này, phát hiện nơi này từng là một nơi tương tự như phòng thí nghiệm, nhưng bên trong không thấy dụng cụ, chỉ có một vài thiết bị cố định không thể tháo rời, có thể nhìn ra chút manh mối .

Đa Lan Đạt tìm được một cái khác cầu thang đi xuống cách cầu thang vừa nãy không xa, sau đó bọn họ cùng nhau đi tới tầng tiếp theo, tầng này có hơn hai mươi bậc, sau khi đi xuống dưới cùng, họ mới phát hiện đây là một phòng tra tấn cực lớn.

Lục Trì nhìn thấy một ít màu đen dây gai chất đống ở trong góc, hắn ngồi xổm xuống dùng đèn pin kiểm tra, phát hiện trên dây màu đen rất có thể là máu khô, sau đó hắn lại phát hiện khá nhiều là vết đen tương tự như vết máu ở những nơi khác.

Sau khi trở lại mặt đất từ tầng hầm, Lục Trì và Đa Lan Đạt cảm thấy hơi nặng nề, giữa tiết trời oi ả, một số người toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cuối cùng Lục Trì đưa ra quyết định: “Làm phiền mọi người dỡ toàn bộ tầng hầm đi."

Đám người Đa Lan Đạt không hề phản đối, nếu Ma Thần đại nhân đồng ý cho bọn họ xem, có nghĩa những đen tối phía dưới đã là dĩ vãng, nhưng mà ở lại nơi đó lâu sẽ thấy hơi khó chịu, không bằng dỡ bỏ hoàn toàn.

Chỉ là vách tường tầng hầm cực kỳ chắc chắn, cơ bản toàn làm bằng bê tông, không giống tường gạch trên mặt đất, dễ dàng phá dỡ, chỉ cần vài quỷ chiến võ lần lượt gõ búa vào các nơi khác nhau một lúc, sẽ đập ra một lỗ, nếu tháo dỡ hoàn toàn sẽ là một công trình khổng lồ.

Lục Trì không thể liên lạc với A Khắc Tư, vì vậy hắn chỉ có thể nhờ A Hùng giúp đỡ thông qua chiếc vòng hoa văn ma thuật: "A Hùng có máy xúc hay gì không? Ta muốn mượn để phá tường."

A Hùng rất giỏi trong việc hiểu ngôn ngữ mà Lục Trì nói, dù hắn không hiểu nghĩa của từ máy xúc, nhưng sau khi hắn nghĩ một lát hắn đã hiểu được, giống như khi Lục Trì nói với hắn rằng Lục Trì chọn nhà thờ làm nơi mở nhà hàng, hắn cũng không hiểu "nhà thờ" là gì, nhưng hắn liên tưởng lời Lục Trì nói và ý khác, hắn đoán được Lục Trì đang nói về Thần Giới Đường.

Hắn tặng cả Thần Giới Đường bị bỏ hoang, trước mắt Lục Trì cần hắn, A Hùng đương nhiên hào sảng vung tay giúp đỡ, hắn lập tức gửi hai xe phá l*иg chuyên tháo dỡ tới cho Lục Trì.

Có thiết bị chuyên nghiệp, hiệu quả cao hơn nhiều, Lục Trì chỉ đạo xe phá l*иg tháo dỡ từ đâu, Đa Lan Đạt dẫn các quỷ chiến võ dọn dẹp hết xe chất chất thải xây dựng này đến xe khác.

Sau khi làm việc như vậy trong một tuần, nơi từng là Thần Giới Đường đã bị phá hủy hoàn toàn, không còn thấy dấu vết ban đầu, có Đa Lan Đạt giúp đỡ, hắn mua rất nhiều dải vải màu, sau khi dọn sạch toàn bộ khu đất hắn sẽ bao quanh lại.

