Chương 20

“Vậy được.”

Ninh Phi thuận thế leo lên bậc thang.

“Việc này liền giao cho Liễu lão gia tử chủ trì, vài vị khác hỗ trợ. Cũng không thể để các vị làm lụng quá vất vả. Làm ruộng chú trọng kỹ thuật, chúng ta đem sinh hoạt trong thành giao cho người trẻ tuổi, trù tính an bài chung, giải quyết vấn đề kỹ thuật đành phải dựa vào các vị cao niên rồi!”

Lời này nói ra mấy người càng thêm kích động, chỉ hận không thể lập tức bay về ổ bảo sửa chữa công cụ một phen, rồi dùng khoai tây lấp đầy kho lúa tông môn.

Bên kia Liễu Thiết xem đến trợn mắt há mồm. Từ khi hắn có ký ức, gia gia hắn vẫn luôn trầm mặc ít lời, bởi vì lưng đeo gánh nặng sinh hoạt nên biểu tình lúc nào cũng ngưng trọng, chưa từng như bây giờ, mặt mày hồng hào, hào khí tận trời, cả người như đang sống lại tuổi hai mươi.

Hắn nhìn về phía Ninh Phi, bỗng nhiên cảm thấy thiếu niên này đúng là kỳ tích, chẳng những thông minh khéo léo giảm bớt nguy cơ tông môn, còn làm các lão nhân đã từ bỏ cơ hội một lần nữa sống dậy.

Tâm trạng phẫn uất sớm đã bay biến, thay thế chính là từng luồng nhiệt lưu nóng bỏng, nồng đến mức hốc mắt hắn cay cay, thiếu chút mãnh nam đã rơi lệ.

Ý trời, đây là ý trời! Củ tử lệnh chọn Ninh Phi, là ông trời muốn cứu vớt Mặc tông!

Đinh ——

Bên tai Ninh Phi bỗng nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở thanh thúy.

Cậu mở ra giao diện nhiệm vụ, phát hiện nhiệm vụ chi nhánh đã biến thành trạng thái hoàn thành.

—— Nhiệm vụ quản lý tông môn định kỳ (1)

Đạt được ba đệ tử tông môn tán thành (11/3).

Trạng thái nhiệm vụ: Đã hoàn thành

Khen thưởng: Điểm hệ thống x1. Kiểm tra đo lường thấy ký chủ là người mới, đặc biệt khen thưởng cơ hội rút thăm trúng thưởng x1.

Tuyệt vời.

Ninh Phi cực kỳ hài lòng.

Nhóm lão nhân lão thái không hề muốn chết, mục đích của cậu đã đạt được, hiện tại lại hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, viên mãn.

Cậu gật đầu, chỉ huy Liễu Thiết đào tiếp thêm mấy cây khoai tây, cho đến khi trong tay mấy người đều chứa không nổi, lúc này mới thu hoạch tràn đầy mà bước trên đường về.

Hành trình theo thường lệ đi ngang qua sơn động, Liễu Thiết đi tuốt đằng trước, mới vừa tiến vào sơn động đã bị sư phó nhà mình túm lấy.

Lão nhân tuổi trung niên lùn gầy một bước nhảy cao ba thước, hướng đến mặt đại đồ đệ nhà mình liền tàn nhẫn cho một cái tát.

“Ngươi cái đồ hỗn đản, ăn một bữa cơm cũng có thể gây chuyện cho lão tử được! Củ tử là người ngươi có thể tranh luận sao!”

“Cút về trước lò thiết quỳ ngay cho lão tử, không quỳ đủ ba lò không được đứng lên!”

Đừng nhìn Mộc Đông Lai mắng lợi hại, đại ý vẫn là che chở đồ đệ nhà mình.

Lão đoạt việc khiển trách Liễu Thiết trước Ninh Phi, xem ở phân lượng mặt mũi một trong ba đại trưởng lão, Ninh Phi cũng không nói tốt hay không tốt cái gì, nói không chừng sự tình cứ như vậy bỏ qua.

Liễu Thiết chống đối củ tử, nghiêm khắc mà nói là phạm vào tối kỵ tông môn, nếu Ninh Phi thật sự muốn truy cứu không buông tha, khai trừ tông tịch đều có khả năng.

Đồ đệ này là một tay lão dạy ra, tuy rằng thời điểm chọn củ tử thua, nhưng nhiều năm như vậy cảm tình thầy trò cũng không phải là giả, lão luyến tiếc đứa nhỏ này cứ như vậy bị đuổi đi.

Nhưng tính tình Liễu Thiết lão rõ nhất, làm người táo bạo ngay thẳng, tuy rằng không có ý xấu, nhưng lại dễ dàng đi rúc vào sừng trâu.

Liễu lão đầu thời điểm lên núi lão cũng đi khuyên qua, nhưng lão già này cùng cháu trai chính là như được đúc ra từ một cái tính tình, làm gì có chuyện chuyện tiếp thu lời nói của người khác. Mộc Đông Lai lúc ấy liền cảm thấy Liễu Thiết gây hoạ rồi.

Còn không chờ lão nghĩ ra biện pháp giải quyết, lão liền nghe nói Liễu Thiết mang theo tân nhiệm củ tử lên Ngưu Bối Sơn, sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Đứa nhỏ này, sao có thể ngu ngốc đến như vậy!

Mộc Đông Lai tức giận đến ngực sinh đau, nghẹn một ngụm ác khí đi theo lối mòn lên núi tìm người.