Chương 17: Chơi Đùa

Nghe nói ngươi thích hoa sen...Tiêu Ngọc Hòa cảm thấy trong lòng đột nhiên mềm đi một chút, cơn giận vừa mới bùng lên như ngọn núi lửa đột ngột tan biến, cậu nghiêng đầu, cố ý không nhìn thẳng Đoạn Xu Bạch, giọng nói mềm mại nhưng mang theo chút oán giận: “Thế nhưng ngươi cũng không cần tự mình ra tay đào a, để người khác làm không phải tốt hơn sao?”

Đoạn Xu Bạch chống cái cuốc sắt, cười mỉm rồi thản nhiên nói: “Yên tâm, ta một mình làm là được, đảm bảo trong ba bốn ngày sẽ đào xong cho ngươi.” Nói xong, hắn tiếp tục vùi đầu vào công việc, hắn có kế hoạch đào một cái ao sen nhỏ trước ngôi nhà gỗ. Ngày hôm nay vừa trồng cây đào vào buổi chiều, hắn đã rất hiểu rõ cách đào hố sao cho ít tốn sức nhất.

“Ai thèm để ý ngươi chứ.” Tiêu Ngọc Hòa cúi mắt xuống, lẩm bẩm nhỏ giọng.

“Ngươi nói gì?” Đoạn Xu Bạch như có chút cảm giác mà quay đầu lại, dường như hắn vừa nghe Tiêu Ngọc Hòa nói điều gì đó.

“À, không có gì, ngươi tiếp tục đào đi, ta vào nấu cơm đây.”

Tiêu Ngọc Hòa xoay người đi về phía bếp, vào buổi trưa, cái bếp cậu muốn đã được cải tạo xong. Thu Nhiên đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, các loại đã được rửa sạch và phân loại, đặt gọn gàng trên bàn tre, chờ công tử của mình đến trổ tài. Nguyên liệu nấu ăn ở Tân Dương Thành không nhiều, bên cạnh cậu là măng núi, rau dại và cá.

Thu Nhiên cúi người nghiêm túc rửa rau, Tiêu Ngọc Hòa đi đến, tức giận vỗ vào người hắn một cái, nói: “Ngươi còn giả vờ!”

Thu Nhiên đặt bó rau dại vào trong nước, ngẩng đầu lên với vẻ vô tội: “Công tử, có chuyện gì vậy?”

Tiêu Ngọc Hòa mặt không chút biểu cảm: “Ngươi còn giả vờ với ta, vừa rồi ta và... hắn ở bên ngoài nói chuyện, ngươi có phải nghe hết rồi không?”

“Nghe thì cũng có nghe, công tử ngươi nói lớn như vậy, Thu Nhiên ở đây tất nhiên... là vô tình nghe được chút ít.” Thu Nhiên giơ một ngón tay, tỏ vẻ mình chỉ nghe được một chút thôi.

“Ngươi, ngươi cố ý đem chuyện của ta nói với hắn!” Tiêu Ngọc Hòa mặt không chút biểu cảm, nhưng má hơi hồng lên.

“Công tử, ta chỉ nói sự thật thôi mà, vả lại, công tử ngươi chẳng lẽ không vui chút nào sao? Cô gia tự tay đào cho ngươi đấy, nhìn một cái cô gia đối với ngươi bao nhiêu tình ý.”

Tiêu Ngọc Hòa trừng mắt nhìn Thu Nhiên, nhưng trong lòng thầm thừa nhận lời Thu Nhiên nói. Cậu kìm nén nụ cười, gõ nhẹ lên trán Thu Nhiên ba cái, giọng điệu có vẻ hung tợn: “Công tử nhà ngươi chẳng vui vẻ chút nào, tuy rằng ta thích hoa sen, nhưng ta càng ghét bùn hơn. Nhìn xem cô gia nhà ngươi người đầy bùn đen dơ bẩn như thế, ta thật muốn đem ngươi - kẻ không nghe lời lại lắm miệng - cùng bùn quăng ra ngoài.”

Thu Nhiên ủy khuất xin tha: “Công tử, Thu Nhiên theo ngài mười năm rồi, ngài ngàn vạn lần đừng bỏ rơi Thu Nhiên.”

Tiêu Ngọc Hòa hừ một tiếng: “Còn xem biểu hiện của ngươi.”