Sau khi xe phá l*иg phá hủy tầng hầm, Lục Trì bảo bọn họ đào sâu xuống một chút, cũng may là ngày trước khi xây nhà ở nơi này đã từng được khảo sát đị hình, nên dù đào sâu hơn mười mét, cũng không chạm phải mạch nước ngầm, Đa Lan Đạt bọn họ còn chu đáo san bằng giúp Lục Trì trước khi họ rời đi.

Cho nên giờ khu đất đã hoàn toàn đạt tới tiêu chuẩn xây một khách sạn hào hoa.

Dù 385 đảm bảo có thể gợi ý tâm lý cho mọi người, để họ thấy khách sạn hào hoa của Lục Trì được xây dựng trong hoàn cảnh bình thường, nhưng Lục Trì áy náy vẫn chọn đợi trời tối, một bình hắn đi vào khu đất được bao quanh bởi các tấm vải sọc sặc sỡ rồi thả xuống.

Lục Trì đã chọn mua [khách sạn hào hoa có thể chứa năm nghìn người cùng lúc] trong trung tâm thương mại hệ thống, phương thức thanh toán là tiền vàng, số tiền thanh toán là một trăm triệu.

Số tiền vàng của Lục Trì thật ra không đủ, trước khi đến Ma đô hắn chỉ có hơn sáu mươi triệu, sau khi tới Ma đô hắn kiếm được một ít, nhưng mua nguyên liệu cũng tiêu tốn không ít tiền vàng, cho nên giờ vẫn là hơn sáu mươi triệu tiền vàng.

Lúc này, phiếu giảm giá 40% hắn giữ có trong hệ thống cuối cùng cũng phát huy tác dụng, đây là lúc Lục Trì còn chưa phải là thủ lĩnh, hắn đã lợi dụng phiếu trắng…đổi với 385 quyền nếm thử miễn phí vĩnh viễn, lúc đó Lục Trì đã muốn dùng phiếu giảm giá này để mua một khách sạn hào hoa, 385 còn cảm thấy Lục Trì quá tham vọng.

Trước mắt, Lục Trì nhấp vào để sử dụng phiếu giảm giá 40%, trước, khách sạn hào hoa có giá trị một trăm triệu lập tức biến thành sáu mươi triệu tiền vàng, Lục Trì trực tiếp nhấp vào [Xác nhận mua hàng], sau đó, pháo hoa nổ tung trong hệ thống…

[Chúc mừng túc chủ số 886 ông chủ Lục đã khai trương khách sạn hào hoa!!!]

Lục Trì: [??] Đây là lần đầu tiên hắn được hệ thống bắn pháo hoa ăn mừng khi mua thứ gì đó trong hệ thống, hơn nữa danh hiệu "ông chủ Lục” này…[Hệ thống, là mi à?]

385: [Hi hi~ Là ta đây~ Oh la la~ Ta cũng đã nâng cấp rồi!!]

Lục Trì cười, tuy hắn biết 385 thăng cấp vì hắn tiêu tiền, nhưng hắn vấn rất vui, hắn tìm kiếm pháo hoa trong trung tâm thương mại hệ thống, thấy giá là 998 đồng vàng, hắn liền mua mà không chút do dự….[Chúc mừng hệ thống thần đầu bếp số hiệu 385 đã nâng cấp!!!]

Ban đầu, hắn chỉ muốn trả ơn 385 bằng một quả pháo hoa, nhưng điều khiến Lục Trì mất cảnh giác là pháo hoa không nổ trong tâm trí hắn, mà nổ trực tiếp trên bầu trời đêm của Ma giới ...

"Biu—bùm~ biu —bùm~ biu—bùm~"

Nhìn pháo hoa liên tiếp nở rộ từng bông từng bông trên bầu trời đêm, Lục Trì nhất thời không biết oán trách như thế nào.

Sau đó hắn vào trung tâm thương mại hệ thống, phát hiện phía dưới pháo hoa có giá 998 có ghi [Hiệu ứng đặc biệt của pháo hoa], giá một đồng vàng.

