Chương 19: Hôn quân này, thực sự tỉnh ngộ rồi!

Trời chưa sáng đã lên triều, Vệ Chiêu cứ ngáp liên tục.

Sau khi tan triều, một người bước đến hành lễ với Vệ Chiêu.

"Tâu bệ hạ!"

Vệ Chiêu đánh giá người đàn ông khí khái hiên ngang trước mặt.

"Ái khanh hãy đứng dậy." Vệ Chiêu ra hiệu cho người này đứng lên.

Triệu thống lĩnh mở lời: "Trưởng công chúa điện hạ sinh nở, thần xin nghỉ nhiều ngày, đa tạ bệ hạ thông cảm!"

Vệ Chiêu lúc này mới biết thân phận của người này. Hắn gật đầu, hỏi: "Trưởng công chúa khỏe không?"

Triệu thống lĩnh đáp: "Trưởng công chúa vẫn đang hồi phục ạ."

Vệ Chiêu chỉ tay về phía trước, vừa đi vừa nói: "Trưởng công chúa của trẫm thân thể chưa hồi phục, ái khanh sao yên tâm vào cung trực?"

Triệu thống lĩnh sửng sốt, không ngờ Vệ Chiêu lại nói thế. Hắn im lặng một lúc, mới lên tiếng đáp: "Là trưởng công chúa bảo thần vào cung trực. Thần nghỉ phép nhiều ngày, thật hổ thẹn với bệ hạ."

Vệ Chiêu không vội lên kiệu, hắn chậm rãi đi trên lối đi, lắc đầu nói: "Trưởng công chúa chưa hồi phục, thân thể suy yếu. Ái khanh nên ở bên cạnh nàng, chăm sóc tận tình. Thế này nhé, trẫm quyết định cho ái khanh tiếp tục nghỉ. Đợi trưởng công chúa ở cữ xong, thân thể hồi phục rồi. Ái khanh hãy vào cung trực."

Triệu thống lĩnh ngớ người, lấy lại tinh thần, hắn giải thích: "Tâu bệ hạ, bên cạnh trưởng công chúa có người khác hầu hạ. Không cần thần ở bên chăm sóc."

Vệ Chiêu dừng bước, quay đầu nhìn Triệu thống lĩnh, cau mày, vẻ mặt không vui nói: "Ngươi có phải là trượng phu của trưởng công chúa không?"

"Thần đương nhiên là!" Triệu thống lĩnh đáp lời Vệ Chiêu mạnh mẽ.

Vệ Chiêu sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc, hắn nói với Triệu thống lĩnh: "Đã là trượng phu, phải chăm sóc thê tử! Trưởng công chúa vì ngươi sinh con, mười tháng mang thai, một sớm sinh nở, vất vả như thế. Sao ngươi có thể không ở bên cạnh, tận tình chăm sóc nàng? Là đấng nam nhi, phải biết chăm lo cho vợ! Ngươi còn không chăm sóc nổi vợ mình, trẫm làm sao yên tâm giao trọng trách cho ngươi được?"

Sắc mặt Triệu thống lĩnh đột biến, lập tức quỳ xuống: "Thần xin lĩnh giáo! Thần lập tức ra cung, về phủ chăm sóc trưởng công chúa!"

Vẻ mặt Vệ Chiêu dịu đi, giọng nói hòa hoãn, bảo Triệu thống lĩnh: "Trưởng công chúa là con gái yêu quý của trẫm, ngươi nhất định phải chăm sóc nàng cho tốt! Nếu trưởng công chúa có điều gì không hài lòng, cẩn thận trẫm trị tội ngươi!"

Triệu thống lĩnh cúi đầu: "Thần không dám! Thần nhất định sẽ chăm sóc công chúa điện hạ chu đáo!"

Vệ Chiêu hài lòng, vẫy tay với Triệu thống lĩnh. Xoay người lên kiệu.

Lý tổng quản đứng bên cạnh, xem mà kinh hồn bạt vía. Đối với tên hôn quân này, càng thêm e sợ.

Hôn quân này, thật sự đã tỉnh ngộ rồi sao? Muốn chỉnh đốn hậu cung, chấn chỉnh triều cương?

Đầu tiên là kiểm tra sổ sách hậu cung, kế đến tước đoạt quyền quản lý hậu cung của Hoàng Hậu. Hiện giờ không cho phép thống lĩnh cấm vệ quân vào cung trực ban, phải chăng bước tiếp theo là muốn chỉnh đốn cấm vệ quân?

Càng nghĩ, Lý Tổng quản càng thêm khϊếp sợ.

"Lý Tổng quản."

Nghe Vệ Chiêu gọi, Lý Tổng quản vội vàng hoàn hồn, cẩn thận đáp: "Lão nô có mặt, bệ hạ có gì sai bảo?"

Vệ Chiêu chậm rãi mở miệng, nói với Lý Tổng quản: "Đem những sổ sách ở Ngự Thư Phòng chuyển đến điện Vạn Tuế."

"Tuân mệnh." Lý Tổng quản gật đầu, xoay người sai bảo Tiểu Hoạn Quan đứng sau lưng đi xử lý việc này.

Trên đường về điện Vạn Tuế, Vệ Chiêu không lên tiếng nữa.

Đức phi và đám phi tần đã sớm chờ sẵn bên ngoài điện Vạn Tuế.

Thấy Long Liễn xuất hiện, các phi tần lập tức hành lễ.

Vệ Chiêu bước xuống Long Liễn, liếc nhìn qua. Thấy cả Hoàng Hậu cũng có mặt.

