Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Ở Cổ Đại Làm Xây Dựng

Chương 13: Giãy Giụa

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ngươi ?" Tiêu Ngọc Hòa cười cười, nghiêng đầu nhìn hắn, trông như một con tiểu hồ ly thiên chân vô tà.

Đoạn Xu Bạch đột nhiên mỉm cười, anh tuấn trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, trông giống một con chó lớn ăn xin được chủ nhân yêu thương.

"Không cần." Sau khi cười xong, Tiêu Ngọc Hòa lập tức mặt lạnh, vẻ mặt chán ghét nói: "Ngươi rửa không sạch, không cần ngươi, tránh ra." Nghĩ tới việc sau này người này còn muốn cùng mình chung chăn gối, Tiêu Ngọc Hòa liền không thể chịu đựng được hắn cứ lôi thôi thế này mãi.

Nụ cười trên mặt Đoạn Xu Bạch trở nên cứng đờ, nhưng hắn không ngừng cố gắng nói: "Tay của ta lớn, yên tâm, lần này ta chắc chắn sẽ rửa sạch sẽ, ngươi có thể ở bên giám sát ——"

Tiêu Ngọc Hòa hoàn toàn không để ý tới hắn: "Ngươi chắn hết chỗ của ta rồi, tránh ra."

Đoạn Xu Bạch còn định cố gắng thêm chút nữa: "Ta......"

"Đi ——"

"Ngươi......"

"Biến ——"

Tiêu Ngọc Hòa giơ cây gậy lên đánh vào quần áo, khiến Đoạn Xu Bạch trên mặt đầy nước. Đoạn Xu Bạch lau mặt, đành phải xám xịt mà trở về, thở dài ngắn mà khiêng cái chổi vào tiểu nhà gỗ, trong lòng hắn thầm cảm ơn vì buổi chiều đã cho các tướng sĩ nghỉ, tranh thủ không có ai, đem nhà gỗ thu dọn một chút, hoan nghênh kiều thiếu gia chính thức vào ở, qua đi những ngày lang thang không trở lại nữa.

Đoạn Xu Bạch quét dọn trong một lúc, dọn dẹp sạch sẽ đại sảnh, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào. Trương Trường Nhạc khom lưng chen vào kẹt cửa, thấy Đoạn Xu Bạch đứng đối diện, Đoạn Xu Bạch tựa cái chổi vào hông mà nhìn : "Có chuyện gì?"

Trương Trường Nhạc cười cười: "Phu nhân mang đồ đến vẫn còn ở ngoài, hiện tại có nên gọi người vào để đặt chúng vào phòng?"

Đoạn Xu Bạch nhếch môi cười: "Tạm thời đặt ở phòng nhỏ dưới lầu một đi."

Trương Trường Nhạc đứng ở cửa vẫy tay một cái, mấy chàng trai khỏe mạnh khiêng đồ vào cửa.

"Đúng rồi, phu nhân vừa phân phó Thu Nhiên tiểu ca nhi đến nói rằng còn phải về Dương Thành lấy thêm vài thứ, ta đã bảo người nhanh chóng đi, đảm bảo mang về nhanh nhất có thể."

Đoạn Xu Bạch thấy Trương Trường Nhạc kia vẻ mặt ân cần như vậy, tức giận đến mức mắt trợn trắng, hắn liếc mắt nhìn, thở dài nói: "Ngọc Hòa muốn gì, đều đáp ứng cậu ấy."

Trương Trường Nhạc hắc hắc mà xoa tay, lại thò qua: "Tướng quân, có cần để ta bảo vài tướng sĩ giúp dọn dẹp không, vừa rồi phu nhân có phải giận không ——"

Không để hắn nói hết, Đoạn Xu Bạch một chân đá vào mông hắn, đuổi cái tên "không chỉ muốn nhìn náo nhiệt, còn muốn mang một đám người đến xem hắn náo nhiệt" phó tướng bất lương này ra khỏi cửa, mặt lạnh nói: "Các ngươi quét không sạch, không cần các ngươi, cút!"

Trương Trường Nhạc còn định giãy giụa thêm: "Đem......"

"Cút ——"

"Quân......"

"Khai ——"

Lịch sử luôn là kinh ngạc tương tự.

