Chương 4: Phu phụ Lưu gia

Trở lại Lưu gia, sắc mặt nàng cũng là đã tốt hơn mấy phần, Quân Thư Tịnh giỏi nhất chính là che giấu cảm xúc không để cho người khác đoán được tâm tư. Vừa rồi ở chỗ sư phụ, do vẫn luôn xem sư phụ mình như phụ thân lại thêm chuyện của mẫu thân quá đỗi chấn động, mới không tránh được kích động mà ngã xuống. Chuyện này vậy mà đã giấu nàng nhiều năm như vậy, nàng lại cứ vậy ngây ngốc nhiều năm như vậy... Quân Thư Tịnh một mực khiến cho bản thân bình tĩnh lại, trong lòng lại càng nhiều thêm vài phần kiên định, chuyện này nàng nhất định theo tới cùng khiến, phải cho người kia nợ máu trả bằng máu.

Hiện tại, chuyện đầu tiên nàng làm sau khi rời phủ viện của sư phụ là đi cảm tạ phu phụ Lưu Tiền.

..........

"Được! Được! Ngươi không sao là tốt rồi. Ngươi xem, tốt xấu gì cũng một tiểu thư của Quân gia Tướng quân phủ, vậy mà Trần Tâm Như kia lại ngỗ ngược như vậy. Haizzz, Thư Tịnh ngươi cũng đừng tức giận, ta cùng thúc thúc ngươi nhất định đến Trần gia đòi công đạo, cho tên Trần Quyết biết sinh không biết dạy nhi nữ kia một bài học. Thế nào?" Chu Thiên Hoa cười cười nói, trên mặt toàn là vẻ thân thiết, nhưng trong mắt lại không giấu được vài tia chán ghét.

Phu thê Lưu gia này từ khi nào lại tốt với nàng như vậy? Tuy nói, ngày thường cũng không nói chuyện quá khắc nghiệt nhưng cũng chưa từng tỏ vẻ quan tâm nàng như vậy, hôm nay lại là có chuyện hay gì đây...Trong lòng Quân Thư Tịnh không khỏi nghi hoặc, vẫn là thấp giọng, nhu thuận đáp:

"Thúc thúc, thẩm thẩm, đa tạ hai người vẫn luôn chiếu cố Tịnh Nhi như vậy, ta trong lòng vô cùng cảm kích, vậy chuyện này liền theo ý hai người rồi." Quân Thư Tịnh biết hai người bọn họ thực chất là nói cho có, vậy nàng muốn xem bọn họ hiện tại muốn đòi lại công đạo cho nàng thế nào. Trần gia kia tuy nói không sung túc bằng Lưu gia nhưng lại có con cháu là tú tài, năm nay còn muốn tiến kinh thi hội tương lai tiền đồ vô lượng. Phải biết cái trấn nhỏ như trấn Xuân Hồ này, tú tài cũng chỉ là đếm trên đầu ngón tay, nếu gia đình nào có được, nhất định nhận được sự ngưỡng mộ cùng kính trọng của cả trấn. Sở Hoàng quốc vô cùng coi trọng người tài, đọc sách, luyện võ, y thuật rất được đề cao, nhờ có vậy mới quốc thái dân an, trở thành nước lớn hàng đầu.

Lưu Tiền có chút cả kinh, liếc nhìn thê tử Chu thị, nhỏ giọng: "Nữ nhi Quân gia này không phải ngày thường vẫn luôn nhu thuận yếu đuối, tránh xa thị phi sao? Thế nào hôm nay lại muốn chúng ta vì nàng động thủ?"

"Chuyện này...." Chu thị cũng rất nghi hoặc nhưng cũng không để ý nhiều đến phu quân, hướng Quân Thư Tịnh nói. "Phải rồi, Thư Tịnh, lần này nếu ngươi không tới đây trước, chúng ta cũng nhất định cho người gọi ngươi tới bàn chuyện."

"Thẩm thẩm cứ nói, Tịnh Nhi xin nghe."

"Chẳng là, ta cùng thúc thúc ngươi mới nhận được một phong thư, trên đó viết kêu chúng ta thu xếp chuẩn bị đưa ngươi trở lại phủ tướng quân, đợi qua dăm ngày nữa liền có một đội hộ tống đến nơi này đón ngươi." Chu thị nói, trên mặt vẫn luôn mang ý cười. Bà ta vốn là một nữ nhân thông minh giảo hoạt, mọi chuyện trong phủ đều do bà ta lo liệu, Lưu Tiền cũng chỉ là ra mặt vậy thôi thực chất vẫn luôn phải dựa vào tính toán của vợ mà sống. Chu thị hiện đang mang thai đã sắp đến ngày lâm bồn, sau khi nói một hơi liền lộ ra vẻ mệt mỏi, tuy thần sắc có chút tái nhợt, tuổi cũng không còn trẻ nhưng cũng không khó để nhìn ra được, ngày đó ở Trấn Xuân Hồ nhất định cũng là một đại mỹ nhân. Thấy vậy, Lưu Tiền mau chóng tiến lại, đỡ thê tử hắn đến bên trướng ngồi xuống.

