Chương 10: Đánh Nhau

Đoạn Xu Bạch rời đi ngày thứ ba.

Thu Nhiên cảm thấy không đúng lắm, hỏi: “Ba ngày mà cô gia còn chưa trở về, có phải nên phái người đi dò hỏi một phen?”

Tiêu Ngọc Hòa vẫn còn đang thích thú với việc trồng hoa sen, nghe vậy liền thản nhiên nói: “Nếu hắn bận rộn công việc, chúng ta không cần quấy rầy hắn, vừa vặn ta còn chưa thu thập nhà cửa xong, hừ, chờ hắn trở về, nhất định phải dạy cho hắn một bài học.”

Cậu rất hứng thú mà chống cằm, lần này muốn cho Đoạn Xu Bạch, kẻ mãng phu kia, lãnh hội được phong cách thẩm mỹ riêng của cậu.

Đoạn Xu Bạch rời đi ngày thứ mười bốn.

Trang hoàng phòng ốc không thể hoàn thành trong một lần, Tiêu Ngọc Hòa bận rộn suốt mười ngày qua, từ việc chọn mua đến trông coi, mỗi ngày đều vội đến đầu óc choáng váng. Đến khi đại bộ phận công việc đã gần xong, hắn rốt cuộc cảm thấy không đúng lắm, Đoạn Xu Bạch này đã nửa tháng cũng chưa trở về.

Người này rốt cuộc chạy đi đâu mà lêu lổng vậy?

Tiêu Ngọc Hòa gọi tới một binh sĩ hỏi, người nọ đáp: “Tướng quân nói hắn từ nay sẽ ở tại Tân Dương Thành… làm chúng ta ở lại đây nghe theo lệnh phu nhân ngài.”

“Tân Dương Thành?”

Đây là chuyện gì?

Cái gì gọi là hắn sẽ ở tại Tân Dương Thành, lại để cậu ở lại Dương Thành, cậu là hắn phu lang, ở riêng hai nơi là có ý gì? Tiêu Ngọc Hòa nổi giận, nhấc một cái bình hoa mẫu đơn ném xuống đất làm vỡ tan, “Thu Nhiên, thu thập tay nải, chúng ta đi tìm hắn.”

Trong lúc đó, tại tiểu mộc lâu ở Tân Dương Thành, Đoạn Xu Bạch vui sướиɠ một mình ăn no nê, cả nhà không ai đói bụng.

Hoàn thành nhiệm vụ thành thị xây dựng thứ hai: “Thành thị có được mười ngôi nhà,” hắn lại liên tiếp hoàn thành nhiệm vụ thành thị xây dựng thứ ba: “Đào một giếng nước, cung cấp nguồn nước cho cư dân,” cùng nhiệm vụ thành thị xây dựng thứ tư: “Tu sửa nhà vệ sinh,” lần lượt nhận được một quyển bách khoa toàn thư về nuôi súc vật và bản vẽ nhà vệ sinh chạy bằng khí metan.

Hoàn thành hai nhiệm vụ này xong, nhiệm vụ kế tiếp yêu cầu số cư dân trong thành phải đạt tới hai nghìn năm trăm người.

Nhiệm vụ thành thị xây dựng thứ năm: “Cư dân thành phố đạt tới 2500 người.”

Đoạn Xu Bạch nhìn thấy yêu cầu nhiệm vụ này, tự hỏi một chút về điều kiện hiện tại của Tân Dương Thành. Trước vụ thu hoạch có lẽ không nuôi nổi nhiều người như vậy, Tân Dương Thành hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì yêu cầu tiêu hao của bảy trăm người, cho nên nhiệm vụ này không dễ hoàn thành như bốn nhiệm vụ trước, hiện tại không thể tùy ý khuếch trương, chỉ có trước phát triển nông nghiệp, tích trữ nhiều hàng lương thực, mới có thể gia tăng dân cư tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Đoạn Xu Bạch quyết định trước tiên xây dựng cơ sở tốt, rốt cuộc bất kỳ thứ gì phát triển quá nhanh ở giai đoạn đầu, hậu kỳ sẽ dễ dàng không vững chắc, ổn định một chút quy cách hiện tại, có cường đại dự trữ lương thực cùng nhân viên tinh anh mới tiếp tục phát triển tốt hơn.