Lục Trì: ...

Gan!

Điện Ma Thần cách quán ăn của Lục Trì không xa, lúc này, thiếu niên tóc dài mắt tím đang đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm pháo hoa trên bầu trời đêm, như thể pháo hoa đang âm thầm nở rộ trong đôi mắt mỹ lệ của hắn, khoé miệng hắn không khỏi cong lên.

Lục Trì vô ý đốt pháo hoa khiến hắn im lặng một lúc, phát hiện không có ma tộc nào tới tìm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu chuẩn bị khai trương khách sạn hào hoa.

Vẻ hào hoa của khách sạn hào hoa là ngoài mô hình cố định, nó còn có thể được tùy chỉnh theo ý tưởng của túc chủ, Lục Trì đã chọn tùy chỉnh, hắn làm theo hướng dẫn từng bước của hệ thống , trước tiên xác định khung và cấu trúc gần đúng, sau đó được phân bố từng khu theo chức năng.

Trong quá trình này, nếu có điều gì chưa hợp lý hệ thống sẽ tự động nhắc nhở, có thể nói là rất nhân văn.

Lục Trì đã tổng kết hình dáng đại khái của một số khách sạn được xếp hạng sao mà hắn đã từng ở trước đây, đồng thời bổ sung một số ý tưởng của bản thân, dần dần hắn đã xác định khung và cấu trúc cơ bản của khách sạn, còn các chi tiết cụ thể có thể điều chỉnh từ từ sau.

Sau khi Lục Trì kéo khung đã xác định vào hiện thực, một hộp thoại xuất hiện trước mắt hắn: [Khách sạn hào hoa đang trong quá trình xây dựng, thời gian hoàn thành ước tính là 0/3 ngày. Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.]

Được thôi, hoá ra không phải là “vụt” một phát rồi xuất hiện, như thế cũng tốt, Lục Trì biết cần phải hoàn thành quá trình xây dựng xong, hắn càng thêm yên tâm.

Lục Trì dựng cho mình một cái lều nhỏ bằng những dải vải màu và cọc tre, hắn không về trang viên, chỉ canh ở khách sạn hào hoa đang xây, sợ sau khi hắn rời đi, những con ma khác chạy vào thấy, phát hiện không có ma nào, sàn nhà tự đổ, tường tự xây, wow, thế không cần đợi nhà hàng khai trương, tin đồn có ma e là sẽ truyền khắp Ma đô.

Cũng may thời tiết nóng bức ba lô hệ thống cùng và tủ lạnh siêu cấp của Lục Trì có rất nhiều lương thực cùng nhu yếu phẩm hàng ngày, cho nên ở lại đây không phải vấn đề.

Cho đến buổi tối ngày thứ ba, khi phần chính của khách sạn hào hoa sắp được xây dựng xong, chiếc vòng hoa văn ma thuật trên cổ tay của Lục Trì đột nhiên rung lên, sau đó giọng nói của A Hùng truyền đến từ bên trong: “Lục Trì, ngươi đang ở đâu? "

Lục Trì thành thật nói: "Ta đang ở trên công trường xây dựng một nhà hàng."

A Hùng nghe vậy im lặng một lát, mới nói: "Mấy ngày rồi ngươi không về à?"

Lục Trì sửng sốt, chẳng lẽ A Hùng tới trang viên tìm hắn?

Cuối cùng, A Hùng nói tiếp: “Tên ma mà ta cử đi giao tôm cho ngươi nói ba ngày nay ngươi chưa nhận tôm, đống tôm hùm chất đống trước cổng trang viên đều đã bốc mùi rồi."

