Chương 6

Chương 6

Bữa tối này, nhà Lý A Hoa ăn nhiều không biết chán, nếu không phải Lục Trì tính toán trước, tự gắp một ít trứng rán và thịt thái lát vào bát hắn trước, hắn căn bản không gắp được miếng thứ hai.

Trứng rán và thịt thái lát đầy hai đĩa lớn nhanh chóng bị quét sạch, mặc dù đối với Lục Trì mà nói, mùi vị của trứng rán và thịt rán thực ra chỉ ở mức trung bình, dù sao gia vị cũng có hạn, hắn có thể chỉ phát huy tầm 50% đến 60%, nhưng mùi vị đủ khiến cả nhà Lý A Hoa rất kinh ngạc, đặc biệt là Lý A Hổ, lần đầu tiên trong đời y nếm được vị chua, ngọt, mặn chính xác tập trung trong một miếng cắn, dù răng đã tê dại vì dâu hồ lô ngào đường, hắn không hề ăn ít thịt hơn mọi người.

Ăn như hổ lốn.

Lý A Hổ vừa nhét thịt vào miệng khen ngợi: "Lục Trì, không ngờ là ngươi lại nấu ăn ngon như vậy!"

Kỳ thật trước đó y có chút không hài lòng với Lục Trì, tuy rằng khi biết Lục Trì là ma độc giác, y kính phục Lục Trì từ đáy lòng, nhưng Lục Trì tỏ vẻ quá mức dễ dãi, hoàn toàn không có vẻ bá đạo của ma tộc cao tầng, hơn nữa Lục Trì vừa tới, căn phòng vốn của Lý A Hổ cũng phải nhường cho Lục Trì, vì Lý A Hoa nói Lục Trì cần dưỡng thương, ngủ trong kho củi không tốt, vì vậy bây giờ Lý A Hổ phải ngủ trong kho củi.

Lý Đại Hồng và Sa Tiểu Ngưu cũng rất bất ngờ trước tài nấu ăn của Lục Trì, nhưng họ suy nghĩ nhiều hơn một chút, chẳng hạn như Sa Tiểu Ngưu nghi ngờ hỏi: “Tại sao món trứng rán và thịt của Lục Trì lại có mùi vị hơi lạ? Tuy rằng cũng khá ngon, ngươi nấu như nào vậy?"

Lục Trì đoán chừng chỉ cần hắn nấu ăn, dùng gia vị, nhất định sẽ thu hút nghi ngờ, đang định bốc phét về gia vị tự nhiên, Lý A Hoa kinh ngạc nói: "Không lẽ là... Lục Trì, thiên phú ngươi thức tỉnh là nấu ăn ngon?”

Lục Trì: ???

Ơ? Còn có thiên phú nấu ăn ngon ư? Thiên phú còn có thể được dùng như thế này?

Hình như cũng không phải không được~

Mặc dù gia vị tự nhiên cũng là một cái cớ, nhưng hắn vẫn chưa có thời gian đi khám phá, nếm thử, trong thời gian ngắn cũng không tìm được vật thay thế thích hợp, sau này nếu ma khác hỏi hắn, hắn phải giải thích đi giải thích lại cũng rất phiền, nhưng mà dùng thiên phú để giải thích thì đơn giản quá.

Dù sao rốt cuộc kỹ năng thiên phú của ma độc giác là gì, e là cả ma tộc thôn Lý Hà cũng không rõ, cho nên, có thể dùng lý do là thiên phú.

Lý A Hoa, không hổ danh! Đến cái cớ cũng nghĩ thay cho hắn.

Lục Trì suy nghĩ loạn cả óc, nhưng thật thế chỉ mới hai giây trôi qua, dưới ánh mắt chờ mong của bốn ma nhà Lý A Hoa, hắn gật đầu nghiêm túc: "Ừm, có lẽ là do thế, mặc dù ta không nhớ rõ thiên phú của ta là gì. Nhưng mà vô thức thấy bản thân khá giỏi nấu ăn, cho nên có lẽ đây là thiên phú của ta."

Lục Trì không nói nhiều, sau này nếu gặp phải ma độc giác thật, lời nói dối này có lẽ sẽ bại lộ ngay lập tức.

