Chương 3: Nhiệm vụ

Nhà họ Ngụy trụ ở cuối thôn, nằm cách xa làng nhất, cũng là nơi hẻo lánh nhất làng, hơn nữa hiện nay gặp khô hạn, trong thôn có thể chạy nạn đều chạy gần hết, không trốn cũng đều nghỉ ở trong nhà tiết kiệm sức lực tiết kiệm đồ ăn và nước, cho nên Lý thị ôm Bình An lên núi không ai nhìn thấy.

Ngọn núi quanh thôn bởi vì đều có dòng suối từ giữa xuyên qua, cho nên ngọn núi này tên là núi Đại Khê.

Hiện giờ, bởi vì nguyên nhân khô hạn, phóng nhãn nhìn lại, một mảnh tiêu điều.

Lý thị một hơi hướng trong núi đi thật xa, đem Bình An buông, “Bình An ở đây chờ tiên nữ tỷ tỷ tới đưa thuốc, đại bá nương ra bên ngoài chờ cháu.”

An Mịch nhìn nữ nhân không quay đầu lại mà rời đi, trong lòng khí ngứa răng, nhóc con nhà cô sao lại có thể bị vứt bỏ!

Không thể chịu được!

An Mịch bắt đầu tìm cách nạp tiền, nhưng mà cô tìm cả giao diện một lượt đều không thấy nút nạp tiền ở đâu, chẳng lẽ không có?

Thời buổi này còn có trò chơi không cho người chơi nạp tiền à?

Cô click mở giao diện cá nhân, mặt trên cũng không có giống trò chơi khác biểu hiện các loại điểm thành tựu khi nạp tiền, chỉ có một cái nick name, một cái biểu hiện tích phân là hết.

Người không thiếu tiền chơi trò chơi tỏ vẻ không phục!

Bình An mới vừa bị buông xuống ngã ngồi trên mặt đất, nhìn thấy Lý thị ném bé xong rồi bỏ chạy, chạy nhanh bò dậy, bước chân ngắn nhỏ đuổi theo.

“Đại bá nương, chờ Bình An với mà……”

Nhưng cả ngày nay bé không được ăn no, người bé nhỏ xíu lại không có sức lực gì, đuổi theo chưa được vài bước đã bị cỏ dại vướng ngã trên mặt đất.

Bình An ngẩng đầu rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng đại bá nương đâu hết, nhìn nhìn lại bốn phía hoang vắng, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, nước mắt tràn đầy hốc mắt bé, tay nhỏ chống lên mặt đất bò dậy, phát hiện núi rừng yên tĩnh thật đáng sợ, nước mắt lại rơi xuống.

“Bình An nhớ cha, cha ơi……”

Bình An khóc nức nở vừa đi vừa lẩm bẩm, cỏ dại trong núi đều cao hơn bé nhưng bé vẫn lung tung đi về phía trước, vừa đi vừa gạt lệ cổ vũ cho chính mình, “Bình An ngoan, Bình An không sợ, cha sẽ tìm thấy Bình An…… Đại bá nương xấu xa, làm cha đ@nh đí*t đại bá nương.”

An Mịch nhìn thấy nhóc con đầy vẻ bất lực, đau lòng đến không được, đặc biệt nhóc con còn đỉnh một gương mặt cực kỳ giống cô, cô càng cảm thấy nhóc con nhà mình bị khi dễ, hận không thể xuyên vô trong trò chơi đem người đàn bà ác độc kia đ@nh tơi bời cho một trận.

【 nhóc con thực sợ hãi, yêu cầu được an ủi 】

Rốt cuộc cũng có nhiệm vụ!

An Mịch nhìn thấy nút an ủi hiện lên, không chút do dự ấn xuống, trong màn hình lại hiện lên nút giọng nói, cô thử ấn xuống nói chuyện.

“Bình An đừng sợ, tỷ tỷ ở đây.”

Giọng nói ôn nhu ngọt ngào vang lên, Bình An ngẩng đầu nghi hoặc nhìn xung quanh bốn phía.

Hình như bé nghe thấy một giọng nói rất êm tai đang gọi Bình An, dễ nghe hệt giọng mẹ của Cẩu .Đ.ản dỗ cậu ấy khi cậu ấy bị té ngã.

Xem vẻ mặt bé, An Mịch liền biết nhóc con nghe thấy, nhịn không được vui sướиɠ, “Bình An không nghe lầm nga.”

“Tỷ là tiên nữ tỷ tỷ sao?” Bình An ngạc nhiên mà há to miệng, nguyên lai đại bá nương nói tiên nữ tỷ tỷ là có thật oa.

An Mịch ngẩn ra, hoá ra bà đại bá nương ác độc hồi nãy là NPC tồn tại vì bịa cho một thân phận trong trò chơi à?

Nơi này, có phải mỗi một nhân vật đều có người chơi thao túng, mới có chân thật đến thế không?

Chắc là vậy, bằng không làm sao giải thích phản ứng của các nhân vật trong trò chơi đều chân thật như vậy chứ, còn có thể nói chuyện trực tiếp với cô.

“Đúng vậy, chị là tiên nữ tỷ tỷ nga, tiên nữ tỷ tỷ bồi bé được không?” Âm thanh An Mịch ôn nhu đến không thể lại ôn nhu.

“Được ạ, tiên nữ tỷ tỷ bồi Bình An, Bình An không sợ.” Bình An vỗ vỗ bộ ngự*c nhỏ, nín khóc mà cười.

“Bé đúng là đứa trẻ ngoan nha.” Lòng bàn tay An Mịch xẹt qua đầu nhỏ của bé, coi như sờ qua đầu của bé.

“Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ ở trong nơi này của Bình An sao?” Bình An chọc chọc đầu nhỏ.

Lúc này, An Mịch mới ý thức được cô đang lấy hình thức hệ thống trong tiểu thuyết tồn tại trong đầu nhóc con, trở thành bàn tay vàng của nhóc con.

Không tồi, cô thích giả thiết trò chơi này nha.

“Bình An có thể nhìn thấy đây là cái gì không?” An Mịch chỉ vào cái rương nhỏ góc phải bên dưới, click mở, là một rương kho báu, cô muốn biết Bình An có thấy được hay không.

“Có một rương giống rương đựng tiền của bà nội, so với rương của bà nội còn đẹp hơn, nó còn tỏa sáng nữa.” Bình An cũng không biết vì sao trong đầu nhỏ của mình lại có một rương kho báu.