Vì thế, một ngày của Đoạn Xu Bạch ở Tân Dương Thành như sau: Buổi sáng luyện binh. Thuộc hạ hơn bốn trăm tướng sĩ, để thống nhất quản lý chia thành bốn đội, mỗi đội khoảng một trăm người, một đội lại chia thành ba bài, mỗi bài ba ban, mỗi ban khoảng mười người. Đoạn Xu Bạch dậy sớm vào điểm mão, dẫn người chạy năm vòng quanh Tân Dương Thành, sau khi kết thúc chạy bộ buổi sáng thì phân đội luyện quyền, luyện thương và cưỡi ngựa bắn cung. Vì có hơn hai trăm binh sĩ mới gia nhập, Đoạn Xu Bạch không thiết kế huấn luyện quá phức tạp, ngoài huấn luyện chạy bộ thường quy, còn thêm hít đất và nhảy ếch từ từ, chờ khi thể lực và sức chịu đựng của đại bộ đội tăng lên, mới bắt đầu phân tổ huấn luyện dã ngoại. Buổi chiều, các đội tham gia xây dựng Tân Dương Thành: hai đội làm ruộng khai hoang, một đội nghề mộc xây dựng phòng, và một đội đào đá sửa đường.

Đoạn Xu Bạch làm việc giống như một viên gạch, nơi nào cần thì đi nơi đó.

Ban ngày luyện binh, xây dựng, buổi tối uống rượu ngủ ngon, hắn thích cuộc sống bận rộn lại có quy luật này, làm hắn cảm giác như trở về cuộc sống quân đội ở đời trước.

Không có cách nào, cuộc sống quá tiêu dao, nằm trên giường ôm vò rượu ngủ ngon, Đoạn Xu Bạch tựa hồ quên mất chuyện gì. Trước đó hắn đã hứa trong lòng rằng năm ngày sẽ hồi Dương Thành một lần, sau lại vì lý do này lý do khác trì hoãn, mỗi lần đều thoái thác ngày mai, nhưng ngày mai rồi lại ngày mai, cứ thế mà hắn dần quên mất việc này.

Ở Tân Dương Thành, nhà gỗ nhỏ mọc lên từng đống như măng mọc sau mưa, dần trở thành một khu phức hợp. Các tướng sĩ đều thay mới ký túc xá, ban đầu họ ngủ dưới đất trong mộc lâu, sau đó lục tục lắp giường tầng với bàn tủ gỗ, mỗi binh tướng đều có giường đệm, bàn và tủ ghế riêng.

Đặc biệt là tủ quần áo có khóa, không gian riêng tư này làm mọi người cảm thấy rất kinh hỉ.

Đại bộ phận đều rất hài lòng với thiết kế này.

Lưu Đông là một viên trong đội làm ruộng khai hoang, ban đầu chính là bộ hạ của Đoạn Xu Bạch, theo hắn đi từ phía bắc vào Dương Châu, cũng là người đầu tiên hưởng thụ ký túc xá mới. Cậu ta thành thạo leo lên giường đệm và cảm khái: “Nằm trên đây cảm giác thật tốt, tướng quân đối với chúng ta thật tốt quá đi, trước kia chúng ta ở phía bắc, nơi nào có giường đệm thế này, đều là nằm một đống như tổ ong, duỗi chân cũng khó. Giờ có chỗ rộng thế này, thật tự tại.”

“Ngươi nói tướng quân cấp cho mỗi người cái bàn làm gì? Chúng ta không biết chữ đọc sách.”

“Có lẽ để phóng đồ vật.”

“Không còn có cái tủ sao.”

“Ta đoán tướng quân là làm cho chúng ta ăn cơm dùng.”

“Ăn ăn ăn, ngươi là thùng cơm sao?”

Đan Thần, người từng say tôm trên thuyền, bò lên giường đệm treo cũng sợ đến muốn mệnh, tôm chân mềm như nhau, cậu ấy run rẩy nói: “Lưu Đông, ngươi không sợ hãi sao? Vạn nhất ngã xuống làm sao bây giờ? Vạn nhất giường sụp làm sao bây giờ.”

Ngô Tùng, nam nhân cao lớn dũng mãnh bên cạnh, liếc nhìn Đan Thần, anh ta dùng sức chống tay lên ván giường liền trực tiếp ngồi trên giường, lạnh lùng nói: “Vô đυ.ng.”

Đan Thần ghé vào giường, sợ hãi không thôi, cảm giác giường dưới thân đang lay động.

Lưu Đông cười nhạo cậu ấy: “Không phải chứ, Đan Thần, ngươi không chỉ say tàu, hiện tại còn say giường, nói ra đi không cười rớt răng huynh đệ, nếu bị đàn hắc con khỉ ở Dương Châu biết, nghĩ rằng Đoạn tướng quân thuộc hạ đều là chút gì binh a.”

