Chương 47

Trước khi chuẩn bị làm bánh sữa chua, Lục Trì vẫn cân đo đong đếm tất cả nguyên liệu, cho vào các hộp đựng khác nhau, sau đó tách lòng trắng trứng ra khỏi lòng đỏ, tạm thời cho lòng trắng trứng đã tách vào ngăn đá của tủ lạnh siêu cấp, đồng thời lòng đỏ trứng đã được thêm vào sữa chua, rồi đổ dầu ngô vàng, khuấy đều.

Lúc này, Lục Trì dùng rây bột để rây bột mì, bột ngô vào hỗn hợp sữa chua, trứng đã khuấy đều, sau đó khuấy đều để tạo thành một khối bột đồng nhất.

Sau đó Lục Trì lấy lòng trắng trứng tủ lạnh siêu cấp ra, nhỏ vài giọt nước cốt chanh vào, sau đó bắt đầu dùng máy đánh trứng đánh lòng trắng trứng, trong lúc đó cho thêm đường mịn thành ba lần, cuối cùng đánh lòng trắng trứng thành bọt trắng mịn, sau khi chúng sệt lại, mới thành công.

Bước tiếp theo là đổ lòng trắng trứng đã đánh bông vào hỗn hợp bột trước đó làm hai lần, mỗi lần đổ bánh Lục Trì sẽ dùng thìa trộn đều lên xuống, cuối cùng lót giấy dầu silicon vào khuôn bánh rồi mới đổ bột khuấy xong vào, sau khi làm nóng lò xong, hắn lắc nhẹ để loại bỏ các bọt khí nhỏ trong bột bánh trước khi cho vào.

Khi nướng bánh sữa chua, bạn cho vào lò một nồi nhỏ nước ấm và nướng bánh theo phương pháp cách thủy.

Nhìn bánh sữa chua đang nướng, 385 đã kích động đến mức xoa tay, nói với Lục Trì đang thu dọn, rửa dụng cụ: [Ngươi làm nhiều quá, ta sợ không ăn hết.]

Lục Trì đã làm tổng cộng bốn chiếc sáu tấc, nghe thế hắn bình tĩnh nói: [Ồ, chỉ có một cái của mi, còn ba cái còn lại ta cho A Hùng.]

385: [?? Không phải ngươi hứa chỉ làm bánh sữa chua chỉ cho mình ta à?]

Lục Trì không chút do dự gật đầu: [Đúng là làm cho mi, ta vốn làm định làm dâu tây ướp cho A Hùng.]

385: [...!] tức chết, nó cũng muốn ăn dâu tây ướp!

Ngoài bánh sữa chua, Lục Trì còn làm sushi, salad trái cây, cuối cùng đóng gói vào mấy chiếc hộp có hoa văn hình gấu khối, trông rất bắt mắt.

Sau đó, Lục Trì hài lòng mang theo chúng, lên xe đi về hướng tới điện Ma Thần trong tiếng chửi của 385.

Mặc dù đến Ma đô đã gần hai tháng, nhưng đây là Lục Trì lần đầu tiên tới điện Ma Thần, trước đó hắn không biết nơi A Hùng ở gọi là vương cung Ma Thần hay tên khác.

Bảo vệ của điện Ma Thần tự nhiên rất nghiêm khắc, một tên lạ mặt như Lục Trì liều lĩnh nói muốn gặp Ma Thần đại nhân, đương nhiên sẽ bị bảo vệ ngăn cản, nhưng mà hắn khá may mắn, vì đúng lúc bảo vệ thay ca, hắn nghe thấy một tên ma tộc gọi hắn từ phía sau: “Ơ? Có phải ông chủ Lục không? Sao ngươi lại ở đây?"

Lục Trì vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một lý sự trưởng cấp một quen mắt đang chuẩn bị vào, hình như đối phương tên là A Gia Huyên, nên Lục Trì vội vàng cười chào hỏi: “Trùng hợp quá, lý sự trưởng A Gia Huyên, hôm qua ta và Ma Thần đại nhân đã hẹn trước hôm nay ta sẽ tới gặp hắn, nhưng mà hình như bảo vệ không biết, ngươi có thể dẫn ta vào chung không?"

Khóe miệng A Gia Huyên giật giật, hôm qua Lục Trì hét lên "A Hùng, ngày mai ta tới tìm ngươi!" ở phía sau Ma Thần đại nhân, đương nhiên hắn cũng thấy, lúc đó vì choáng, nên hắn không thấy có gì không đúng, trước mắt thấy Lục Trì rồi liên tưởng tới cảnh tượng kia, hắn lại thấy có gì đó bất thường, bởi vì Ma Thần đại nhân bỏ chạy mất.

Tuy nhiên, vì Lục Trì đã yêu cầu, A Gia Huyên không thể từ chối, dù sao thì tối qua lúc uống rượu hắn suýt thì lên đường, càng huống hồ tuy Ma Thần đại nhân không đồng ý gặp Lục Trì, nhưng hắn….không nói không đồng ý.

