Chương 7

Chương 7

Lục Trì suy nghĩ một chút, cảm thấy mình không thể làm như vậy, nếu tiếp tục chiên châu chấu miễn phí cho mọi người, có thể sẽ nợ 385 một khoản lãi lớn, phải đổi cách khác.

Lục Trì bàn bạc với gia đình Lý A Hoa, nhân tiện biện minh cho việc hắn ở nhờ nhà họ: "Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ không làm món châu chấu chiên miễn phí cho mọi người nữa, muốn ăn thì bắt châu chấu để đổi lấy, chẳng hạn như năm cân châu chấu có thể đổi thành ba cân châu chấu chiên, vì chiên xong sẽ bị mất nước, số lượng sẽ giảm. Nếu không muốn bắt có thể mua chúng trực tiếp từ ta, tất nhiên, nếu muốn ăn vẫn sẽ miễn phí.

"Hơn nữa, ta không thể sống nhờ mãi, căn phòng này có thể cho ta thuê tạm thời không? Thuê với giá một trăm hai mươi đồng một tháng, sao? Sau đó cần cho ta mượn nhà bếp, nhưng ta sẽ nấu bữa ăn, sao nào? Nếu thấy có điều gì không hợp lý, chúng ta có thể thảo luận lại."

Lục Trì hôm nay còn cố tình hỏi thăm tình hình tiền tệ của nơi này, ma tộc thường sử dụng đồng tiền tên là ma tinh tệ, năng lực thu mua của ma tinh tệ không tệ, một ma tinh tệ có thể mua hai cân thịt lợn, ở thôn Lý Hà lạc hậu này, có nhà thôn trưởng quyền lực nhất, e rằng cũng không thể kiếm được mười nghìn ma tinh tệ trong chốc lát.

Hơn nữa ma tộc ở thôn Lý Hà cơ bản là tự túc, mặc dù không có nhiều nơi để tiêu tiền, nhưng cơ hội kiếm tiền lại càng ít, dựa trên sự hiểu biết của Lục Trì đối với gia đình của Lý A Hoa, e là nhà họ một năm cũng không tích đủ vài trăm ma tinh tệ, nên Lục Trì đưa ra cái giá thuê nhà là một trăm hai mươi ma tinh tệ, chỉ thuê căn phòng hắn ở, chắc chắn là giá cao ngất trời.

Tất nhiên, Lục Trì làm điều này để báo đáp lòng tốt của Lý A Hoa, bất kể thế nào, lúc Lục Trì hôn mê bất tỉnh, là Lý A Hoa đã đưa hắn về còn nhận hắn, đối với Lục Trì đó là ơn rất lớn, chỉ là thực sự không thể lấy thân báo đáp, cho nên hắn chỉ đành bù đắp ở phương diện khác.

Sau khi nghe những lời của Lục Trì, phản ứng của gia đình Lý A Hoa rất chân thực…tất cả họ đều sững sờ.

Sa Tiểu Ngưu là người đầu tiên nhận ra, tuy ông rất vui, nhưng lại sợ chuyện tốt như vậy đến tay một gia đình khác, vì vậy ông nói: “Lục Trì, ngươi ở nhà ta ta không có ý kiến gì, đương nhiên nếu ngươi nhất quyết đưa tiền thuê nhà cũng không phải không thể, nhưng mà ôi một trăm hai mươi đồng hơi nhiều, ngươi đưa tám mươi...không, năm mươi đi."

Cho dù là năm mươi, đối với Sa Tiểu Ngưu cũng là một số tiền rất lớn, một tháng năm mươi, một năm sáu trăm, đây là một số tiền rất lớn mà nhà bọn họ tiết kiệm cả năm trời mới có thể tiết kiệm được!

Hiện giờ sính lễ của quỷ trường nha ở thôn Lý Hà khi cưới quỷ trường vĩ cũng chỉ mới tám trăm tới một nghìn.

Lục Trì mặc dù không có một xu dính túi, nhưng hắn khá tự tin vào bản thân mình: "Chỉ có một trăm hai mươi đồng, ta cũng chưa chắc sẽ ở lại thôn Lý Hà mãi mãi, sau này có lẽ sẽ tới những nơi khác, đoạn thời gian này phiền các ngươi quan tâm tới ta, nói không chừng còn cần sự giúp đỡ của các ngươi."

Lý A Hoa trở nên lo lắng khi nghe những lời đó: "Cái gì? Ngươi định đi à? Đi đâu vậy?"

Lục Trì cười nói: "Ta còn chưa nghĩ tới, sau này nói."

Lý Á Hoa có chút không vui.

Nhưng Lý Đại Hồng Sa Tiểu Ngưu đều rất phấn khích trước khoản tiền thuê một tháng là một trăm hai mươi đồng ma tinh tệ.

Thật ra họ vốn muốn nói một trăm hai mươi đồng ma tinh tệ bao gồm quyền sử dụng nhà bếp vô điều kiện, nhưng nếu như vậy Lục Trì cũng sẽ không nấu cơm cho bọn họ, bọn họ… không nỡ, dù sao thì cũng ngon quá!