Đoạn Xu Bạch nói trong ba bốn ngày sẽ chỉnh cho cậu một cái ao sen, đến ngày thứ tư thật sự đã làm xong. Trước nhà gỗ có thêm một vũng bùn lớn nhỏ vừa phải, đã dẫn nước vào. Nước trong vũng bùn đυ.c ngầu, Đoạn Xu Bạch vén ống quần, cột vạt áo lên hông, đứng giữa vũng bùn mà trồng hạt sen. Trước đó khi xây nhà, hắn đã được tặng mười cân hạt giống sen. Hắn vẫn còn một chút ấn tượng, ở trong hệ thống tìm kiếm một hồi lâu mới ra

Những hạt giống cây trồng khác trong hệ thống khả năng này nầm rất cao. Hắn nghĩ rằng loại này chắc cũng không tệ, ít nhất tỷ lệ sống cao. Tuy rằng không biết đây là chủng loại sen gì, nhưng chắc chắn sẽ không quá kém, ít nhất là có tì lệ sống cao

Hắn vừa rải hạt giống vừa thầm cầu nguyện: Hạt giống ơi, hạt giống, ngươi mọc ra hoa ngàn vạn phải đẹp nhé.

Lỡ kiều thiếu gia không hài lòng, hậu quả không dám tưởng tượng.

Tiêu Ngọc Hòa chống cằm ngồi xổm bên cạnh vũng bùn, nhìn Đoạn Xu Bạch đang làm việc. Đôi giày trắng như tuyết của cậu dính chút bùn, ống tay áo màu vàng nhạt và vạt áo trắng như tuyết giao nhau trên đầu gối, bên hông đeo ngọc thạch, chủ nhân không biết từ lúc nào đã lặng lẽ chạm vào mặt đất.

Ở Tân Dương Thành đã bốn năm ngày, Tiêu Ngọc Hòa bắt đầu quen với cuộc sống như thế này, tuy rằng ngôi nhà gỗ hai tầng ở đây không thể sánh với Đoạn phủ ở Dương Thành, càng không sánh bằng hầu phủ ở kinh thành, nhưng lại có sự thanh nhã, có một nét thú vị khác. Hơn nữa, xung quanh là núi non, nước chảy trong xanh, giống như một nơi ẩn cư trong sách cổ.

Hai bên đường trồng hàng cây đào, có lẽ sang năm sẽ thấy cảnh hoa đào nở rộ.

Tiêu Ngọc Hòa chăm chú nhìn Đoạn Xu Bạch đang làm việc trong nước bùn, cảm thấy người này thật kỳ lạ, dường như việc gì cũng biết làm. Hắn không giống như người đọc sách chỉ biết đọc thơ, viết văn, mà có thể sửa bếp, đào ao sen, làm ghế...

Khi đang trồng sen, Đoạn Xu Bạch cảm thấy ánh mắt sau lưng ngày càng rõ rệt, như thể hắn là một tù nhân đang lao bị giám sát chặt chẽ, hắn không thể không quay lại hỏi: “Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?”

Tiêu Ngọc Hòa bị hắn đột ngột lên tiếng làm cho giật mình, mặt hắn đỏ lên, cứng cổ trả lời: “Ngươi nghĩ ta đang nhìn ngươi sao? Đừng tự mình đa tình, ta chỉ đang ngắm những lá sen sau này thôi.”

Bị mắng là “tự mình đa tình,” Đoạn Xu Bạch đứng thẳng lưng, giảm bớt áp lực ở eo, nghe vậy liền trêu đùa: “Tiêu đại công tử, vậy ngươi thử nhìn phía trước xem, có thể nhìn thấy củ sen dưới lá sen không? Ta nghe nói dấm ngó sen là món nhắm rượu rất ngon.”

“Chỉ biết uống rượu, sao ngươi không ôm luôn bình rượu mà sống đi?”

Đoạn Xu Bạch không hề tỏ vẻ giận dữ, mỉm cười nói: “Nguyện vọng lớn nhất của ta là được ôm bình rượu, tiểu thiếu gia, ngươi biết lòng ta mà. À, nhắc tới rượu, ta lại thấy thèm. Tiêu đại công tử, xem như ta đã vất vả đào ao sen cho ngươi ba bốn ngày, có thể phiền ngươi đi lấy cái túi rượu cho ta uống vài hớp không?”

“Ngươi!” Đúng là được voi đòi tiên, Tiêu Ngọc Hòa giận dữ liếc mắt nhìn hắn mấy cái, sau đó tức tối xoay người đi về phía nhà gỗ.

