Chương 24

Đại đô hộ mỗi ngày lời thô tục treo bên miệng, chỉ độc lúc thấy thằng con cả nhà mình mới thu liễm đi chút ít. Lão sinh ra đứa con trai này phải nói là sinh đến cực kỳ xuất sắc, rõ ràng ngũ quan là khuôn mẫu của lão cùng phu nhân, kết hợp lại so với hai vợ chồng bọn họ đẹp hơn quá nhiều, cùng phong cách tục tằng xưa nay của Phong gia hoàn toàn khác nhau.

Hơn nữa thằng nhóc này là thiên tài trời sinh, mười tám môn võ nghệ mọi thứ tinh thông, cố tình còn có đầu óc thông minh tuyệt luân, đọc sách chế nghệ* đều nằm trong tầm tay, làm ông nội nó cứ mừng rỡ, mỗi ngày nhắc mãi, phần mộ tổ tiên trong nhà cũng thơm lây.

(*Chế nghệ: Lối văn tám vế (bát cổ) như lối kinh nghĩa ngày xưa dùng trong việc thi cử.)

Bất quá con lão từ nhỏ trời sinh lạnh nhạt, khí thế bức người, ép tới các huynh đệ cùng thế hệ nghe lời như đám chim cút. Tới lúc lớn càng trầm trọng hơn, sát phạt quyết đoán, lão làm cha y cũng có đôi lúc sợ hãi trong tim.

Nghĩ đến đây, đại đô hộ thở dài.

“Thằng nhóc này, hiện tại Hồ Kỵ đã thúc ngựa một đường đến Lâm Sơn, đi tiếp nữa là vào địa phận Ung Tây Quan, đại chiến chạm vào là nổ ngay, tiếp viện trong triều lại chậm chạp không tới, lão cha ngươi không sợ đánh giặc, nhưng các tướng sĩ thủ hạ quân ta ít nhiều đâu cần phải chịu khổ.”

Phong Khải ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng cùng phụ thân y nhìn nhau một lát, đạm nhiên nói.

“Phụ thân không cần quá mức lo lắng, Hồ Kỵ hai lần huyết chiến Hân Châu, Lộ Châu, thiệt hại không ít binh lực, đúng thời điểm phải nghỉ ngơi lấy lại sức, người Hồ tạm thời không dám tiến công Ung Tây Quan.”

Y khẽ nhíu mày, “Chỉ là tiếp viện chúng ta cần nghĩ biện pháp khác. Tiên đế băng hà, chư vương tranh đấu năm nay chưa chắc có thể định, năm sau nếu phải chiến cùng Hồ Kỵ, không trông cậy vào triều đình được.”

“Tương lai không biết nhà ai có thể thượng vị, chúng ta vẫn nên tiếp tục trữ quân lương đi.”

“Mẹ nó!”

Đại đô hộ phỉ nhổ.

“Ai làm hoàng đế mà chẳng giống nhau, dùng lão tử còn đề phòng lão tử, lão tử tự chuẩn bị lương khô bảo vệ biên giới này cho hắn, còn hắn mẹ nó coi thường một nhà lão tử!”

Lão nhìn lướt qua thẻ tre trên án.

“Con đấy, đừng nhìn cũng đừng nghe lời nói của mấy lão già chỉ biết khoe chữ đó, không có cái chó má tác dụng gì, xem nhiều người sẽ ngốc đi đấy!”

“Con xem đám đầu đất Ngưu Bối Sơn kia, đầy người cao to mà tòng quân có phải tốt hơn không, thế nào cũng phải tiến vào cái Mặc tông rác rưởi kia, kết quả ngay cả quê quán đều bị người ta chiếm đoạt, chạy đến địa phương chim không thèm ỉa, một đám hỗn đản*!”

(*Hỗn đản (渾蛋) là một từ ngữ để chửi rủa kẻ hồ đồ, chẳng hiểu biết, ngốc nghếch, trong một số vùng, nó còn có ý nghĩa nhục mạ rất nặng: Con hoang, ty tiện, ác ôn, côn đồ v.v…)

“À đúng rồi, vừa rồi ta nghe Lộ Dũng cùng con nói đến Mặc tông, lần trước chúng ta xuất binh cứu cái củ tử nào đó, con nói xem hắn có thể làm thiên hỏa lôi hay không?”

Nghe phụ thân hỏi như vậy, Phong Khải hơi chần chờ.

Y nhớ tới thiếu niên lần trước cứu được ở trong thôn, tuy rằng thân thể đơn bạc gầy yếu, nhưng hai con mắt lại lộ ra thấu triệt* không hợp tuổi tác.

(*Thấu triệt: hoàn toàn tường tận, sâu sắc ở mọi khía cạnh.)

“Có lẽ đi.”

Nam nhân một tay chống má, trong mắt như suy tư điều gì đó.

“Mặc tông từ sau Nhạc Vạn Phong đã kín tiếng lâu năm, hôm nay lại đúng lúc hành động đi lên Ngưu Bối Sơn, hơn phân nửa là cùng vị củ tử tân nhiệm này có quan hệ.”

“Nếu hắn thật sự có bản lĩnh làm ra thiên hỏa lôi, vậy phải chú ý chặt chẽ một chút.”

“Được!”

Phong Bá Thịnh tiếp lời.

“Lúc trước Nhạc Vạn Phong rời Dung Tây quan, khoác lác nói có thể làm ra bí bảo của Đại Đức thánh nhân - thiên hỏa lôi, thông đồng không ít gia tộc cùng hắn ta nói điều kiện. Kết quả da trâu thổi tạc*, làm một đám đầu đất Mặc tông ở quan ngoại chịu khổ, vẫn là lão tử xem mặt mũi Đại Đức thánh nhân mà ra tay tương trợ.”

(*Da trâu thổi tạc (Thổi da trâu không bị đòn): ý là thổi da trâu là ba hoa, khoác lác, một tấc đến giời... rằng không ai “vọt” kẻ nói khoác bao giờ.)

“Con cứu mạng tiểu tử kia, hy vọng hắn đáng tin hơn so với Nhạc Vạn Phong. Trong triều toàn đám người ăn thịt người không nhả xương hỗn loạn, cùng bọn họ ở chung một chút chỗ tốt đều không có, nào có phúc hậu như nhà chúng ta!”

Phong Khải gật đầu, phân phó Lộ Dũng tiếp tục an bài nhân thủ giám thị, sau đó không nhắc đến Mặc tông nữa, ngược lại cùng phụ thân nói chuyện hướng gió trong triều.