Sau khi Lục Trì và họ thảo luận về tiền thuê nhà và quyền sử dụng nhà bếp, Lục Trì quay về phòng đi ngủ, nói thật rằng hôm nay hắn cũng rất mệt mỏi, hắn và Lý A Hoa chạy vòng quanh rừng một ngày, khi về, hắn còn phải chiên mấy nồi châu chấu to, hầu như không được nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, Lục Trì uống hai viên cuối cùng trong lọ thuốc đặc hiệu trị thương, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, hắn khỏe như vâm, Lục Trì có thể cảm thấy hắn đã trở lại trạng thái tốt nhất, ngoại trừ các vết sẹo mờ nhạt, hầu như không để lại di chứng nào khác, thậm chí hắn còn có thể một chọi một với Lý A Hoa, mặc dù tất nhiên hắn không hoàn toàn nắm chắc phần thắng.

Lục Trì ăn xong bữa sáng, một mình đi hái quả dâu đỏ ở nghĩa trang phía bắc, định làm chút kẹo hồ lô dâu ngào đường, coi như quà “khai trương".

Trùng hợp, Lục Trì gặp lại Hoàng Lão Tam, hắn vẫn gõ "duk tuk tuk", lần này Lục Trì không trốn tránh, mà thoải mái bước tới, dưới ánh mắt cảnh giác của Hoàng Lão Tam, Lục Trì mỉm cười giải thích lý do đến: "Ngươi có thể cho ta một ít chỗ kia không? Không phải xin không, lát về ta sẽ cho ngươi ít kẹo dâu và châu chấu chiên, nếu ngươi thích, lát nữa có thể mang đến đổi với ta.”

Hoàng Lão Tam rõ ràng là không muốn đưa, biểu cảm trên khuôn mặt hung dữ hắn vặn vẹo, giống như tức giận, nhưng cũng giống như bất bình, trông như hắn có thể tức giận đánh nhau với Lục Trì bất cứ lúc nào.

Lục Trì thấy tư thế này không đúng, yên lặng lùi lại hai bước, chuẩn bị bỏ chạy, Hoàng Lão Tam tức giận nói: "Cầm đi! Sáng nay ta đập được chút này."

Lục Trì cầm khoảng hai ba cân ngô vàng, vẻ mặt có chút sững sờ, sao hắn lại có cảm giác mình như một tên cướp không biết xấu hổ làm điều ác vậy?

Hắn suýt chút nữa trả lại những hạt gạo màu vàng trong tay cho Hoàng Lão Tam, nhưng hắn lại không nỡ, dù sao trông những thứ rất giống gạo này chính là thức ăn chính!

Tình cờ là 385 cũng cho hắn biết kết quả kiểm tra:

[Ngô vàng…

Mức độ ngon: 3 sao (hương vị trung bình)

Hàm lượng nguyên khí: một lượng nhỏ

Tác dụng đặc biệt: lợi khí, dưỡng dạ dày]

Xong, Lục Trì không muốn trả lại nữa, hắn chuẩn bị về sẽ cho Hoàng Lão Tam thêm một ít châu chấu chiên, coi như bù đắp.

Cùng lúc đó, có vài ma tộc vừa sáng sớm đã ra ngoài bắt châu chấu đến nhà Lý A Hoa tìm Lục Trì, dưới sự chỉ dẫn của Lục Trì, Lý A Hổ lập lại lời hắn nói: "Lục Trì nói rồi, hắn chiên châu chấu cũng phải tốn tiền, không thể cho không, các ngươi có thể mang châu chấu tới đổi, năm cân châu chấu tươi đổi được ba cân châu chấu chiên, không cần con chết. Nếu không muốn đổi, có thể mua bằng tiền, một đồng ma tinh tệ lấy một cân.

Nghe vậy, có ma tộc lập tức không làm nữa: “Dựa vào đâu? Năm cân châu chấu mới đổi được ba cân châu chấu chiên? Không phải ngươi quá tham lam à?"

"Đúng thế, đổi một đồng ma tinh tệ lấy một cân? Đắt hơn cả thịt lợn?"

Đây là lần đầu tiên Lý A Hổ đối mặt với kiểu chất vấn này, ynthấy áy náy như thể hắn là gian thương tham lam, nhưng mà y vẫn nói theo lời của Lục Trì: "Lục Trì nói rằng châu chấu chiên sẽ bị mất nước, năm cân châu chấu tươi chiên được ba bốn cân, hắn còn phải bỏ dầu, gia vị, những thứ này đều cần tiêu thiên phú của hắn. Hơn nữa tuy có thể mua hai thịt lợn bằng một đồng ma tinh tệ, nhưng mà đó là thịt sống, khác biệt, có thể chiên được châu chấu thơm không?”

Một đám thôn dân: "..."