Đoạn Xu Bạch thấy kiều thiếu gia giận dữ bỏ đi, lắc đầu cười rồi tiếp tục công việc. Mục đích hắn nói những lời đó, không phải vì muốn uống rượu, mà chủ yếu muốn đuổi tiểu giám sát viên trở về. Hắn không tin rằng kiều thiếu gia thật sự sẽ làm theo lời hắn nói, ngay chính hắn cũng thấy mình mặt dày.

Nhưng chỉ sau một chén trà, Tiêu Ngọc Hòa đã cầm túi rượu đi ra khỏi nhà gỗ, giận dữ nói: “Này, rượu đây.”

Đoạn Xu Bạch không thể tin vào mắt mình, thật sự mang rượu đến rồi, hắn không thể không sờ mặt mình, hôm nay có phải mặt mình lớn gấp đôi rồi không?

“Ngươi uống hay không? Tới đây mà lấy!”

Hắn nhìn gương mặt xấu xí và thúc giục của Kiều Thiếu Gia, giống như có một con hồ ly nhỏ lông xù xù đang đưa đuôi vào tâm hồn hắn, khơi lên chút gợn sóng. Đoạn Xu Bạch mỉm cười, hơi bất ngờ nhưng vui mừng, phảng phất như người dân bị áp bức đột nhiên trở thành chủ nhân, đi tới bên cạnh vũng bùn.

Đoạn Xu Bạch chống tay xuống đất, thử thăm dò cẩn thận mà nói: “Tay ta đều đầy bùn, ngươi uy ta đi.”

Nói ra lời này, mặt hắn lại đỏ bừng lên.

Tiêu Ngọc Hòa không nói một lời, với vẻ mặt nhăn nhó mở nắp bình, cúi người gần lại để uy hắn uống rượu.

Sau khi Đoạn Xu Bạch uống đủ, Tiêu Ngọc Hòa dùng khăn tay lau sạch rượu tràn ra bên miệng hắn.

Trong lòng Đoạn Xu Bạch cảm thấy bất an, bị sự ôn nhu bất ngờ của kiều thiếu gia làm cho không yên ổn, không thể diễn tả cảm giác này là gì, chỉ biết rằng trong lòng dậy lên một cảm giác kỳ lạ, không rõ là gì nhưng lại khiến hắn sinh ra cảm giác bực bội.

“Được rồi, xấu chết đi, trên người toàn mùi bùn bẩn, tránh xa ta một chút!”

Những lời này làm bùng lên cơn bực bội trong lòng Đoạn Xu Bạch. Cái gì mà một thân mùi bùn bẩn, mệt chết mệt sống trong vũng bùn này là vì ai chứ?

Hắn nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Kiều Thiếu Gia, lòng gan dạ phình lên, không kiềm chế được bản năng chủ nhân mà kéo tay Tiêu Ngọc Hòa, khiến cậu mất trọng tâm, “A” một tiếng rồi ngã vào vũng bùn.

Nước bùn vấy bẩn lên bộ cẩm y của Tiêu Ngọc Hòa, cậu cuống cuồng bò dậy trong nước bùn mềm nhũn, nước bùn đυ.c ngập đến đầu gối, quần áo ướt đẫm dính chặt vào người cậu. Đoạn Xu Bạch kéo cậu xuống vẫn chưa thỏa mãn, lại bắt một nắm bùn bôi lên mặt trứng trơn bóng của Tiêu Ngọc Hòa, ác ý cười nói: “Ngươi bây giờ cũng một thân bùn, chúng ta ai cũng đừng ghét bỏ ai.”

Tiêu Ngọc Hòa ngỡ ngàng dùng mu bàn tay lau nước bùn trên mặt, nhìn tay dính đầy bùn đen, đôi mắt trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, “Đoạn Xu Bạch, ngươi cái tên hỗn đản!!”

Cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, Đoạn Xu Bạch không sợ nữa, cao giọng đáp: “Hỗn đản tại đây.”

Tiêu Ngọc Hòa tức giận không kìm nổi, thở phì phò cúi xuống nắm hai nắm bùn đen, giận dữ ném về phía Đoạn Xu Bạch. Đoạn Xu Bạch giơ tay phải lên, chặn đứng vài đợt tấn công bùn liên tiếp của kiều thiếu gia.

Trước đó, khi hai người cùng nhau ném cánh hoa, hắn đã đoán trước rằng một ngày nào đó họ sẽ cùng nhau ném bùn.