Nghe vậy, người nhà Lý A Hoa lộ ra vẻ khó hiểu, ngay cả Lý Đại Hồng vẫn luôn im lặng cũng không khỏi khen ngợi: "Vậy thì thiên phú này của ngươi… khá ngon đấy!"

Lục Trì cười khan: "Ha ha."

Tóm lại, bữa tối ngoại trừ không đủ ăn, lời đánh giá khá tốt.

Từ đó, Lục Trì rút ra kết luận: Ma tộc bọn họ không phải có khẩu vị kỳ quái khác hắn, chỉ là họ chưa từng ăn đồ ăn ngon, cho nên mới kén ăn.

Như thế vấn đề đơn giản hơn nhiều.

Thành thật mà nói, sau khi Lục Trì xuyên không đến thế giới này, mặc dù hắn có 385 hướng dẫn, nhưng Lục Trì vẫn do dự, không biết có nên trở thành một đầu bếp đạt tiêu chuẩn không.

Huống chi hắn cũng không có tài nấu ăn xuất chúng, cũng chưa chắc là đầu bếp, nhưng mà khẩu vị của ma tộc có thể giống người không? Nếu giống nhau, sao họ lại cho rằng heo sống nấu cả con mới ngon?

Nhưng mà, sự thật chứng minh, con đường này không chặn đứng Lục Trì, thậm chí bởi vì có hệ thống tiểu Trù Thần 385, tương đương với việc mở hack, nếu Lục Trì kiên trì không sử dụng, vật khác gì phú nhị đại ngoan cố dù ngồi không cũng có gia sản hàng trăm tỷ, nhưng vẫn kiên quyết đòi tay trắng lập nghiệp?

Lục Trì không thanh cao như vậy, cũng không cảm thấy việc sử dụng hợp lý những tài nguyên mà hắn có thể sử dụng là điều đáng xấu hổ, vì vậy sau khi xác nhận phản ứng của gia đình Lý A Hoa với tài nấu ăn của hắn khá tốt, hắn quyết định phải tận dụng chức năng của hệ thống tiểu Trù Thần 385.

Lục Trì vẫn không tham gia vào chủ đề tán gẫu sau bữa tối ở nhà Lý A Hoa tối nay, nhưng hắn có nghe thấy Lý A Hoa nói về chuyện nàng gặp trong cuộc đi săn ngày hôm nay, hắn vốn định mượn cớ về phòng lại âm thầm ở lại, tuy Lục Trì không định tham gia cuộc đi săn, nhưng hắn vẫn muốn biết tình hình bên ngoài, đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Theo Lý A Hoa, hôm nay khi họ đi săn, họ đã gặp những người dân làng từ một ngôi làng khác ở phía nam, những người dân làng đó ngày thường đi săn ở những nơi khác, nhưng gần đây họ phát hiện ra rằng châu chấu đột nhiên xuất hiện ở nơi họ đang săn, số lượng càng ngày càng nhiều, không ít con mồi đều đã di cư hoặc ẩn cư, mấy ngày nay thu hoạch không được bao nhiêu, chỉ có thể đi xa hơn để săn mồi.

Nghe vậy, Lục Trì vả cả nhà Lý A Hoa đều “thình thịch”, e là sắp có đại dịch châu chấu.

Hơn nữa nếu phán đoán theo lời của họ, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên dịch châu chấu xảy ra ở đây.

Lý Đại Hồng cau mày nói: "Vậy gần đây chúng ta phải nghĩ biện pháp tích trữ thêm lương thực, ngày mai ta đi săn chung với con.”

Lý A Hoa kinh ngạc: "Chân của mẹ đã lành rồi ạ?"

"Có lẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng." sắc mặt Lý Đại Hồng nặng nề, quay đầu nhìn về phía Sa Tiểu Ngưu và Lý A Hổ nói: "Ngày mai hai người mau dọn hết lương thực dự trữ về, còn phải gia cố thêm một chút chuồng bò, chuồng lợn, chuồng ngỗng…”

Lý Đại Hồng hình như cũng có một số kinh nghiệm đối phó với dịch châu chấu, sau khi bà ấy nói xong, Lục Trì nói: "Ừm ... ngày mai tôi có thể theo đến nơi đi săn được không?"

Lý A Hoa nghe những lời đó thấy không đồng ý: "Đi săn rất nguy hiểm, không phải chuyện đùa, vết thương của Lục Trì ngươi vẫn chưa lành."