"Ừm..." Lục Trì sửng sốt, hắn quên mất chuyện này, mấy ngày nay hắn sống ở công trường, mấy tên ma thành thực kia vẫn đưa mười hộp tôm hùm tới cửa trang viên hàng ngày, thời tiết lại nóng, hai ba mươi hộp tôm càng đã nặng vài nghìn cân, mùi thối phải sánh ngang vũ khí sinh hóa…

Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến Lục Trì cảm giác sắp nghẹt thở: "Xin lỗi, ta quên mất, hôm nay đợi về muộn chút ta sẽ xử lý."

“Ồ, không sao.” A Hùng bình tĩnh nói: “Ta bảo họ xử lý xong rồi, cũng bảo họ đừng gửi tôm hùm cho ta thời gian gần đây nữa.”

Lục Trì thở phào nhẹ nhõm: "Ừm, làm phiền ngươi rồi, sau này ta mời ngươi ăn cơm."

A Hùng cười khúc khích: "Có phải ngươi thích nói thế với các ma khác không? A Khắc Tư đã nói với ta là ngươi mời hắn ăn tối mấy lần rồi."

À cái này...

Không biết tại sao, Lục Trì đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, A Hùng nói thế hắn cũng thấy hắn như tra nam, mỗi lần đều nói "mời ngươi ăn tối" cho qua chuyện, nhưng A Hùng lại là Ma Thần đại nhân, có lẽ không thiếu tiền, hắn có thể tặng A Hùng thứ gì?

Lục Trì suy nghĩ hai giây, sau đó rất thẳng thắn nói: "Vậy đợi nhà hàng của ta khai trương rồi, ta sẽ giữ phòng tổng thống cho ngươi, ngươi muốn đến ở lúc nào cũng được, ăn uống giải trí cũng được miễn phí."

A Hùng không biết cái gọi là "phòng tổng thống" là gì, nhưng từ giọng điệu của Lục Trì, có vẻ như đó phải là thứ tốt nhất, vì vậy hắn mỉm cười: "Được."

Sau khi nói chuyện với A Hùng, Lục Trì đợi một lúc cho đến khi phần chính của khách sạn được hoàn thành, sau đó hắn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay trở lại trang viên.

Ra khỏi đường nối của các tấm vải, Lục Trì nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đậu trên đường cách đó không xa, hắn bước tới nhìn thì thấy A Khắc Tư đang ngồi ở ghế lái.

Lúc này, A Khắc Tư cũng nhìn thấy Lục Trì, ra hiệu hắn lên xe, sau khi Lục Trì lên xe, lại cau mày, không thể tin nói: "Trời! Mấy ngày ngươi chưa tắm rồi? Lôi thôi thành như này?"

Lục Trì ngượng ngùng cười, hắn hơi ngại, không chỉ không tắm, mà râu của hắn cũng khá dài.

"A Khắc Tư, sao ngươi lại ở đây?"

A Khắc Tư vừa bĩu môi vừa khởi động xe nói: "Này, ngươi còn có thể vì sao, đương nhiên là bởi vì Ma Thần đại nhân muốn ta tới đón ngươi trở về trang viên, nếu không ta quan tâm ngươi làm gì?"

Lục Trì lúng túng nói: "Vậy ta lại làm phiền ngươi."

A Khắc Tư lập tức nói: "Đừng nói phiền hay không phiền, lát nữa đãi ta bữa tối đi."

Lục Trì: "..."

A Khắc Tư lại nói: "Nhân tiện, Ma Thần đại nhân cũng nhờ ta hỗ trợ ngươi làm thủ tục ở nhà hàng, lát nữa ta sẽ liên hệ ma phụ trách khu vực này, nhờ hắn đối chiếu với ngươi."

Hai mắt Lục Trì sáng lên: "Thế thì tốt quá!"

A Khắc Tư đắc ý nở nụ cười: "Vậy bây giờ đãi ta bữa tối được không?"

Lục Trì gật đầu: "Được, được, lát nữa nhà hàng của ta khai trương, mời ngươi ăn miễn phí một tháng!"