Chương 11

Kỷ Lăng khẽ gật đầu, không nói gì, cũng không gây phiền phức cho ai. Cậu ta chỉ lặng lẽ tham dự tang lễ, rồi tiếp tục sống một mình.

Thực ra, cũng không có gì khác biệt, mẹ cậu ta thường xuyên đi công tác, nên cậu ta cũng đã quen với việc ở nhà một mình.

Vì vậy, mẹ chết hay mẹ đi công tác, cũng chẳng khác nhau là bao.

Nhưng tại sao cậu ta vẫn cảm thấy có chút buồn?

Trong mắt Kỷ Lăng, ánh vàng của đôi mắt lấn át sắc đen, tựa như ánh mặt trời tràn ngập, đó là biểu hiện điển hình của dòng máu sư tử đang trỗi dậy. Gen nửa thú nhân khiến cậu ta trở nên mạnh mẽ nhưng cũng đi kèm với tính khí nóng nảy. May mắn thay, bản chất của Kỷ Lăng vẫn khá điềm tĩnh. Mỗi khi phát tác, cậu ta sẽ nhốt mình trong chiếc l*иg sắt đặc biệt, tự làm tổn thương bản thân nhưng không gây phiền toái cho người khác.

Nếu phải tự đánh giá, cậu ta thấy mình vẫn là một người đáng tin cậy. Có lẽ vì vậy mà khi vào đại học Đế Đô, cậu ta được chọn làm thành viên dự bị của quân đội, tham gia vào nhiệm vụ tiêu diệt tàn dư của Trùng tộc.

Kỷ Lăng thích nghi công việc này rất nhanh. Khi những chất nhầy màu xanh lá văng tung tóe, cậu ta không cảm thấy ghê tởm, ngược lại, càng ngày càng hưng phấn hơn, gϊếŧ chóc đến mức cậu ta cảm thấy mình như một cỗ máy hủy diệt.

Nhưng khi hoàn thành mọi việc, cậu ta lại trở nên mơ hồ.

Tính nóng nảy quay trở lại.

Người thân duy nhất của cậu ta đã không còn trên đời.

Cậu ta luôn kiềm chế tính nóng nảy của mình, cố gắng trở thành một người bình thường, không làm tổn thương người khác và không vi phạm các chuẩn mực xã hội.

Và lúc này, khi nhìn thấy cảnh thiên nhiên gần như thật, dòng máu thú nhân trong cơ thể cậu ta cuối cùng cũng bùng nổ, xé nát tất cả mọi thứ, có lẽ chẳng cần lý do gì! Mắt Kỷ Lăng đỏ ngầu, giống như một con sư tử gầm lên một tiếng trầm đυ.c!

Đồng thời, trong đầu Nguyễn Đường vang lên tiếng thông báo của hệ thống nhiệm vụ.

"Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ [Cơn cuồng loạn của hội trưởng sư tử 2]

[Độ khó nhiệm vụ]: Một sao.

[Mô tả nhiệm vụ]: Chỉ có thể tạm thời xoa dịu cơn cuồng loạn, chữa phần ngọn chứ không trị gốc, chi phí bỏ ra nhiều hơn thu về, lãng phí điểm. Ký chủ có thể chọn cách bỏ qua, để trong nhiệm vụ lớn hơn có thể chữa trị hoàn toàn.

[Phần thưởng điểm]: 5 điểm danh sư."

Đây là một trong những nhiệm vụ hiếm hoi mà hệ thống mô tả như muốn khuyên bỏ cuộc.

Thực sự, mô tả này rất đúng trọng tâm. Chỉ nhìn vào chi phí và phần thưởng của nhiệm vụ, trong khi các vật phẩm thông thường trong cửa hàng đều có giá trung bình 10 điểm, nhiệm vụ này chỉ thưởng 5 điểm, rõ ràng là một sự thiệt thòi.

Nhưng... không chỉ là vấn đề về nhiệm vụ.

Nguyễn Đường rũ mắt xuống.

Hệ thống, mày vẫn chưa hiểu rõ con người đâu. Trước sự chia ly và mất mát, con người sẽ yếu lòng.

Cô do dự một chút, giữa hai lựa chọn là [Cái ôm của người mẹ] và [Bài ru ngủ của cô giáo dạy toán], cô chọn cái thứ hai và nhấn sử dụng.

Dù không thể làm cho mẹ cậu ta quay trở lại, thì ít nhất hãy để cậu ta có một giấc ngủ ngon, cô nghĩ thầm.

Khi đạo cụ được sử dụng thành công, Kỷ Lăng đang trong trạng thái cuồng loạn nghe thấy một giọng nói mơ hồ vang lên.