Lục Trì nói: "Ta biết, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi, vết thương của ta không sao, yên tâm, ta có thể tự bảo vệ mình."

Lục Trì cũng có thể tự mình lén đi xem, nhưng dù sao hắn cũng không rành địa hình, đi ra ngoài rất dễ, nhưng nếu không về được thì mất vui, hắn tạm thời vẫn chưa biết rừng rậm của ma giới có nguy hiểm đặc biệt nào không, hắn không muốn hành động hấp tấp.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lục Trì còn uống hai loại thuốc đặc trị, ngày hôm sau tỉnh lại, vết sẹo trên người đã mờ đi rất nhiều, chân trái về cơ bản có thể cử động, chỉ cần không quá gắng sức vận động mạnh hoặc chạy nhảy, vấn đề không nên nghiêm trọng.

Lý A Hoa vốn không đồng ý để Lục Trì đi với họ, nhưng mà sau khi ăn bữa sáng gồm trứng luộc và bít tết do Lục Trì nấu, Lý A Hoa lập tức đồng ý, nàng đúng là một con quỷ trường nha có nguyên tắc như thế.

Sau khi mẹ con Lý A Hoa và Lục Trì gặp những con ma khác đang đi săn ở cổng làng, họ chia thành nhiều nhóm, tiến vào rừng rậm, đi theo các hướng khác nhau.

Ngoài Lý Đại Hồng và Lý A Hoa, Lục Trì và nhóm của hắn còn có ba quỷ trường nha thanh niên cường tráng, cơ thể ai cũng cao lớn, vạm vỡ, có tên còn có mã tấu trên eo, có tên đeo cung, có tên cầm giáo, vừa nhìn là biết là một thợ săn giỏi.

Lục Trì đi theo sau bọn họ, giống như gà con không có sức, họ khá thân thiện với Lục Trì, thậm chí còn cố ý giảm tốc độ, sợ Lục Trì không theo kịp.

Lục Trì đương nhiên cũng ngại gây phiền phức cho bọn họ, trên đường nhìn thấy rất nhiều loại trái cây quen thuộc ăn được, rau dại và nấm, hắn cũng không dừng lại, chỉ âm thầm ghi nhớ đường đi, định lát nữa về sẽ đi hái sau.

Mười phút sau khi vào rừng, cả nhóm gặp phải một con lợn rừng, Lý A Hoa và những con ma khác ngay lập tức bao vây, gϊếŧ chết con lợn rừng, Lý A Hoa thậm chí còn nhắc Lục Trì tránh xa ra.

Lục Trì trốn sau một cái cây lớn cách đó hơn mười mét, vừa quan sát Lý A Hoa những người khác hợp tác gϊếŧ lợn rừng, vừa bắt một vài con châu chấu đang ăn lá cây bỏ vào túi vải, đám châu chấu mới là lý do thực sự khiến hắn đi theo. .

Lục Trì tuy rằng chưa từng thấy châu chấu thật sự, nhưng lúc nhỏ, hắn thường đi chơi với bạn ở nông thôn, không ít lần nướng côn trùng lên ăn, sau này khi hắn thực hành nhiệm vụ ở phương bắc khoảng hai năm, hắn cũng từng ăn châu chấu chiên.

Cách chiên châu chấu rất đơn giản, chần qua nước rồi cho vào chảo chiên sơ, sau khi bắc chảo ra, nêm chút muối tiêu, thì là hoặc ớt bột, hoặc sốt cà chua cũng được, tùy khẩu vị mỗi người, hàm lượng đạm trong châu chấu cũng khá cao.

Châu chấu trong ma giới to hơn châu chấu mà Lục Trì đã ăn trước đó, to bằng ngón tay người lớn, Lục Trì đi theo Lý A Hoa và những người khác cả buổi sáng, chỉ bắt một chút khi họ đi săn, mà đã gần chất đầy một túi vải. .

Hành động Lục Trì tự nhiên bị Lý A Hoa thỉnh thoảng nhìn hắn chú ý tới, nàng kinh ngạc: "Lục Trì, ngươi bắt châu chấu làm gì?"

Ma tộc không hề bài xích chuyện ăn côn trùng, dù sao chúng cũng là thịt, nhưng châu chấu quá nhỏ so với chúng, hơn nữa mỗi lần đều kéo theo thiên tai, khi nghĩ đến châu chấu, chúng sẽ nghĩ đến dịch châu chấu, căn bản chưa bao giờ nghĩ châu chấu có thể ăn.