Đoạn Xu Bạch mặt trầm xuống, yên lặng quét xong lầu một và lầu hai, xách theo cái thùng gỗ múc nước đến, cầm giẻ lau tính toán từ trên xuống dưới lau một lần nữa. Trong khi đó, những tướng sĩ được phái đi Dương Thành lấy đồ đã tặng mấy đợt đồ tới, phòng nhỏ nhanh chóng bị lấp đầy. Đoạn Xu Bạch nhìn thấy núi đồ đó, trong lòng thầm than: Quả nhiên là kiều thiếu gia, đồ đạc quá nhiều.

Không giống như hắn, một cái túi xách là đủ rồi.

Điều khiến Đoạn Xu Bạch mãn nguyện nhất là, các tướng sĩ đã khiêng vào một cái bồn tắm tròn lớn có thể chứa hai ba người. Hắn đi vòng quanh bồn gỗ tấm tắc khen ngợi, sau đó bảo người khiêng nó vào phòng tắm dưới lầu một. May mắn là hắn đã sắp xếp một phòng tắm lớn ở lầu một ngay từ đầu, còn trước đó đã lắp đặt hệ thống dẫn nước, đủ để cho kiều thiếu gia thích sạch sẽ thoải mái.

Tiêu Ngọc Hòa cùng Thu Nhiên đã phơi xong hai bồn quần áo, treo chúng trên sào phơi. Gió thổi vạt áo bay phấp phới, mái tóc đen tề eo của Tiêu Ngọc Hòa tung bay trong gió, những sợi tóc mượt mà ánh lên dưới ánh nắng mặt trời, phơi nắng từng bộ quần áo còn nhỏ nước, tạo thành những vệt nước dưới ánh mặt trời.

Xung quanh là những triền núi trập trùng, xa xa là một mảnh xanh ngắt, người nhìn thấy đều cảm thấy thoải mái. Ánh nắng chiếu vào người cũng không quá nóng, gió nhẹ mang theo hương cỏ xanh.

Tiêu Ngọc Hòa đấm đấm eo, Thu Nhiên cọ tới trước mặt cậu thì thầm nói: "Đã mang đến rồi."

Hai người trao đổi một ánh mắt "Ngươi biết ta biết", rồi cùng nhau trở về nhà gỗ.

Đoạn Xu Bạch đang ở bên cửa sổ, thấy hai người bọn họ đã trở về, liền ném miếng giẻ lau sang một bên, như thể hiến vật quý nói: "Xem đi, phòng ở đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi."

Mùi kỳ quái trước đó đã hoàn toàn biến mất, gió từ bên cửa sổ thổi vào tạo nên một dòng không khí tươi mát, trong phòng đầy mùi hương của gỗ mới, so với trước đó, quả thực có sự khác biệt lớn.

Chỉ là, phòng đại sảnh trống rỗng, chẳng có đồ đạc gì ngoài một cái bàn cũ và một băng ghế hỏng.

Tiêu Ngọc Hòa giống như một người kiểm duyệt binh lính trưởng quan, đánh giá xung quanh, gật đầu như đang suy nghĩ điều gì. Đoạn Xu Bạch nở nụ cười trên môi, nhìn thấy Tiêu Ngọc Hòa biểu hiện như vậy, nụ cười trên mặt càng sâu thêm.

Cuối cùng là...... Qua ải rồi.

"Miễn cưỡng được rồi, chút nữa ta sẽ dọn dẹp lại lần nữa, nhưng bây giờ thì ——" Tiêu Ngọc Hòa đưa mắt nhìn Đoạn Xu Bạch.

Nụ cười trên mặt Đoạn Xu Bạch đột nhiên tắt, hắn sao tự dưng cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, "Bây giờ thì sao?"

Tiêu Ngọc Hòa ném cho Thu Nhiên một ánh mắt, rồi tự mình vén tay áo lên, Đoạn Xu Bạch thấy nụ cười trên mặt cậu mà giật mình, không kìm được phải lùi lại ba bước: “Ngươi muốn làm gì!!!??? Đừng có mà động vào quần áo của ta!!! Uy uy, nói lý lẽ chút đi, đừng có mà cởi, đừng cởi, giữ lại chút mặt mũi cho ta có được không, ta tự mình đi, ta tự mình đi —— lão đại, ta gọi ngươi là đại ca, đừng có mà cởi, ta tự mình làm!!”

“Kia gì —— chúng ta đánh cái thương lượng, để ta tự tắm có được hay không.”

