Chương 7

Nguyễn Đường chỉ chú ý đến 10 điểm danh sư mà cô có thể đổi đồ vật, gấp đôi so với lần trước, cô cảm thấy khá hài lòng. Còn về danh vọng, cô không để ý lắm, cho rằng nó giống như những phần thưởng lặt vặt trong hệ thống trò chơi.

Thực tế, điểm danh vọng này đại diện cho mức độ nổi tiếng của cô trong mắt học sinh.

Sau chuyện hôm qua, đã có người lên diễn đàn sinh viên của đại học Đế Đô thảo luận:

[Lý Đào, có khi nào giáo viên mới thực ra là một con hung thú khổng lồ không?]

Chủ bài mô tả: Thật đấy, hôm qua tôi thấy học trưởng Tần sợ hãi như vậy, giáo viên mới trông có vẻ là một chị gái dịu dàng, ai ngờ lại là một hung thú mạnh mẽ?

Ngay lập tức, mấy cao thủ liền tiến hành phân tích hành vi của giáo viên mới, đoán xem cô thuộc loại hung thú nào. Một số thì cho rằng cô thuộc hệ động vật trên cạn, vì có thể áp đảo Tần Hổ, cũng có người nghĩ cô thuộc hệ động vật biển sâu, vì chỉ có vài loài đứng đầu chuỗi thức ăn trên cạn mới có thể áp chế hổ, nhưng tính cách của giáo viên mới không giống với loài nào cả.

Tiếp theo đó là một phản hồi với rất nhiều dấu chấm than, chắc chắn là của Tần Hổ, cố gắng lấy lại danh dự cho mình:

[Tôi không hèn nhát! Nói lại lần nữa, tôi không hèn nhát! Chỉ là lúc đó vừa hoàn thành huấn luyện cơ giáp nên hơi mệt thôi!!!]

Trên diễn đàn ẩn danh, ngay cả những sinh viên nhút nhát cũng dám trêu chọc, vì vậy các bình luận bắt đầu lệch hướng:

"Cười chết mất, xem ra trường chúng ta có hai thứ cứng nhất, đó là cửa trung tâm cơ giáp và miệng của Tần Hổ."

"Vậy thứ mềm nhất là gì?"

"Tôi không biết, nhưng tôi thấy bánh bao ở nhà ăn khá mềm! Vì bánh bao thịt, tôi sẵn sàng học thêm một năm nữa!!!"

Nguyễn Đường không biết trên diễn đàn đang bàn tán về mình, nhưng cô thực sự đã đi mua hai chiếc bánh bao thịt ở nhà ăn. Trong xã hội tương lai, ăn uống không có gì khác biệt nhiều, không phải chỉ có những dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo như trong các tác phẩm khoa học viễn tưởng. Họ vẫn cung cấp thức ăn bằng bột và thịt, chỉ có điều rau xanh ở đây có giá rất cao.

Sau khi ăn xong một tô mì thịt, cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Nghĩ đi nghĩ lại, cô nhận ra là thiếu rau! Có rau có thịt mới gọi là bữa ăn đúng nghĩa!

Suy đi tính lại, sau khi lướt qua cửa hàng hệ thống nhiều lần, cuối cùng cô cũng quyết định được món đồ có giá trị nhất, đó là hạt giống hành lá, giá 10 điểm danh sư, thuộc loại cô có thể cắn răng mua được.

Vừa mua xong, hệ thống liền phát ra âm thanh:

"Ting, ký chủ đã nhận được vật phẩm [Hạt giống hành lá]!

[Mô tả vật phẩm]: Nếu cô muốn trồng gì đó trên ban công thì đây là lựa chọn lý tưởng nhất. Chỉ cần chăm chỉ tưới nước và xới đất là được, đây là một loại cây rất dễ chăm sóc. Thường thì gieo vào mùa xuân, đến mùa hè cô sẽ thấy những mầm xanh dễ thương này."

Mô tả khá chu đáo, thậm chí còn đưa hướng dẫn trồng cây.

Thế là Nguyễn Đường phát huy dòng máu trồng trọt của người Trung Hoa, bắt đầu trồng hành lá trên ban công nhỏ có ánh sáng tốt của ký túc xá giáo viên.

Trồng rau vốn là tài năng bẩm sinh của người Trung Hoa, và cô cũng không phải là người thiếu kinh nghiệm sống, nên chỉ cần chăm sóc đơn giản. Sau hơn nửa tháng, vào một buổi chiều tràn ngập ánh nắng, cô vui mừng phát hiện ra hành lá của mình đã nhú lên, xanh tươi và đầy sức sống, đối lập với khung cảnh lạnh lẽo màu xám bạc bên ngoài.

Hành lá càng ngày càng lớn, từ những mầm xanh nhỏ đã trở thành những cọng hành vươn cao ra khỏi chậu, và đã đến lúc thu hoạch.

Nguyễn Đường làm món hành phi đơn giản, hành xanh được chiên lên, mùi thơm tỏa ngát khắp nơi. Cô nấu mì với thịt xào và hành phi, cuối cùng một tô mì hành thịt thơm lừng đã hoàn thành, mì dai và ngon. Không bao lâu, cô đã ăn hết sạch.

Vào một ngày cuối tháng, ký túc xá giáo viên của đại học Đế Đố bất ngờ tràn ngập một mùi thơm lạ thường, khiến sinh viên náo động, và diễn đàn lại rộn ràng:

“Chuyện gì vậy trời! Ở ký túc xá giáo viên có thứ gì ngon lắm hay sao mà thơm vậy! Thơm quá đi!”

“Tôi như bị mê hoặc luôn rồi! Đây có phải là nước hoa không vậy?”

“Mùi thịt thơm nồng đậm quá! Làm người thích ăn thịt sướиɠ điên! Còn một mùi gì đó chưa từng ngửi thấy?”

Những người vừa thèm vừa lười thì lên diễn đàn "chảy nước miếng" online, còn những tay sành ăn thì đã bắt đầu hành động ngay.

Lúc Nguyễn Đường đi xuống đổ rác, cô phát hiện mấy con hổ đang nằm trên bãi cỏ trước ký túc xá giáo viên. Bỏ qua kích thước khổng lồ của chúng thì bầy mèo lớn này đang phơi bụng trắng mềm, chơi đùa và ngủ gật, trông rất dễ thương.

Tất nhiên, cô không thể bỏ qua cảnh này, cô cầm túi rác hỏi:

“Mấy em đến đây làm gì?”

Phải biết rằng ký túc xá giáo viên cách khá xa khu huấn luyện của sinh viên!

“He he.” Tần Hổ đại diện, ngại ngùng gãi đầu, “Mùi thức ăn cô nấu thơm quá, ở nhà ăn của tụi em chưa bao giờ có mùi này, em dẫn bọn họ qua đây ngửi mùi cho đỡ thèm!”

Nguyễn Đường cạn lời, đúng là đồ tham ăn!