“Ta có thể ngủ trên bàn không?”

“Đừng làm mất mặt tướng quân, nếu không ngươi đi cùng đám người ở Dương Thành, bọn họ còn đang ngủ dưới đất kia.”

“Ta không, ta thích bàn ghế này.”

“Vậy không phải được, khuyên ngươi yên phận mà ngủ một giấc, có vòng bảo hộ này, ngã không chết ngươi. Chúng ta trên chiến trường đao kiếm chém gϊếŧ còn chịu được, còn sợ cái này sao?”

Đi theo Đoạn Xu Bạch từ phía bắc tới đây một trăm nhiều người, trong mắt những người khác là thân tín của hắn, là lão binh, theo lý phải được ưu đãi nhiều hơn. Tân ký túc xá, bọn họ cũng là người đầu tiên dọn vào. Sau đó gia nhập hai trăm nhiều tên binh sĩ, là người địa phương ở Dương Châu, một nam một bắc vốn có chênh lệch, hai đám người hỗn loạn thành một đoàn, lập tức xảy ra mâu thuẫn.

Sự việc bắt nguồn từ một đôi huynh đệ họ Lương. Đôi huynh đệ này nguyên là thôn dân Phú Hành gần Dương Thành, nghe nói Đoạn Xu Bạch gϊếŧ quan trừ trộm có tiếng, cố ý đến nương nhờ. Đệ đệ trong bữa ăn oán giận: “Mỗi ngày chỉ là chạy bộ trồng rau, cùng ta ở thôn có gì khác nhau, chúng ta tòng quân là muốn gϊếŧ tặc trừ cướp, không phải cả ngày cầm cuốc xuống đất.”

Nghe xong lời này, Lưu Đông cười nhạo nhóc: “Đua đòi, lông còn chưa đủ dài mà muốn học người ra trận gϊếŧ địch, thật buồn cười.”

Chung quanh binh sĩ từ phương bắc tới cười vang.

Lương Phong, đệ đệ nhà họ Lương, quăng chiếc đũa nói: “Ngươi nói gì? Ngươi lặp lại lần nữa.” Lương Phong lớn khỏe, mày rậm mắt to, dáng người tuy không bằng Lưu Đông nhưng cũng rất cường tráng, đứng lên có chút uy phong.

Lưu Đông cười ha ha: “Nói ngươi chưa đủ lông đủ cánh ——”

Lương Phong cởϊ áσ trên, để lộ ngực trần: “Ngươi dám hay không dám cùng ta đánh một trận, xem ai chưa đủ lông đủ cánh.”

“Đánh thì đánh, ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao?”

Kết quả so đấu không nằm ngoài dự đoán, Lưu Đông thắng. Sau khi thắng, đám lão binh càng thêm kiêu ngạo, cười nhạo Dương Châu binh không qua nổi chiến trường, miệng còn hôi sữa, mềm yếu. Bên Dương Châu không cam chịu, ngày hôm sau có người đứng ra, là Lương Phong ca ca Lương Lôi.

“Đệ đệ đánh không lại khiến cho ca ca ra ngựa, ha ha, nếu ca ca cũng đánh không lại?”

“Các ngươi có phải còn có đại ca nhị ca tam ca……”

“Má ơi, kia cũng không phải vô cùng vô tận ha ha ha ha.”

Ngay sau đó, Lưu Đông đã bị đánh ngã.

Lương Lôi là người có bản lĩnh, ban đầu tại Phú Hành thôn cũng dựa vào hắn mà ít chịu quấy nhiễu của trộm cướp.

Lương Lôi một đấu ba đánh ngã ba người, chiến quả này làm khí thế bên Dương Châu càng thêm khí thế ngất trời, hai bên hỗn loạn thành một đoàn, cuối cùng nháo đến trước mặt Đoạn Xu Bạch.

“Phiêu Kị tướng thuộc hạ quân binh cũng bất quá như thế, lời đồn hai mươi người chiến thắng năm trăm người khẳng định là nói ……”

Mỗi người trong bụng đều là một đoàn hỏa khí, cãi cọ ầm ĩ loạn thành một nồi cháo, cuối cùng Lương Lôi càng tuyên bố muốn khiêu chiến Đoạn Xu Bạch, thử xem Phiêu Kị tướng quân thực lực có đánh đâu thắng đó như đồn đãi hay không, có xứng đáng làm thủ lĩnh của bọn họ hay không.