Đoạn Xu Bạch nghĩ thầm, khi bị Kiều Thiếu Gia ném bùn vào người, hắn cảm thấy không khí giữa hai người dường như trở nên bình thường hơn.

Sau khi Tiêu Ngọc Hòa phát tiết xong, nhìn Đoạn Xu Bạch bị mình ném bùn khắp người, trông như một con mèo lớn ngã vào vũng bùn, buồn cười không chịu được, cậu bật cười. Nhưng vừa cười một chút, cậu ý thức được rằng bản thân cũng chẳng khá hơn là bao, vẻ mặt lại thay đổi, giận dữ ngập trời.

Tiêu Ngọc Hòa hung hãn xéo Đoạn Xu Bạch vài lần, rồi xoay người, quyết định không thèm để ý đến tên hỗn cầu này nữa. Cậu nhất định phải trở về tắm ba lần cho sạch bùn trên người.

Đoạn Xu Bạch nắm lấy tay Tiêu Ngọc Hòa.

Tiêu Ngọc Hòa hất tay hắn ra, “Ngươi làm gì?”

“Dù sao đã dơ rồi, không bằng ở trong nước bùn chơi thêm chút nữa?”

“Nước bùn bẩn như thế này có gì mà chơi? Ngươi tự mình chơi đi.”

“Ai, đừng đi, đến mà thử cảm nhận cảnh tượng tương lai của hoa sen ngươi yêu nhất, ta dám cam đoan rằng một người như ngươi, Kiều Thiếu Gia như ngươi, chưa từng trải nghiệm qua nơi ‘ái hoa’ sinh trưởng, có phải có câu nói không - yêu ai yêu cả đường đi, nói không chừng ngươi ——”

“Ngươi, ngươi lại nói bậy nói bạ, hôm nay ngươi sẽ ngủ ngoài này!”

“Được rồi, ta không nói nữa, ta sẽ dạy ngươi nặn tượng đất, ngươi đã từng thấy người bán tượng đất bên đường chưa? Xem ta nặn một tượng ‘ngươi’ cho ngươi xem.” Đoạn Xu Bạch nhặt một đống bùn ở mép đường, chuẩn bị nặn tượng đất cho Kiều Thiếu Gia, một bức tượng đất thật sự từ bùn tươi.

Hắn không có tài nghệ gì đặc biệt, bắt chước người bán hàng rong nặn ra một người que gọi là “Tiêu Ngọc Hòa”.

“Ngươi xem, nhanh chóng nặn xong rồi.”

Tiêu Ngọc Hòa nhìn cái thứ mà người ta bảo là mình, một que người đất, cười đến mức không chịu được.

Hắn cướp lấy que người đất từ tay Đoạn Xu Bạch, nhào nặn thành một đống bùn, “Ta sẽ nặn một cái ‘ngươi’ cho ngươi xem.”

Đoạn Xu Bạch đứng bên cạnh mong đợi nhìn.

Cục bùn trong tay Tiêu Ngọc Hòa nhanh chóng thành hình, chẳng mấy chốc, một con rùa đen nhỏ sống động xuất hiện trong tay hắn, Tiêu Ngọc Hòa cẩn thận còn dùng đá vẽ mai rùa, sau khi hoàn tất mọi thứ, hắn mặt mày tươi cười đưa cho Đoạn Xu Bạch xem tác phẩm của mình, “Ngươi xem, cái này chính là ngươi.”

Đoạn Xu Bạch cười gật đầu, hắn hiểu ý của Tiêu Ngọc Hòa, thừa nhận: “Được rồi, ta chính là rùa đen vương bát đản.”

“Ngươi không phải.” Tiêu Ngọc Hòa cười cứng đờ, rầu rĩ nói, nếu ngươi là rùa đen vương bát đản, vậy ta gả cho ngươi, ta là cái gì đây?

“Trời tối nhanh, gió đêm cũng lạnh, ngươi mau về tắm nước nóng đi, ngươi thân thể yếu, cẩn thận cảm lạnh.” Đoạn Xu Bạch cảm nhận cơn gió lạnh thổi qua, bắt đầu hối hận vì đã kéo Tiêu Ngọc Hòa xuống.

Hắn nhớ lại hình ảnh Tiêu Ngọc Hòa bệnh tật, suy yếu và nhợt nhạt, trong lòng đột nhiên co thắt đau đớn, thầm mắng bản thân hàng ngàn lần.