Vì vậy, Lục Trì đã đi theo A Gia Huyên, tiến vào điện Ma Thần.

Nói là điện Ma Thần, nhưng cũng không nguy nga như tưởng tượng của Lục Trì như vậy, mà chỉ cao hơn, uy hiểm hơn toà nhà bình thường một chút, tiện nghi, trang trí bên trong trang trí tiện nghi không quá tinh xảo, cao cấp, thậm chí còn không bằng trang viên mà A Hùng cho Lục Trì ở trước đây.

Trên đường đi, Lục Trì hỉ hỏi A Gia Huyên những câu hỏi liên quan tới A Hùng, hôm qua khi mọi người cùng nhau uống rượu, A Gia Huyên không thấy có vấn đề gì, nhưng lúc này khi hắn đối mặt với câu hỏi của Lục Trì, không biết tại sao hắn đột nhiên cảm thấy rất chột dạ, ví dụ như Lục Trì hỏi hắn Ma Thần đại nhân có cần hoà thân hay liên hôn không, sau đó hắn hỏi Ma Thần đại nhân thích đa thê hay một vợ một chồng, còn hơi Ma Thần đại nhân được cha truyền con nối hoặc được lựa chọn. ...

A Gia Huyên đột nhiên rất hối hận vì đã chào hỏi Lục Trì ở ngoài cửa lúc nãy, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, khóe miệng nở nụ cười cứng ngắc, nói với Lục Trì: "Cái này…ông chủ Lục, Ma Thần đại nhân ở ngay trong cung điện trước mắt, ta phải tới phòng nghị sự để tìm lý sự trưởng A Khắc Tư báo cáo công việc, nên không thể đi cùng ngươi nữa, ngươi~ngươi nhất định đừng nói với Ma Thần đại nhân là ta đã đưa ngươi vào ~”

Nói xong, A Gia Huyên vắt chân lên cổ chạy.

Lục Trì: ???

Cung điện mà A Gia Huyên chỉ cách đó không xa, vì vậy Lục Trì mặc kệ A Gia Huyên, đi về phía cung điện trước mặt.

Trước khi đến cung điện, Lục Trì ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc từ tỏa ra trong cung điện trước mặt, khiến Lục Trì khẽ nhíu mày, đồng thời đi chậm lại theo bản năng.

Cửa điện khép hờ, cũng không đóng chặt mà hở ra một khe hở nhỏ, Lục Trì vừa tới gần đã nghe thấy một giọng nói có chút khó chịu vang lên từ bên trong: “Sao lại uống nhiều thuốc như vậy? Hôm qua không phải ngươi đã nói thuốc hôm nay có thể ít hơn à?"

Giọng nói xa lạ khác vâng vâng dạ dạ trả lời: "Ma Thần đại nhân, nhưng bát thuốc hôm nay thiếu một loại thuốc bổ huyết thật mà."

A Hùng càng thêm khó chịu: "Nhưng vẫn là một bát lớn như vậy, ta uống hơn một tháng cũng vô dụng, ngươi có chắc là loại thuốc này có thể trị khỏi bệnh cho ta? Ta thấy ngươi muốn mạng của ta."

Sau đó là một tiếng "cộc cộc", giống như tiếng đầu gối đập mạnh xuống đất: "Ma Thần đại nhân, tiểu y thật sự vì suy nghĩ đến cơ thể của ngài, sao dám hại ngài? Nếu ngài thật sự nói như vậy, vậy tiểu ú chỉ đành đâm đầu chết trong điện Ma Thần để chứng tỏ mình vô tội…”

Lục Trì nghe thấy cuộc nói chuyện này trước tiên sửng sốt, sau đó lo lắng cho A Hùng, thậm chí không thèm gõ cửa mà đẩy cửa vào, lúc này, hắn đang nằm nghiêng trên một cái giường trong điện, trông như vẫn chưa tỉnh hẳn, quần áo trên người cũng xộc xệch, lộ ra nửa bên vai cùng xương quai xanh.

Chỉ thấy thanh niên sốt ruột vẫy tay với ma y quỳ trên mặt đất, nói: "Được rồi, được rồi, phiền chết đi được, ta uống là được mà…ngươi đi trước đi…" lúc này, hắn bị tiếng Lục Trì đẩy cửa thu hút, hắn nhìn lên, sững sờ.

Mà ma y đang quỳ trên mặt đất rõ ràng đang ở thế yếu nhưng vẫn kiên trì nói: "Không được, ngài nhất định phải uống trước mặt ta, lần trước ngài lừa ta, đợi ta đi sẽ uống, kết quả ngài lại bí mật đổ vào chậu hoa, chậu lan thần đang nở rộ kia bị ngài tưới chết, sau đó ngài vẫn không thừa nhận, ta còn ngửi được mùi thuốc trong chậu.”