"Các ái phi xin đứng dậy, theo trẫm vào điện." Vệ Chiêu không nhìn kỹ họ, xoay người bước vào điện Vạn Tuế.

Các phi tần lục tục đứng dậy, nhìn nhau rồi chậm rãi bước vào điện.

Vệ Chiêu ngồi xuống, nói với mọi người: "Mời các ái phi ngồi."

Trong điện không đủ ghế, Lý Tổng quản vội vàng sai người mang thêm ghế vào.

Khi các phi tần đã ngồi xuống, Vệ Chiêu liếc nhìn Hoàng Hậu, lên tiếng: "Hoàng Hậu quản lý hậu cung nhiều năm, thật là vất vả. Trẫm quyết định để các phi tử từ nhị phẩm trở lên cùng chia sẻ gánh nặng với Hoàng Hậu."

Nghe vậy, các phi tần khác biến sắc khó lường, lén quan sát sắc mặt Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu trầm mặt xuống, không biểu lộ cảm xúc.

Đức phi cố nén cười, chậm rãi lên tiếng: "Nếu bệ hạ có lệnh, bọn thần thϊếp tất nhiên tuân mệnh. Xin được chia sẻ gánh nặng với Hoàng Hậu nương nương."

Hoàng Hậu lạnh lùng liếc nhìn Đức phi, thầm ghi hận trong lòng.

Vệ Chiêu nhìn mọi người, lên tiếng hỏi: "Các ái phi đều là nhị phẩm?"

Lý Tổng quản thấp giọng thưa: "Tâu bệ hạ, phi tần từ chính nhị phẩm trở lên tổng cộng có mười vị. Còn lại đều là từ chính tứ phẩm trở lên, dưới chính nhị phẩm."

Vệ Chiêu gật đầu: "Vậy trước hết để bốn phi giúp Hoàng Hậu nương nương chia sẻ gánh nặng!"

Lý Tổng quản nhắc nhở: "Tâu bệ hạ, Quý phi nương nương và Hiền phi nương nương đã qua đời sau khi sinh Hoàng tử."

Ý nói hiện giờ chỉ còn Thục phi và Đức phi trong số bốn phi.

Vệ Chiêu liền sửa lời: "Đã vậy, để chín tần cùng tham gia, hỗ trợ Thục phi và Đức phi quản lý hậu cung. Vất vả các ái phi!"

Đức phi và Thục phi đứng dậy trước, chín tần còn lại cùng đứng lên, hướng Vệ Chiêu hành lễ: "Thần thϊếp tuân mệnh!"

Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, đôi tay giấu trong tay áo bóp chặt chiếc khăn tay.

Vệ Chiêu quay sang nói với Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu, những sổ sách này, ngươi mang theo các ái phi cùng xem qua."

Nói xong với Hoàng Hậu, Vệ Chiêu cũng chẳng để ý đến sắc mặt của nàng, lại quay sang các phi tần khác nói: "Các ái phi nếu gặp điều gì chưa rõ, hãy khiêm tốn thỉnh giáo Hoàng Hậu."

"Thần thϊếp tuân mệnh!" Các phi tần đứng dậy hành lễ.

Vệ Chiêu đứng lên: "Vậy các ái phi bắt đầu làm việc đi! Trẫm đến Ngự Hoa Viên một lát."

"Cung tiễn bệ hạ!" Các phi tần nhìn Vệ Chiêu rời đi, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Vệ Chiêu rời đi, Đức phi đứng dậy, cười khẽ nhìn Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ đã có lệnh, bọn muội muội không thể từ chối. Mong Hoàng Hậu nương nương đừng để bụng."

Hoàng Hậu cười nhạt đáp: "Bổn cung còn chưa để tâm chuyện này."

Ngụ ý: Bổn cung chẳng thèm để các ngươi vào mắt.

Đức phi vẫn giữ nụ cười trên môi, dịu dàng đáp: "Đa tạ Hoàng Hậu nương nương rộng lượng."

Thục phi đang định lên tiếng, bỗng thấy Vệ Chiêu đã quay lại, nàng vội nuốt lại lời định nói.

Các phi tần khác thấy Vệ Chiêu đột ngột quay lại, lập tức cúi đầu.

Vệ Chiêu cười nói: "Trẫm tưởng các ái phi đã bắt đầu học hỏi, không ngờ lại đang tán gẫu."

Đức phi biến sắc, lúng túng đáp: "Bọn thần thϊếp lập tức bắt đầu học hỏi!"

Hoàng Hậu vẫn thản nhiên, lạnh nhạt nhìn đám phi tần.

Vệ Chiêu gật đầu: "Ừm. Vất vả các ái phi! Trẫm lấy đồ vật rồi sẽ đi ngay."

Nói xong, Vệ Chiêu xoay người đi về phía sau điện.

Lúc này, Đức phi và những người khác không dám tán gẫu nữa. Lập tức bắt đầu lật xem sổ sách, nghiêm túc làm việc.

Khi Vệ Chiêu lấy xong đồ, từ sau điện bước ra, liền thấy các phi tần đang chăm chú xem xét sổ sách. Hắn hài lòng gật đầu, bước ra khỏi điện Vạn Tuế.

Lý Tổng quản thấy vậy, trong lòng kinh hãi.

Hắn chợt nhớ đến chuyện tối qua Vệ Chiêu sai Tiểu Hoạn Quan mang đồ đến điện Vạn Tuế.

Tâm cơ như thế...

Xem ra tên hôn quân này, thật sự đã tỉnh ngộ rồi!