Chương 14

Lão nhân gia khóc hai tiếng, sau đó đứng dậy và thực hiện một lễ nghi trang trọng hơn bao giờ hết: "Thất đại đệ tử, Tạ Tăng của Mặc tông thân kiến!"

Giọng nói này làm tan biến sự yên lặng. Ngư lão và Mộc lão đồng lòng đứng lên chào đón Ninh Phi. Mọi người khác cũng bắt đầu cúi xuống, tạo nên một bức tranh ấn tượng trong sân.

Ninh Phi đứng ở từ đường cao hơn, rũ mắt nhìn đám người trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy áp lực có hơi lớn quá rồi.

Trước đó, cậu chưa từng gánh vác qua sinh kế của người khác. Xã hội hiện đại bảo đảm đầy đủ, mọi người đều sinh hoạt ở trong quỹ đạo riêng của từng người, sẽ không bởi vì quyết định của một người nào đó mà dẫn tới sự tồn vong toàn thể.

Nhưng ở chỗ này, cậu cần thiết phụ trách đối với sinh mệnh Mặc tông. Trên dưới hơn một trăm người, già trẻ yếu ớt, chính trực tráng niên cũng là xanh xao vàng vọt, có thể thấy được Mặc tông cũng đã bước một bước vào cửa tử rồi.

Bệnh tật, rét lạnh, khô hạn, đói khát. Nhân tố có thể dẫn đến cái chết quá nhiều, muốn đảm bảo mọi người bình yên sống qua mùa đông, chỉ dựa vào khoai tây là không đủ, còn phải giải quyết trên nhiều phương diện khác nữa.

Mọi người chào hỏi qua đi, Ninh Phi đã nhậm chức củ tử đời thứ bảy.

Mặc tông là một cái học phái thuần phác, không có tiền cũng không truyền thống tổ chức điển lễ kế nhiệm, đón tân nhiệm củ tử vào chính đường, liền có Mộc, Ngư nhị vị trưởng lão hội báo tình huống tông môn, Tạ lão an bài chỗ ở của củ tử, thực mau liền đến thời gian cơm trưa.

Nhìn đồ ăn trước mặt, lông mày Ninh Phi gắt gao nhíu lại.

Đồ ăn rất đơn giản, một chén tương nấu rau dại, thịt thỏ phối hợp với nửa chén cơm, một người trưởng thành khẳng định là ăn không đủ no, nhưng so với buổi sáng hôm nay cậu uống chén nước cơm loãng kia còn muốn phong phú hơn quá nhiều.

Cậu không động đũa, quay đầu hỏi Ngư lão bên cạnh.

“Giữa trưa mọi người ăn cái gì?”

Ngư lão ngẩn ra, đôi mắt vẩn đυ.c lập lòe một chút xấu hổ.

Lão do dự một chút, mang ngữ khí hàm hồ mà nói:

“Trong tông môn, đại gia cơm canh đều giống nhau.”

Ninh Phi dùng tay chỉ một chút đồ ăn trong chén gốm thô.

“Cũng là thịt thỏ?”

Ngư lão chần chờ vài giây.

“Đúng vậy.”

Ninh Phi cười.

“Hai con thỏ cấp cho toàn thành ăn?”

Lão lắc lắc đầu, ý cười dần dần biến mất, thay vào đó, là uy nghiêm không phù hợp tuổi tác.

“Cảm tạ tâm ý của các ngươi, nhưng ta không thích bị người lừa gạt.”

Ngư lão cả kinh, theo bản năng khom mình cúi người.

“Củ tử, lão hủ không phải cố ý lừa gạt! Thật sự là lương thực dự trữ trong kho không đủ, hôm nay lại là củ tử thừa tông, mọi người đều nghĩ như thế nào cũng không thể bạc đãi người, lúc này mới……”

Lão còn muốn nói tiếp, Ninh Phi đã ngắt lời lão.

“Lương thực dự trữ trong kho còn có thể chống đỡ mấy ngày?”

Ngư lão do dự, “Nếu mà tiết kiệm một chút, một tháng chống đỡ vẫn là có thể.”

Ninh Phi gật đầu, cậu đứng lên, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì:

“Mọi người đều cùng nhau ăn cơm sao?”

“Trong thành cơm đều là từ Thực Gian phân phát, củ tử ngài đây là……”

“Ta đi Thực Gian nhìn xem.”

Nói xong, cậu lập tức đi ra khỏi chính đường.

Thực Gian Mặc tông là một ngôi nhà làm từ đất đỏ, phía trước treo một tấm vải dệt thủ công lớn làm cửa, trên đó viết một chữ “Thực” thật lớn.

Trong phòng xây một cái nhà bếp, vì sưởi ấm mà không có phân cách với sảnh ăn cơm, Thực Gian không có bàn, Mặc tông đệ tử liền ngồi ở trên từng ghế dài, bưng lấy bát gốm thô uống cháo.

Ninh Phi tiến vào thời điểm, liền nhìn thấy một cái hán tử mặt đỏ bưng chén gốm từ bếp ra, nước cháo thanh triệt thấy đáy.

“Chỉ uống cái này?”

Ninh Phi nhíu mày.

Cậu cho rằng chỉ có cơm sáng là nước cơm, nguyên lai lại khốn đốn như thế, người chỉ ăn như vậy sống thế nào được?

Hán tử mặt đỏ kêu Liễu Thiết, là thủ tịch đại đệ tử của Mộc trưởng lão, Mộc Đông Lai, từng cùng Ninh Phi khảo thí một hồi.

Vì vẫn luôn bị ký thác kỳ vọng cao, mà Liễu Thiết ở vòng thứ ba đã bị đào thải, trong lòng rất lâu đã luôn bị đè nén. Hắn tuy rằng cấp Ninh Phi một tiếng chào hỏi, nhưng trên mặt vẫn là có chút khó chịu, trong giọng nói không khó để nhận ra.

“Chỉ cái này vậy mà còn có người không uống được sao?”

Hắn lạnh lùng mà nói.

( Đôi lời nhắn gửi: Vì vào tuần thi nên mình chỉ làm 1 ngày được 1 chương tầm hơn 800 chữ, không được như trước 1 chương gần 2000 chữ nên mình đã chia lại các chương cho hợp lý. Đồng thời, sau này để bão chương cho dễ, chứ bão chương với 1 chương gần 2000 chữ mình làm không nổi :< )