A Hùng: "..." tên ma y thông thái rởm như này để hắn đâm đầu chết đi còn hơn.

Lục Trì: "..." tuy rất muốn cười, nhưng trước tình hình như này hắn phải nhịn được.

Bởi vì ma y quá cố chấp, không cho Lục Trì tiếp tục xem trò cười, A Hùng đành bịt mũi uống “ừng ực” bát thuốc màu đen lớn, sau đó khuôn mặt xinh kia lập tức trở nên nhăn nhó, Lục Trì nghi ngờ nếu không phải do hắn ở đó, có lẽ A Hùng nhất định sẽ phun thuốc trong miệng ra.

Lục Trì lập tức mở hộp ra, bẻ một miếng bánh sữa chua nhỏ đưa cho Hùng, vừa nhỏ giọng nói: “Ăn từ từ, kẻo nghẹn.”

Miếng bánh sữa chua mềm thơm ngon này đúng là đã cứu mạng A Hùng, sau khi ăn xong, biểu cảm trên mặt hắn cuối cùng cũng không nhăn nhó nữa, nhưng hắn vẫn thấy hơi không còn gì luyến tiếc.

Cho nên, vẫn có chút tuyệt vọng.

Vì vậy, Lục Trì tiếp tục cho một ít sushi, salad trái cây ăn, sau đó tất cả vị đắng trong miệng A Hùng đều bị nén xuống, có thể thấy rõ hắn lấy lại được sức sống.

Bởi vì Lục Trì không cho hắn ăn miếng lớn, hắn cầm bánh sữa chua gặm như sóc, A Hùng nói không thành tiếng: "Sao lại tới đây?"

Lục Trì cười nói: "Hôm qua không phải bảo sẽ tới tìm ngươi à, cho nên ta mới mang hộp cơm tình yêu tới."

Bốn chữ "hộp cơm tình yêu " khiến mặt A Hùng lại đỏ bừng, hắn nuốt miếng bánh trong miệng xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta còn tưởng rằng ngươi uống nhiều, chỉ nói giỡn thôi."

Lục Trì lại mỉm cười, nhưng sau đó nụ cười của hắn dần mất: "A Hùng, cơ thể ngươi... sao thế?"

"Ồ, không sao, vết thương cũ, gần khỏi rồi." Vừa nói, A Hùng vừa thấy Lục Trì nhìn chằm chằm bả vai hắn, hắn không tự nhiên kéo cổ áo lên.

Lục Trì: "..." Hắn cũng không vội vàng tới mức đó, nhưng hắn để ý vai A Hùng có một vết bầm tím màu vàng, bị quần áo che gần hết, nhìn không rõ, hắn thật sự khá muốn cởϊ áσ A Hùng ra, kiểm tra cẩn thận.

Nhưng tình huống hiện tại hiển nhiên không thích hợp, Lục Trì lại đưa mắt nhìn A Hùng, hỏi: "Sao ngươi bị thương? Xảy ra khi nào?"

Tuy rằng điểm cường hóa và thiên phú huyết mạch trong hệ thống chỉ có thể dùng cho túc chủ, nhưng thuốc trị thương đặc hiệu thì không có hạn chế, lần đầu tiên Lục Trì tới Ma giới, chân và xương sườn đều là bị gãy, bôi vài ngày là đã có thể chạy nhảy. Chỉ cần A Hùng không bị bệnh nan y, chắc là có thể chữa được?

Tuy nhiên, A Hùng hình như không muốn nói về vấn đề này nên chỉ lắc đầu, tập trung ăn uống.

Lục Trì không hỏi thêm nữa, trực tiếp đặt mua một lọ thuốc trị thương đặc hiệu trong hệ thống, trị giá hai mươi nghìn điểm tích luỹ, nhưng Lục Trì cũng không chớp mắt, hắn lấy thuốc để trước mặt A Hùng, nói: "Không muốn uống loại thuốc đen xì kia thì uống cái này, hiệu quả có lẽ tốt hơn."

Đối với viên thuốc nhỏ như này, khả năng tiếp nhận của Hùng tương đối mạnh, Lục Trì không biết hắn thích ứng đến đâu nên bảo hắn mỗi ngày uống một viên, dù sao chuyện A Hùng bị thương cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, uống như thế mười ngày nửa tháng, có lẽ vết thương sẽ khỏi hẳn.

Thấy Hùng ngoan ngoãn uống thuốc, Lục Trì yên tâm hơn rất nhiều, hắn lấy ra cái sừng nhỏ màu tím sẫm từ trong túi mà A Hùng đưa cho hắn ngày hôm qua, hỏi: "A Hùng, cái này... chẳng lẽ là sừng của chính ngươi?"

Mặt A Hùng đã đỏ như cà chua ngay khi Lục Trì giơ chiếc sừng nhỏ ra, nhưng trước mắt trong cung điện ngoài hai bọn họ thì không còn ma nào, nên hắn cố nhịn vẻ ngại ngùng, gật đầu: "Ừm..."