Không kịp thương lượng, một xô nước lạnh thẳng từ đỉnh đầu Đoạn Xu Bạch dội xuống. Đoạn Xu Bạch dùng đôi tay lau nước trên mặt, tóc ướt rũ xuống gương mặt anh tuấn góc cạnh, lông mi đen bóng ướt đẫm, hắn phun ra một ngụm nước như suối, giơ tay gạt đi mái tóc ướt che khuất tầm mắt.

Hắn chẳng thể ngờ được mình lại là người đầu tiên bị hai kẻ này bắt vào bồn tắm mà “lâm hạnh” như vậy.

Trên người chỉ còn mỗi cái quần dài, hắn bị Tiêu Ngọc Hòa và Thu Nhiên đuổi vào bồn tắm như đẩy vịt xuống nước. Một thùng nước lại được dội xuống, nước trong bồn càng ngày càng cao. Đoạn Xu Bạch sống không còn gì luyến tiếc, ngồi lặng trong bồn tắm. Tiêu Ngọc Hòa thật sự không nói lý lẽ, nhưng chính hắn lại chẳng có cách nào phản kháng. Nếu không phải Đoạn Xu Bạch ngại mất mặt và chưa tu đến mức độ "không biết xấu hổ" cao nhất, có lẽ hắn đã trực tiếp động thủ.

Qua làn hơi nước mờ mịt, Đoạn Xu Bạch nhìn thấy công tử kiều kiều trước mắt. Dù vũ lực giá trị có cao, hắn cũng không nỡ ra tay với đối phương.

Đoạn Xu Bạch nằm lì trong bồn tắm, phía sau là Tiêu Ngọc Hòa đang giúp hắn tắm gội. Đoạn Xu Bạch cảm thấy đối phương có vẻ đã quen thuộc với việc này, có lẽ ở nhà thường xuyên tắm cho thú cưng. Đôi tay dài mảnh của Tiêu Ngọc Hòa nhẹ nhàng di chuyển trên da thịt, khiến Đoạn Xu Bạch không thể không thở dài một hơi, không phản kháng được, đành ngoan ngoãn chịu đựng.

Khi một xô nước đã rửa sạch, Tiêu Ngọc Hòa lại mang tới một lẵng hoa, rắc từng cánh hoa đỏ tươi lên người Đoạn Xu Bạch như rải muối. Đoạn Xu Bạch đang như một con cá chết lại sống lại, cố gắng nói lý: “Uy uy, quá mức rồi, ta là một nam nhân, tắm cánh hoa cái gì chứ, ngươi là muốn hun chết ta sao??”

Nghĩ đến mùi hoa trên người mình, Đoạn Xu Bạch cảm thấy kinh tởm, thà rằng hắn đi lăn trong bùn còn hơn.

Tiêu Ngọc Hòa hừ lạnh một tiếng: “Xứng đáng.”

Đoạn Xu Bạch từ trong nước vớt mấy cánh hoa, ném ra ngoài. Tiêu Ngọc Hòa không giận, cũng không ngăn cản hắn, chỉ lạnh lùng tiếp tục rải cánh hoa, xem ai nhanh hơn: hắn ném hay Tiêu Ngọc Hòa rải.

Sau khi ném mấy nắm cánh hoa, Đoạn Xu Bạch đành bỏ cuộc. Hắn cảm thấy tình cảnh hiện tại của mình và Tiêu Ngọc Hòa chẳng khác gì hai đứa trẻ bốn, năm tuổi đang ném bùn vào nhau. Nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, không biết hắn phải tắm bao lâu.

Khi cánh hoa đã được rải hết, Đoạn Xu Bạch liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Hòa: Ngươi vừa lòng chưa?

Tiêu Ngọc Hòa cười rạng rỡ, nhưng sau đó lại móc ra “vũ khí tối thượng”. Đoạn Xu Bạch biến sắc.

Khi Tiêu Ngọc Hòa có ý định bôi thứ kem dưỡng hương hoa lên cơ bắp rắn chắc của hắn, Đoạn Xu Bạch cuối cùng không chịu được nữa. Hắn liền lấy lại quần áo, nhanh chóng rời khỏi nhà gỗ. Bên ngoài, gió ấm thổi qua, khiến mùi hoa trên người hắn bốc lên, Đoạn Xu Bạch hắt xì vài cái, thầm nghĩ: Cái hồ ly kiều mị này thật sự quá đáng ghét.