Rất kỳ lạ, âm thanh này không lớn nhưng lại rất rõ ràng, giống như một giấc mơ lờ mờ không thể xua tan từ thời học sinh. Cậu ta nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng và rõ ràng: "Xét tọa độ đỉnh của hệ tọa độ (x, y), chúng ta có thể tính được tọa độ của điểm khác là..."

Thật vô lý, dưới sự thôi miên của âm thanh này, cậu ta lại cảm thấy buồn ngủ, sự buồn ngủ tự nhiên áp đảo sự bồn chồn.

Không biết từ lúc nào, cậu ta đã chìm vào giấc ngủ sâu, như trở về tuổi thơ, khi mối lo lớn nhất chỉ là bài toán khó trước mặt và những món ăn vặt không thể ăn hết của tiệm tạp hóa.

Cùng lúc đó, Nguyễn Đường thở phào nhẹ nhõm, trong đầu vang lên tiếng thông báo của hệ thống.

"Đạo cụ [Bài ru ngủ của cô giáo dạy toán] đã được sử dụng, trừ 10 điểm danh sư. Phần thưởng nhiệm vụ là 5 điểm, cô đã mất 5 điểm danh sư. Cảm ơn đã sử dụng, mong chờ lần hợp tác lần sau."

Nghe thông báo của hệ thống, Nguyễn Đường cũng không thấy hối hận lắm, điểm thì sau này có thể kiếm lại được. Nhưng… hệ thống có nói rằng cơn cuồng loạn chỉ chữa phần ngọn, không chữa được gốc, vậy nguyên nhân đằng sau là gì?

Trong đoạn hình ảnh ngắn mà đạo cụ [Ống nghe bệnh] mang lại, đại loạn chiếm phần lớn tâm trí của Kỷ Lăng.

Vì vậy, để hiểu rõ hơn về giai đoạn lịch sử này, Nguyễn Đường đã tranh thủ lúc không có tiết học, đến thư viện và đọc một số sách lịch sử liên quan, những cuốn sách đó nói về đại loạn, một sự kiện mà mọi người trong thế giới này đều biết, nhưng lại vô cùng xa lạ với cô. Sau khi đọc đoạn lịch sử này, cô có cái nhìn cụ thể hơn về tính nóng nảy của Kỷ Lăng.

Sau đại loạn, cả tinh cầu bị tàn phá nghiêm trọng. Cuộc chiến chống Trùng tộc giống như một cuộc chiến tranh, đã tiêu tốn cả cuộc đời của nhiều thanh niên, thậm chí họ đã hy sinh mạng sống. Rừng rậm gần như không còn, những loài thú từng sống sâu trong rừng cũng tràn ra ngoài. Nhiều người thiếu lương thực phải săn bắn thú, nhưng cũng có những người bị thú dữ gϊếŧ chết...

Chỉ đến khi đế quốc lập lại trật tự, tình hình mới dần ổn định. Thực phẩm truyền thống được thay thế bằng dịch dinh dưỡng, môi trường giàu oxy được tạo ra nhân tạo, con người không còn phải sợ Trùng tộc tàn phá rừng nữa, bởi vì họ đã không còn rừng.

Tất cả điều này chỉ được trình bày bằng vài câu đơn giản.

Lịch sử trần trụi, đẫm máu. Với Kỷ Lăng, người đã mất mẹ trong đại loạn, làm sao cậu ta có thể không bị ảnh hưởng về tâm lý?

Nguyễn Đường hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy nặng nề, phải chăng đây chính là nỗi đau của tương lai?

"Bạn đã đọc hơn ba tiếng đồng hồ, xin chú ý nghỉ ngơi đúng lúc." Giọng nói dịu dàng nhưng không có cảm xúc của hệ thống thông minh ở nhà nhắc nhở. Nguyễn Đường giật mình, cô tỉnh táo lại, đặt cuốn sách xuống, những suy nghĩ hỗn loạn dần lắng xuống.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Nguyễn Đường quyết định không sử dụng cảnh quan tự nhiên 3D nữa. Quả nhiên, cảm xúc bất ổn của Kỷ Lăng đã được giảm bớt phần nào.

Có lẽ, thời gian sẽ trở thành liều thuốc chữa lành mọi vết thương.

Cô xoa nhẹ cái cổ đau mỏi vì đọc sách quá lâu, rồi quyết định đi dạo quanh khuôn viên trường. Tình cờ cô nhớ ra trung tâm cơ giáp mà mình từng ghé qua vài ngày trước, nên đã đến trung tâm điều khiển để xin quyền tham quan.

Sau khi điền một vài biểu mẫu và nhập thông tin, Nguyễn Đường đã được chấp thuận. Cô nghe tiếng chuông vui tai phát ra từ hệ thống kiểm soát cửa, tiếp theo là ánh sáng xanh biểu thị việc đã được thông qua.

"Xác nhận thành công, mời đi qua."

"Xác nhận thành công, mời đi qua."