Chương 19

"Không có ai cả." Nguỵ Thâm Lam mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ uể oải: "Hơn nữa, dù có ai hại tôi thì cũng không đến lượt em. Tôi sẽ tự giải quyết, chẳng lẽ không phải sao?"

Kỷ Lăng im lặng, rõ ràng cậu ta cảm thấy đối phương nói cũng có lý.

Trong nháy mắt, không khí trở nên yên tĩnh, Kỷ Lăng vẫn chìm đắm trong cảm giác tự trách vì không thể ra tay với người suýt hại chết thầy giáo. Còn người cá thì thản nhiên nằm trong bể nước, sau một lúc, anh ta tiến đến gần Nguyễn Đường và hít một hơi, thốt lên "Ồ".

Anh ta cúi sát đến Nguyễn Đường, ngửi một lần nữa, gương mặt lộ vẻ bối rối, như bị bao phủ bởi một làn sương mờ: "Tại sao tôi lại cảm thấy trên người cô có một mùi hương mà tôi quen thuộc nhỉ?"

Tần Hổ bên cạnh biểu tỏ vẻ kỳ quái, nói thật, nếu không biết đây là thầy giáo Nguỵ Thâm Lam có phẩm chất đạo đức cao thì cậu ta đã nghĩ đây là một tên biếи ŧɦái lợi dụng thủ đoạn hèn hạ để tán tỉnh phụ nữ rồi.

Nguyễn Đường thì không nghĩ theo hướng đó. Chủ yếu là khuôn mặt của thầy Nguỵ Thâm Lam quá đẹp, chỉ có người khác quấy rối anh ta, làm sao đến lượt anh ta đi quấy rối người khác.

Cô nhíu mày suy nghĩ một lúc xem trên người mình có gì đặc biệt không. Suy đi nghĩ lại, thứ duy nhất đặc biệt là hệ thống.

Hệ thống cũng là bảng điều khiển màu xanh đậm.

Chẳng lẽ...?

Nguyễn Đường kìm nén suy đoán trong lòng, hỏi: "Trước đây thầy có ở đây không? Ý tôi là, trước chiến tranh?"

Nguỵ Thâm Lam lắc đầu, hàng lông mày đẹp đẽ của anh ta nhíu lại.

"Không." Anh ta trả lời: "Tôi mới tỉnh dậy vài tháng gần đây thôi... Lúc cô đến đây lần đầu tiên, tôi vẫn đang dưỡng thương, không thể nói chuyện, nên mới dùng âm thanh máy móc để đối thoại với cô."

"Thế thầy... còn nhớ những chuyện trước đó không?" Kỷ Lăng hỏi.

Nguỵ Thâm Lam lắc đầu: "Đầu tôi trống rỗng..."

"Từ nhật ký, tôi biết được danh tính của các người, cũng biết về thân phận của tôi." Khi anh ta nói, một cuốn sổ tay được hiển thị trên màn hình điện tử, thậm chí có thể tự do lật xem.

"Cứ xem thoải mái." Anh ta nói: "Trong nhật ký có ghi rằng, tôi tin tưởng các người."

Nguyễn Đường lật mở trang đầu tiên.

Chỉ thấy trên đó được viết một bài thơ nhỏ bằng nét chữ mạnh mẽ và đầy sức sống:

Tôi chia mình làm ba phần

Một phần giữ lại cho tương lai

Một phần ở lại hiện tại

Phần còn lại, truy tìm quá khứ

Tôi sẽ thiêu đốt chính mình, để soi đường cho những người đi tiếp!

Bài thơ viết rất hùng hồn, hoàn toàn phù hợp với thân phận của người lãnh đạo Nguỵ Thâm Lam, không giống với con người hiện tại của anh ta chút nào, một kẻ mất trí nhớ, ngơ ngác như chú nai con.

Phần sau của nhật ký là các ghi chép về cuộc sống, nửa đầu nói về sự nghiệp giáo dục, cũng có nhắc đến học sinh Kỷ Lăng mà anh ta tự hào nhất, và một số học sinh cá biệt khiến anh ta cảm thấy tiếc nuối.

Lật vài trang sau, dưới tình huống khẩn cấp của chiến tranh, nét chữ xanh được viết nguệch ngoạc bằng bút bi:

"Khi tôi thảo luận ý tưởng này với tiến sĩ Kỷ, bà ta tỏ ra rất hứng thú. Bà ta nói rằng nhóm dự án của họ hiện đang nghiên cứu một chủ đề này, đó là liệu linh hồn và thể xác có thể tách rời như trong các tác phẩm văn học hay không.

Bà ta nói, có thể chia linh hồn của tôi thành hai phần, một phần kiểm soát cảm tính, một phần kiểm soát lý trí, lưu trữ một phần trong cơ thể máy móc, dĩ nhiên quá trình này sẽ rất đau đớn. Nhưng nếu vậy, trong trường hợp chiến tranh thất bại và tôi hy sinh, vẫn còn một tia hy vọng.

Tôi không mong được sống mãi. Nhưng tôi có một ý tưởng, đó là, sau khi tôi hy sinh, tôi sẽ truyền lại tinh thần giáo dục của mình, để đào tạo một nhà giáo mới, để dẫn dắt thế hệ trẻ.

Sinh mạng của một con người là hữu hạn, nhưng sự nghiệp giáo dục là vô hạn. Khi tinh thần giáo dục của tôi được truyền lại, cũng có nghĩa là tôi đã sống lại theo một cách khác.

Nguỵ Thâm Lam."

Nhật ký kết thúc tại đây.

Trong khi họ đọc nhật ký, người cá lười biếng đong đưa cái đuôi, chiếc đuôi màu xanh lam, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng chỉ nằm yên, như một khúc gỗ trôi trên mặt nước.

"Được rồi." Đột nhiên Nguỵ Thâm Lam lên tiếng, giọng nói vẫn mang âm điệu máy móc, nhưng kỳ lạ thay lại có chút uể oải: "Các người xem xong chưa? Xem xong rồi thì đi đi."

"Thầy ơi! Bọn em có thể nhờ người chăm sóc cho thầy mà! Cuộc sống của thầy…" Tần Hổ vội vàng nói, Kỷ Lăng cũng gật đầu đồng tình.

Nguỵ Thâm Lam lắc đầu.

"Mau đi đi, tôi sắp ngủ rồi."

"Chẳng có gì đáng để chăm sóc cả, bây giờ tôi chỉ là một bức tượng người cá thôi, chẳng qua có một nửa linh hồn được đưa vào."

"Hơn nữa, đợi tôi ngủ rồi, cầu thang sẽ mất đi ý thức tự chủ, đến lúc đó các người muốn đi ra thì chỉ còn cách nhảy xuống từ tầng hai." Anh ta lười biếng vẫy tay, "Mau đi đi! Tôi có thể tự lo được, tôi đã ngủ bao lâu nay rồi, thêm chút nữa cũng chẳng sao."

"Được thôi." Vậy là mấy người Kỷ Lăng đành tiếc nuối rời đi, nhưng trước khi đi, Nguyễn Đường dừng bước.

"Chờ đã." Cô nói: "Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với thầy Nguỵ của các em."

Kỷ Lăng và Tần Hổ ngạc nhiên nhưng vẫn nghe lời ra ngoài.

Nguyễn Đường hít một hơi thật sâu, không hiểu sao, cô cảm thấy có một niềm tin tự nhiên đối với người cá trước mặt.

Khi cô vừa dứt lời, đôi mắt xanh thẳm của anh ta nhìn chằm chằm vào cô, như biển cả bao la và sâu thẳm.