Lục Trì không có ý định giấu giếm, vốn dĩ hắn hy vọng ma tộc ở thôn Lý Hà đều ăn thử, một là lợi dụng dịch châu chấu nấu thêm đồ ăn cho mọi người, hai là muốn giới thiệu tài nấu ăn của hắn, sau này tiện cho hắn bắt đầu công việc.

"Ta về làm châu chấu chiên."

Nghe vậy, quỷ trường vĩ khác cũng khó hiểu: "Hả? Con châu chấu chỉ bé như này cũng ăn được?"

Lục Trì gật đầu: "Chắc là ăn được. Ta lúc trước từng ăn rồi, nhưng mà ta không rõ châu chấu ở đây có cùng loại không, cho nên ta đi bắt một ít về ăn thử xem có ăn được không, nếu có thể ăn được ta có thể nấu nhiều hơn mời mọi người ăn thử."

Lục Trì chỉ vô thức nói, thậm chí còn quên duy trì hình tượng "mất trí nhớ", nhưng mà quỷ trường nha hình như không nhận ra hắn OOC, tất cả sự chú ý đổ dồn vào việc châu chấu có thể ăn.

Vừa nói đến ăn, Lý A Hoa không buồn ngủ nữa: "Thật sao? Vậy ta cũng bắt cho ngươi một ít, Lục Trì, lát nữa về ngươi cho ta nếm thử trước!"

Sau đó, buổi chiều, khi Lý A Hoa và những người khác nhìn thấy châu chấu trên đường, họ đều bắt giúp Lục Trì rất tích cực, cuối cùng họ bắt được một bao đầy, nếu không phải do Lục Trì nói đủ rồi, Lý A Hoa sẽ bắt thêm hai bao tải cho Lục Trì.

Sau khi trở về nhà, Lục Trì rửa sạch tất cả những con châu chấu mà hắn đã bắt được, sau khi chần qua hết, để ráo nước, hắn bắt đầu cho dầu vào nồi, chiên, hôm nay hắn và các quỷ trường vĩ đã thống nhất, tới lúc đó họ sẽ mang bát đến nhà Lý A Hoa, hắn có thể trộn các loại gia vị yêu thích cho họ ngay tại chỗ.

Lửa lúc chiên nồi châu chấu chiên đầu tiên không được kiểm soát tốt, hơi bị cháy, nhưng sau khi Lục Trì rắc thì là, muối, hạt tiêu lên đám châu chấu chiên, Lý A Hoa không thể chờ đợi thêm nữa mà nắm một nắm cho vào miệng, sau đó hai mắt như phát sáng, giơ ngón tay cái với Lục Trì: "Giòn dùm dụm, vị thịt gà!"

Lục Trì: "..." Nghe thấy hơi quen.

Thật ra trước khi Lý A Hoa nếm thử, Lục Trì đã biết có thể ăn được châu chấu chiên thông qua 385, đánh giá vẫn là bốn sao.

Châu chấu chiên hết nồi này tới nồi khác, đám quỷ trường vĩ lần lượt bê từng bát về, chỉ là những tên không mong đợi gì nhiều như chúng rất nhanh đã mang chậu thứ hai đến…bát nhỏ quá.

Sau khi Lục Trì chia hết số châu chấu chiên, trời đã tối đen như mực, nhưng mà các dân làng nhiệt tình vẫn tập trung tại nhà Lý A Hoa không chịu rời đi, ai chưa ăn được bị mùi hương dụ dỗ, ai ăn rồi lại thấy ăn chưa đã, hận không thể bắt vài nghìn con châu chấu qua đêm để mang về thực hiện giấc mơ ăn châu chấu chiên tự do.

Đương nhiên, Lục Trì không đồng ý, bởi vì quá phí dầu, chỉ mua dầu và mì, ớt, thì là, hắn đã tiêu hết số tiền vàng của mình, bao gồm cả ba trăm đồng vàng mà hắn kiếm được sau khi hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày ngày hôm nay, ngày mai mua dầu và mì, ớt, thì là, hắn vẫn phải vay tiền 385...

Hắn thấy hơi chua xót.

*** 6 ***