Chương 50

Lục Trì rất đau lòng, cảm thấy vết thương hình như không phải ở ngón tay củA Hùng, mà là ở ngay trái tim của hắn, nên hắn vội vàng đi lấy hộp sơ cứu để xử lý vết thương cho A Hùng.

Sau khi băng ngón tay củA Hùng bằng băng cá nhân, Lục Trì không để A Hùng tự bóc tôm nữa, mà đích thân hắn bóc từng con một vào miệng A Hùng, giống như hắn từng bóc tôm hùm cho slime của A Hùng, chỉ là lần trước có dụng cụ bóc tôm đơn giản cộng thêm đồ ăn vặt, nhưng lần này ngay cả không khí cũng tràn ngập vẻ mập mờ.

Tay trái của A Hùng bị thương, tay phải hoàn toàn không sao, thậm chí đến bàn tay trái cử động cũng không bị ảnh hưởng, nhưng giờ này phút này, Lục Trì và A Hùng đều như bỏ qua sự thật này có chọn lọc, một người kiên nhẫn nhẹ nhàng đút: "Lại đây nào, há miệng ra, a~” A Hùng đỏ ửng cả mặt nhưng vẫn mở miệng trả lời: “A~”

Lục Trì: "Mùi vị thế nào?"

A Hùng gật đầu: "Ngon lắm."

Lục Trì: "Vậy ta bóc ra cho ngươi!"

A Hùng ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

385 thấy ghen trước cảnh tượng mập mờ này, mnos chịu không nổi: [Hừ, ta ngủ đây, có chuyện gì cũng đừng tìm ta. Tít~đã bật chế độ không làm phiền.]

Lục Trì: […] trẻ con tự biết tránh đi rồi, đúng là sáng suốt.

Không có 385 nghe lén, Lục Trì thậm chí còn nói chuyện với A Hùng một cách tự nhiên hơn, hắn kể chi tiết cho A Hùng về kế hoạch bán tôm hùm và tôm tít ở trong trung tâm thương mại vị diện.

"A Hùng, ngươi biết ta có một thứ tương tự như không gian vô hình chứ? Ta có thể cho đồ vật vào đó, cũng có thể lấy đồ vật ra từ đó."

A Hùng gật đầu: "Ta biết, ngươi còn có thể giao dịch, mua đồ ăn ngon, còn có thể bao gồm những thứ khác, ví dụ như thuốc."

Lục Trì cười khúc khích, xem ra A Hùng hiểu rõ hơn hắn nghĩ: “Ừm, ngươi có thể hiểu là: Thực ra ta không có năng lực này, đó là do ta hợp tác với người khác, sau đó ta ký hợp đồng thỏa thuận bảo mật với đối tác này, cho nên không thể tiết lộ chi tiết tình hình cụ thể cho ngươi.

Giờ ta cần ngươi đồng ý: Ta có thể thu mua tôm hùm và tôm tít một số lượng lớn trong Ma giới trong một thời gian dài. Nếu có châu chấu, ta cũng có thể mua chúng. Tất nhiên, nếu ngươi thấy chuyện này sẽ gây ra tác động xấu tới Ma giới, ta sẽ không làm như vậy nữa, cho nên A Hùng, ngươi nghĩ sao?"

A Hùng chớp mắt, bối rối: "Mua? Sao laji mua? Ma tộc cấp dưới ta có thể bắt miễn phí giúp ngươi, thật ra tôm hùm và tôm tít và côn trùng đối với chúng ta chỉ là dịch côn trùng, ngươi có thể xử lý giúp chúng ta đã là chuyện tốt, không cần mất tiền, chúng ta có thể tặng ngươi miễn phí."

Lục Trì đoán rằng A Hùng sẽ nói như vậy, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói: "Ngươi không cần tặng miễn phí, lúc trước ở huyện Hoắc Chu, ta cũng đã trả tiền cho Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam để giúp ta bắt chúng, ta thấy ta có thể tiếp tục sử dụng phương pháp này, ví dụ dù tôm hùm và tôm tít đều có thể được mua với giá một đồng hai cân rưỡi, gta hoàn toàn có thể chi trả được với giá này.

Ta cũng có thể dạy mọi người cách bắt, nếu một tên một ngày bắt được tầm năm mươi cân, vậy có thể đổi lấy hai mươi đồng từ chỗ ta, nếu một ngày bắt được trăm cân, có thể đổi bốn mươi đồng từ chỗ ta, đối với những ma tộc có thu nhập ít, đây là một công việc không tệ, A Hùng, ngươi thấy sao?"

A Hùng suy nghĩ một chút, sau đó khẽ cau mày nói: "Đừng nói toàn bộ Ma giới, ngay cả Ma Đô, những ma tộc không có công việc, thậm chí không có tiền ăn ở khắp nơi, ý nghĩ của ngươi rất tốt, nhưng nếu thật sự muốn tuyên truyền rộng rãi, kết quả cuối cùng có thể là tôm hùm, tôm tít ngươi nhận có thể lên tới trị giá hàng chục nghìn cân, tới lúc đó nếu ngươi nói không cần nhiều như vậy, bảo mọi người đừng mang tới nữa, họ sẽ trách ngươi, nói không chừng còn gây hỗn loạn.