Đúng là không có, đây là lần đầu tiên bọn họ được ăn món ngon như vậy, có người tham lam đến mức đêm nằm mơ ăn châu chấu chiên, sáng dậy sớm đi bắt châu chấu thì ai mà biết được rằng Lục Trì sẽ chơi chiêu này?

Các thôn dân hơi phẫn nộ bất bình, dù sao hôm qua vẫn còn miễn phí, có rất nhiều ma chưa thử, hôm nay phải mất tiền, ai bằng lòng?

Lúc đó có vài ma tộc quay đầu về nhà, kể cả những người đến sau, nghe Lý A Hổ nói như vậy, đều nói: “Không phải chỉ là châu chấu chiên thôi sao? Có châu chấu rồi, họ từ về chiên.

Đương nhiên cũng có một số ít không rời đi, có người bắt được rất nhiều châu chấu, năm cân châu chấu tươi đổi lấy ba cân thành phẩm là chuyện có thể chấp nhận được, có tên biết rõ, nếu mang về chiên sẽ không có được hương vị thơm ngon như vậy.

Nói tóm lại, khi Lục Trì quay lại, chỉ có một số ma tộc sẵn sàng đổi châu chấu tươi lấy thành phẩm, không ai trong số họ sẵn sàng bỏ tiền ra mua.

Tình huống này tự nhiên nằm trong dự liệu của Lục Trì, dù sao thôn Lý Hà thật sự khá nghèo, các thôn dân đã quen với lối sống tự cung tự cấp, số tiền duy nhất có được sẽ dùng để mua một số nhu yếu phẩm khác, mua thức ăn, căn bản không có khả năng. .

Nhưng Lục Trì cũng không lo lắng điểm này, bởi vì hắn biết châu chấu chiên của hắn tuy nhìn đơn giản, nhưng không có gia vị , ma tộc rất khó phục chế, không kể tới thì là, muối tiêu, sốt cà chua, chỉ với dầu, muốn nấu được rất khó.

Ma tộc thích ăn thịt, e là không nghiên cứu nhiều về dầu thực vật, còn mỡ động vật, động vật nơi này căn bản là sinh vật hoang dã tự nhiên, hàm lượng chất béo trên người thấp, rất khó trích xuất theo phương pháp nấu ăn hiện có của ma tộc.

Lùi một bước nói, dù ma tộc nghiên cứu ra được chỗ gia vị, Lục Trì vẫn có thể làm được những thứ khác, không giới hạn ở châu chấu chiên, dù sao hắn là người tới từ vương quốc chuyên về món ngon, vương quốc Sơn Hải, dù tài nghệ của hắn bình thường, chỉ những món hắn từng ăn, từng thấy, hắn chậm rãi nghiên cứu mò mẫm, cũng đủ để hắn phát triển một loạt các món ăn trong Ma giới.

Lúc này, Lục Trì nhanh chóng làm kẹo hồ lô dâu đỏ ngào đường, có vài ma tộc đợi hắn chiên châu chấu rất tò mò, thái độ của chúng lúc đầu cũng giống như Lý A Hổ, nhưng sau khi thấy thành phẩm họ đều không khỏi nuốt nước miếng…trông khá ngon đấy nhỉ?

Lục Trì hào phóng nói: "Vì cảm ơn mọi người đã quan tâm đến công việc kinh doanh của ta, lát nữa sau khi sấy khô chúng, mọi người có thể mang hai xiên về nhà nếm thử."

Trong khi phơi kẹo hồ lô dâu đỏ ngào đường, Lục Trì đã bắt đầu khéo léo chần, chiên châu chấu, dân làng mang về tổng cộng hai lăm ba mươi cân châu chấu.

Sau khi chia xong cho dân làng, đã tới trưa, Lục Trì còn thừa khoảng hai mươi cân châu chấu chiên, bán như thế nào, là vấn đề lớn.

Hôm nay Lý Đại Hồng và Lý A Hoa ra ngoài đi săn như thường lệ, Lý A Hổ sửa chữa chuồng bò ở nhà, Sa Tiểu Ngưu ra ngoài kiếm thức ăn cho động vật.

Buổi trưa khi Sa Tiểu Ngưu về, Lục Trì rủ ông và Lý A Hổ ăn một ít châu chấu, sau đó nói với Sa Tiểu Ngưu: "Ta muốn bán số châu chấu chiên còn lại trong thị trấn, nhưng ta cũng không rõ đường, ông có để đi với ta không? Tiền bán được ta sẽ chia cho ông ba phần, không bán được thì mang về làm bữa tối, mọi người cùng ăn, ông thấy được không?"

So với Lý A Hổ, Lục Trì thấy Sa Tiểu Ngưu có thể quen thuộc tình hình trong thị trấn hơn.

Tình cờ là Sa Tiểu Ngưu đã cắt xong cỏ lúc sáng, chiều không còn việc gì làm, việc sửa chuồng lợn, chuồng ngỗng có thể giao cho Lý A Hổ nên ông đã đồng ý với Lục Trì.

*** 7 ***