Nhìn Đoạn Xu Bạch chạy trốn trong chật vật, Tiêu Ngọc Hòa đứng dựa vào thùng gỗ, cười đến không thể tự chủ, cười đến đau bụng, cả người run rẩy mà mất khống chế rồi thu hồi “đại sát khí”. Nhưng đột nhiên, khi cậu ngửi thấy mùi thơm từ “đại sát khí” bay ra, cậu cũng bị mùi hương nồng nặc đó làm cho hắt xì liên tiếp.

Hai người cùng lúc xoa mũi.

Đoạn Xu Bạch biết rõ tạm thời không thể quay lại nhà gỗ, liền bước nhanh đến công đường tạm thời, bảo người gọi Trương Trường Nhạc và bốn tiểu đội trưởng đến họp khẩn cấp.

Ngồi ở chủ vị, Đoạn Xu Bạch uống trà, đợi mọi người đến. Năm người lục tục xuất hiện, ngồi xuống hai bên. Một đám người đều là buổi trưa uống nhiều quá rượu, vừa ngủ trưa xong đã bị gọi dậy để họp. Chi Dũng Quân còn đỏ mặt vì uống quá nhiều, trông như mông con khỉ. Đoạn Xu Bạch ngửi thấy mùi rượu trên người họ, rồi lại nghĩ đến mùi hoa trên người mình, trong lòng cảm thấy có chút ghen tị.

May mắn trong phòng này mùi rượu nồng đã che lấp được mùi hoa trên người hắn, nếu không hắn thật sự mất mặt quá. Đoạn Xu Bạch thầm cảm thấy may mắn mà nghĩ đến. Trước khi tới đây, hắn đã đứng ở đầu gió rất lâu, chờ cho mùi hương tan đi mới đến. Nhưng hắn lại quên rằng, khứu giác của con người có tính thích ứng, khi đã quen với mùi nào đó, bản thân sẽ không còn ngửi thấy nữa.

Vì vậy, hắn không biết rằng mùi hương trên người mình nồng đến mức dọa người. Các tiểu đội trưởng chỉ là nhìn hắn, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn mà không dám mở miệng nhưng thật ra đã ở trong miệng không ngừng nói thầm. Duy chỉ có Trương Trường Nhạc là dám nói, nhưng đã bị hắn cảnh cáo hai lần, giờ cũng không dám nói gì. Trong tình huống “bịt tai trộm chuông” như vậy, hội nghị khẩn cấp bắt đầu trong không khí đan xen giữa mùi hoa và mùi rượu.

Đoạn Xu Bạch mở miệng hỏi: “Những kẻ gây rối buổi sáng đâu rồi?”

Một tiểu đội trưởng tên Vương Ngũ cười nói: “Tướng quân không biết thôi, sáng nay còn như kẻ thù gϊếŧ cha, bây giờ đã thân như huynh đệ, còn định kết bái làm anh em. Tình cảm giữa nam nhân, vốn là đánh nhau mà ra.”

Đoạn Xu Bạch gật đầu.

“Tiệc rượu giữa trưa hôm nay cũng làm tốt lắm, ta thấy tình cảm giữa các huynh đệ cũng kéo gần lại không ít.”

Đoạn Xu Bạch cười nói: “Ta đi rồi, không có chuyện gì lớn xảy ra chứ?”

Năm người đồng loạt lắc đầu, đồng thanh đáp: “Không có không có.”

Trương Trường Nhạc bổ sung: “Đại gia uống rượu dùng bữa, vui vẻ cả.”

Bốn tiểu đội trưởng gật đầu liên tục.

Ngoài việc tụ tập kể chuyện bát quái về tướng quân và phu nhân, rồi đánh bài rình coi, đánh bạc để xem liệu tướng quân có bị đuổi ra khỏi nhà gỗ đêm nay hay không, thì thật sự không có chuyện gì khác xảy ra.

Đoạn Xu Bạch tiếc nuối nói: “Giữa trưa vốn tưởng có thể cùng chúng tướng sĩ uống 300 ly, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, thật sự quá đáng tiếc.”

Năm đại hán gật đầu điên cuồng: “Là là là.”

Đoạn Xu Bạch vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
« Chương TrướcChương Tiếp »