Nếu như ngươi thật sự định dùng cách thu mua, mai ta dẫn ngươi đi gặp một ít ma tộc, chúng có thể sẽ rất cần công việc này. "

Lục Trì gật đầu, hắn biết lỗi lo lắng của A Hùng là hoàn toàn đúng nên cũng đồng ý với đề nghị của A Hùng: "Được, vậy ngày mai ta làm phiền ngươi."

A Hùng hơi quay mặt đi: "Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, thật ra thì cho dù ngươi bảo cấp dưới bắt miễn phí cho ta cũng không sao."

Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, Lục Trì vừa bóc một miếng thịt tôm đưa đến miệng A Hùng, rồi Lục Trì vô thức đưa tay quệt nước sốt trên khóe miệng A Hùng.

Sau đó, cả hai đều cứng đờ.

Sau khi tính toán cẩn thận, nếu không tính slime, đây là lần đầu tiên họ thực sự tiếp xúc cơ thể, lại còn là động tác lau khóe miệng rất mờ ám.

Đến cả lúc băng vết thương trên ngón tay cho A Hùng, Lục Trì cũng rất quy củ, cố gắng không chạm vào hắn.

Sắc mặt A Hùng lập tức đỏ lên, ngay cả Lục Trì cũng xấu hổ, hắn lấy khăn ướt lau tay, đỏ bừng mặt giải thích: “Thực xin lỗi, ta chỉ là…Chỉ là vô thức làm thế, không nghĩ quá nhiều...."

A Hùng không dám nhìn mặt Lục Trì nữa, đỏ mặt gật đầu, "Ừm" một tiếng nho nhỏ.

Lục Trì tiếp tục bóc tôm, hỏi: "Còn ăn nữa không?"

"…Ăn."

Bóc vỏ tôm quá mất thời gian, khi hai người ăn xong đồ ăn cũng đã hai tiếng sau, trời đã tối đen, nến cũng gần như cháy hết.

Lục Trì nghĩ sáng mai A Hùng sẽ đưa hắn đi gặp những con ma tộc khác, nên hắn đề nghị: "A Hùng, tối nay ngươi đừng về điện Ma Thần nữa? Ngủ ở đây cũng vậy, ngươi cũng không cần phải chạy qua lại."

Con ngươi của A Hùng đột nhiên run lên….chuyện chuyện này ... chuyện này có thể giống nhau à?

Không ngờ, Lục Trì chỉ vào cửa phòng ngủ chính trong phòng tổng thống nói: "Ngươi có thể ngủ ở phòng ngủ chính, ta vẫn luôn dành chỗ cho ngươi, ta ở phòng ngủ phụ ở bên kia."

Toàn bộ tầng sáu là phòng tổng thống, có thể tưởng tượng bố cục không gian bên trong, ngoại trừ một phòng ngủ chính cùng hai phòng ngủ phụ, còn có phòng làm việc, phòng giải trí, phòng tập thể dục, quầy rượu, phòng chơi cờ, đánh bài, phòng bếp,… ngoài ra còn có ban công ngắm cảnh siêu rộng, bên cạnh thậm chí còn có bể bơi lộ thiên rộng một trăm mét vuông.

A Hùng nhìn theo ngón tay của Lục Trì từ phòng ngủ chính sang phòng ngủ phụ, hắn phát hiện giữa hai phòng chỉ còn cách nhau một căn phòng phòng khách... Thì ra không phải là cùng một phòng.

“Ồ, được.” A Hùng nói, không biết vì sao, giọng điệu có chút thất vọng.

Lục Trì đầy mặt nghi hoặc: ???

Hắn đã bỏ lỡ một cái gì đó?!

Vì sợ A Hùng không sử dụng được đồ trong phòng, Lục Trì còn cố tình dạy qua hắn: “Đây là công tắc đèn ngủ, đây là công tắc đèn tường, đây là công tắc đèn tường, đây là công tắc đèn đèn hành lang, đây là công tắc chính, bấm vào để tắt tất cả các đèn.

Đây là bộ điều khiển nhiệt độ của máy điều hòa, nếu buổi tối thấy nóng, có thể giảm nhiệt độ xuống hai độ như thế này, nếu trời lạnh, có thể tăng lên, nút này dùng để điều chỉnh công suất gió.

Ngoài ra, phòng tắm và nhà vệ sinh được chia riêng, đồ đạc đại khái giống như trong trang viên của ngươi, chỉ có vài nơi hơi khác một chút, chẳng hạn như bệ ngồi bồn cầu, nút bấm bên cạnh thật ra có chức năng rửa và sấy khô, nút cạnh bồn tắm dùng để mát xa, nghe nhạc.