Đoạn Xu Bạch từ trong đội ngũ đi ra, lạnh lùng nhìn đám người đang gây chuyện: "Được, còn ai bất mãn với ta, đều có thể đứng ra, ta cho các ngươi một cơ hội."

Lại có mười bảy tám người đứng ra.

Đoạn Xu Bạch ôm cánh tay nhìn họ, cởϊ áσ khoác ném lên người Trương Trường Nhạc, lạnh lùng nói: "Các ngươi không phải muốn biết hai mươi người chiến đấu với 500 người có phải là nói dối hay không sao? Vậy thì, cùng lên đi."

Đoạn Xu Bạch biết, lúc này nói thêm nhiều lý lẽ cũng vô dụng, chỉ có dưới đao thật kiếm thật mới có thể khiến người khác thuyết phục.

Tình hình đã đến nước này, không thể không ra tay, sự việc đã đến mức này, Lương Lôi quyết định không do dự, la lên một tiếng mang theo hơn mười người xông lên, Đoạn Xu Bạch vung chân đá một phát, bắt đầu cuộc chiến.

Trước kia đã có người nói, Đoạn Xu Bạch bên ngoài nhìn thì trầm tĩnh, nhưng khi đánh nhau lại là một kẻ điên thực sự, trên người hắn có một cổ điên cuồng, chỉ cần nhìn khí thế đã có thể khiến người khác lùi lại ba bước. Nhưng mà hai quân đối chọi, đúng là cần loại người không sợ hãi, dũng cảm tiến tới như vậy, kẻ không muốn sống là đáng sợ nhất, càng tiến lên không lùi bước càng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, có thể đem thực lực bản thân bộc lộ mấy chục lần, mấy trăm lần.

Ngược lại, người càng lo trước lo sau, dù thực lực mạnh mẽ đến đâu, cũng phát huy không được một phần mười.

Đoạn Xu Bạch đá ngã bốn năm người, cùng Lương Lôi tay chân đối chọi vài lần, lướt qua nhìn khuôn mặt cương nghị của đối phương, hắn nghĩ người này thật là có chút bản lĩnh, quyết định để lại cuối cùng xử lý. Đoạn Xu Bạch dùng khuỷu tay đánh lùi người phía sau, cúi người rời khỏi vòng vây, từng người đánh bại xung quanh, cuối cùng trong sân chỉ còn lại hắn và Lương Lôi đứng.

Đoạn Xu Bạch cười nhếch môi, hướng về phía Lương Lôi ngoắc ngoắc ngón giữa, vẻ mặt kiêu ngạo đến cực điểm.

Lương Lôi điên cuồng hét lên một tiếng lao đến, hai người so chiêu vài lần, Đoạn Xu Bạch nắm bắt cơ hội đá trúng bụng dưới và sườn của hắn, ném đối phương xuống đất, năm ngón tay nắm yết hầu của hắn, đè mặt hắn xuống đất.

Đoạn Xu Bạch nhướng mày: "Sao rồi? Phục chưa?"

Lương Lôi trán nổi gân xanh, cơ bắp căng cứng, cắn răng kiên trì nói: "Không phục."

Đoạn Xu Bạch cười nhạo một tiếng, tiếp tục dùng lực lên tay, ánh mắt hắn lộ ra vẻ khinh miệt, như đang đùa bỡn một con chuột đang chạy trốn.

"Phục chưa?"

"......"

……

Dưới áp lực tinh thần và thể xác, sức cùng lực kiệt, Lương Lôi từ kẽ răng nhả ra ba chữ: "Ta —— phục ——."

Đoạn Xu Bạch buông tay ra, nhận lấy áo từ Trương Trường Nhạc đưa qua, lạnh mặt mặc vào, phía sau những người ngã xuống cũng được người nâng dậy.

"Lưu Đông, Lương Lôi, Lương Phong..." Đoạn Xu Bạch từng người từng người điểm danh những kẻ đầu têu gây chuyện, nghiêm khắc nói: "Toàn bộ vì tội nhiễu loạn quân kỷ, trọng đánh 30 quân côn."

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Ngọc Hòa: Ngươi cứ uy phong đi, ta đang tích lũy đại chiêu.

Đoạn Xu Bạch: Chú cô sinh người không sợ gì cả.hôm nãy trễ rồi tui không có thời gian đăng thêm chương mới để cảm ơn bạn Kim Tuyền đã ủng hộ tui nên để mai tui đang bù, một lần nữa cảm bạn đã đồng hành và ủng hộ tui