"Thê tử, nào, nghỉ một chút." Trên mặt đều là vẻ ôn nhu cùng lo lắng. Phu thê bọn họ dù là trước kia ăn không đủ no hay hiện tại một nhà sung túc, cũng vẫn luôn ân ân ái ái như vậy. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Chu thị năm đó mặc kệ nhiều người có ý cầu thân, dù Lưu Tiền rất nghèo, cũng một mực gả cho hắn, đến giờ cũng chưa từng hối hận.

Mắt nhìn phu thê bọn họ cùng cái bụng kia của Chu thị, Quân Thư Tịnh bất giác nghĩ đến mẫu thân nàng năm ấy, một nhà cũng vui vui vẻ vẻ mà chờ đón đệ đệ như Lưu gia hiện tại. Quân Thành phụ thân nàng cũng là một người sủng thê, yêu thương hài nhi. Ai có thể ngờ mọi chuyện lại đến bước đường này.

"Được, đa tạ Lưu thúc Lưu thẩm thông báo. Vậy ta liền không làm phiền hai người nghỉ ngơi, về phòng chuẩn bị hành trang một chút." Việc này nàng đã nghe qua chỗ sư phụ nên không có gì bất ngờ, hiện tại chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, về phòng của mình.

"Được, ngươi về đi, chuẩn bị kĩ một chút từ đây tới kinh thành không khỏi có chút xa." Lưu Tiền lên tiếng. Hắn cho rằng khi Quân Thư Tịnh nghe được chuyện này nhất định sẽ kinh động, vậy mà nàng một câu cũng không hỏi thêm, cứ thản nhiên như vậy? Hắn tuy có cảm thấy chút khó hiểu nhưng cũng không để tâm nhiều, nàng vốn vẫn luôn lãnh đạm như vậy. Điều hắn lo lắng hơn là Quân Thư Tịnh trở lại Quân gia rồi sẽ cáo trạng bọn họ những năm này đối xử với nàng, hắn phải viết thư nhờ người kia giúp mới được. Lưu Tiền vô cùng khẩn trương nhưng cũng không thể phủ nhận trong lòng có chút không nỡ, dù sao cũng là đứa nhỏ lớn lên ở Lưu gia, lòng người cũng là làm bằng thịt mềm. Ngay lúc Quân Thư Tịnh xoay bước đi ra ngoài:

"Ayaa Thư Tịnh à, ngươi nói xem, chúng ta đối với ngươi thế nào? Lưu gia trong lòng ngươi lại là thế nào?" Lưu Tiền muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn lên tiếng.

Quân Thư Tịnh đáp lại: "Thúc thẩm, thật lòng mà nói hai người tuy không phải vô cùng tốt với ta nhưng trong lòng ta rất cảm kích công ơn nuôi dưỡng mấy năm này, ta ở Lưu gia chưa từng chịu đói."

"Do chưa bị đói nên cảm kích? @@" Chu thị thầm nghĩ .

"Hơn nữa hai người còn đáp ứng để Hải tiên sinh làm sư phụ ta, Thải Hoàn lại càng thật lòng xem ta là tỷ tỷ mà đối đãi. Ta trong lòng đã vô cùng mãn nguyện, coi nơi đây là nhà từ lâu. Hai người yên tâm, lần này có thể thuận lợi trở về, ta nhất định không kiếm Lưu gia gây khó dễ."

"Được...Thư Tịnh, chúng ta không phải có ý đó. Mà chuyện ngươi bị đối đãi như vậy, chúng ta cũng la bất đắc dĩ bị người Quân gia kia ép buộc." Lưu Tiền nói.

"Là người Quân gia?" Sư phụ nàng đã nói, phụ thân thật ra rất yêu thương nàng, việc gửi nàng tới nơi này ông cũng rất đau lòng, vẫn luôn dặn dò Lưu Kiến chiếu cố nàng thật tốt. Vậy người kia trong lời Lưu Tiền liệu có phải cùng là một với hung thủ hãm hại mẫu thân nàng?

"Không phải, Thư Tịnh! Lão gia, ông hồ đồ rồi sao, nói linh tinh gì vậy?"

"Thúc thẩm, xin hai người đừng che giấu nữa, chuyện này thực sự rất quan trọng với ta. Người có thể nào nói cho ta biết kẻ đó là ai? Sau khi quay lại Quân gia, ta nhất định hậu tạ hai người thật lớn. Cầu xin hai người!" Quân Thư Tịnh nói, dù trong lòng rất kích động nhưng nàng vẫn là bày ra vẻ mặt kiên định. Nàng quỳ hai chân, muốn dùng sự chân thành cảm động bọn họ, nàng biết tâm tư phu phụ bọn họ tuy không mấy tốt đẹp nhưng cũng không phải loại lòng dạ độc ác nham hiểm.

Chu thị không khỏi trừng mắt liếc Lưu Tiền một cái, chuyện như vậy còn có thể nói hớ sao?