Đúng rồi, quả bóng có mùi trong hốc cạnh bồn tắm là quả bóng tắm, để tắm, không ăn được đâu~"

A Hùng: "..." Hắn không đói tới mức như vậy.

Lục Trì phụ trách như một bà già hay cằn nhằn: "Trong tủ có áo choàng tắm, đồ lót dùng một lần và dép dùng một lần, sau đó có đồ ăn vặt trong tủ đựng thức ăn, còn có bia, đồ uống trong ngăn đá nhỏ phía dưới, ngươi đừng uống bia, nước ngọt thì uống được, nhưng đừng uống nhiều đá nhé ~”

Cho đến khi hắn khỏi cửa, Lục Trì vẫn lảm nhảm: “Nếu còn gì cần hay không hiểu, chỉ cần nhấn vào cái nút màu xanh lam ở đầu giường, hoặc là hét lên, ta sẽ lập tức đến ngay ~ "

A Hùng cười nhếch mép với Lục Trì, sau đó đóng cửa lại bằng một "bốp", xuyên qua cánh cửa dày cộp, hắn vẫn không khỏi trợn mắt, dù hiện giờ đối phương căn bản không thể nhìn thấy.

Sáng sớm hôm sau, sau khi A Hùng dùng bữa sáng thịnh soạn trong phòng tổng thống, hắn đưa Lục Trì đến Thần Giới Đường ở vùng ngoại ô trên chiếc xe chỉ dành cho Ma Thần đại nhân.

Xe chạy gần một tiếng, từ xa, giữa núi xanh nước biếc, có một tòa nhà giống như một ngôi chùa, gạch xanh, ngói đen, tường trắng, nếu không phải A Hùng bảo đó là Thần Giới Đường, cũng là điểm đến trong chuyến đi của họ, Lục Trì còn tưởng đó là một điểm thu hút khách du lịch.

Lúc đầu, Lục Trì không hiểu Thần Giới Đường dùng để làm gì, vì A Hùng nói rằng hắn sẽ giới thiệu cho họ công việc bắt tôm hùm và tôm tít, Lục Trì còn đang đoán đó là nhà phúc lợi hay liên đoàn của người khuyết tật, kết quả tới nơi mới phát hiện, hóa ra nơi này là...

Trại dự bị Ma Thần?

Vừa xuống xe, Lục Trì nhìn thấy ở cửa có mấy vài đứa ma độc giác trẻ con, chúng đang đọc sách, có con đang luyện tập, nhưng lúc này chúng đều dừng lại, tò mò nhìn Lục Trì.

Lục Trì cũng liếc nhìn những chú ma độc giác trẻ con này, phát hiện màu mắt của chúng cũng đặc biệt giống như của A Hùng, krong đó không chỉ có mắt lam, mắt xám, mắt lục mà sau khi vào Thần Giới Đường, hắn còn thấy mắt đỏ, mắt vàng, thậm chí còn có đồng tử trắng tinh, nếu không phải nó đang đọc sách, Lục Trì thiếu chút nữa còn tưởng rằng nó mù...

Hầu hết những chú ma độc giác trẻ con này không thể giấu sừng của chúng, hoặc thậm chí không biết giấu đôi cánh….đúng, khoảng một phần tư số ma độc giác này còn có một đôi lớn màu đen giống như ma dạ mi, nhất thời, mắt Lục Trì sắp giãn ra.

Ma dạ mị Niên Mại phụ trách trông cửa nghe thấy tiếng xe đã đi ra đón, thấy Ma Thần đại nhân, liền cung kính dẫn bọn họ vào phòng tiếp khách, đồng thời giải thích do không biết trước Ma Thần đại nhân sẽ đến, cho nên quản sự của Thần Giới Đường giờ đang đi đánh cá, sau khi rót một tách trà cho A Hùng, ma dạ mị trông cửa vội vàng đi tìm người quản sự.

Lục Trì rất tò mò, hắn vốn nghĩ đôi mắt màu tím của A Hùng đã đủ đặc biệt rồi, nhưng hắn lại phát hiện ở đây còn có một thứ còn đặc biệt hơn, lúc trước A Hùng nói hắn có cánh, nhưng Lục Trì chưa tận mắt nhìn thấy, nên hắn còn có thái độ hoài nghi, nhưng bây giờ, khi thấy những chú ma độc giác khác đều có đôi cánh lớn, hắn hoàn toàn tin A Hùng cũng có đôi cánh lớn.

"A Hùng, đây chính xác là nơi nào? Tại sao màu mắt của những đứa ma độc giác trẻ con kia lại đặc biệt như ngươi?"

A Hùng nhấp một ngụm trà, sau đó bình tĩnh nói: "Nơi này là nơi nuôi dưỡng Ma Thần, ma độc giác trẻ con bên ngoài đều có tiềm năng trở thành huấn luyện yêu thần địa phương, bên ngoài những kia một sừng tiểu yêu, đều có trở thành Ma Thần đại nhân."

Lục Trì lập tức sửng sốt: !!!