Chương 6: Giải quyết

Đoạn Xu Bạch mặc giáp cưỡi lên con ngựa trắng, giao phó cho Trương Trường Nhạc xử lý các công việc tại Tần phủ, rồi tự mình dẫn theo hơn hai mươi người lính tinh nhuệ tiến nhanh về phía nam thành.

Gần Dương Thành, trên đỉnh núi có một nơi gọi là Hắc Phong Trại, trại chủ là Dư lão tứ, kẻ cấu kết với Tần Hải Châu làm nhiều việc xấu xa đáng căm phẫn. Tần Hải Châu có thể hoành hành ở Dương Thành, liên tục hãm hại hai vị thái thú, đều nhờ vào sự hỗ trợ của gã ta. Đám cường đạo này không phải là loại tốt lành gì, đều là những kẻ ác độc, đầu sỏ cấu kết với Tần Hải Châu, làm quan tham và trộm cắp, cướp đoạt tài sản của dân lành, khiến người dân Dương Thành không còn chỗ kêu oan, không có hy vọng. Tất cả những điều này Đoạn Xu Bạch đều nghe được từ những nạn dân bị bệnh ở Dương Thành ngày hôm qua.

Khi Đoạn Xu Bạch và nhóm của tiến gần đến cổng thành, đúng như dự đoán, họ gặp phải một đám cướp tay cầm binh khí. Dẫn đầu là ba người, chính là ba thủ lĩnh của Hắc Phong Trại. Đại ca Dư lão tứ tham tiền, nhị ca Cát Ngư háo sắc, tam ca Đường Phong ham ăn biếng làm và giỏi khoe khoang, đều là những kẻ vô lương tâm.

Dư lão tứ dẫn theo một đám người bao vây lấy Đoạn Xu Bạch và hai mươi người của anh.

Dư lão tứ trông rất béo và đầu to, râu đen dài như lông lợn, khiến Đoạn Xu Bạch liên tưởng đến một con lợn rừng. Nhìn thấy đối phương chỉ có hơn hai mươi người, lại bị mấy trăm huynh đệ của mình bao vây, Dư lão tứ tin rằng dù Đoạn Xu Bạch có sức mạnh siêu phàm, cũng không thể thoát khỏi bàn tay của hắn, định mệnh chắc chắn sẽ bị huynh đệ của hắn gϊếŧ chết. Hắn mở miệng cười lớn và kiêu ngạo nói: “Nghe nói ngươi là Phiêu Kị tướng quân do hoàng đế phong?”

Đoạn Xu Bạch đáp: “Đúng là tại hạ.”

“Ta thấy cũng chẳng có gì ghê gớm.” Dư lão tứ cùng đám huynh đệ cười cợt chế nhạo, khiến đám đạo phỉ cười vang.

Đoạn Xu Bạch lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Các ngươi là đám trộm cướp, cấu kết với huyện lệnh Dương Thành, ức hϊếp dân lành, làm nhiều việc ác. Hôm nay ta sẽ trừng trị các ngươi ngay tại chỗ.”

Dư lão tứ cười lớn, cảm thấy Đoạn Xu Bạch điên rồi, rõ ràng hiện tại là bọn chúng bao vây hắn, cư nhiên còn dám lớn tiếng đe dọa. “Ngay tại chỗ tử hình? Hừ, các huynh đệ, hôm nay ta sẽ đích thân chém đầu vị Phiêu Kị tướng quân này, đem đầu của hắn cho các ngươi uống rượu mừng, ta sẽ phong thưởng cho ai——” Lời còn chưa dứt, một thanh trường thương đã xuyên qua yết hầu của hắn, khiến hắn không nói thêm được lời nào.

Dư lão tứ trừng lớn mắt không tin nổi, miệng phun máu, thân hình to lớn đổ gục xuống, phát ra tiếng va chạm mạnh, máu chảy như suối.

Cát Ngư bên cạnh hét lớn: “Lão đại!” Hắn oán hận nhìn Đoạn Xu Bạch, ánh mắt hung ác như muốn nuốt sống Đoạn Xu Bạch: “Ngươi dám đả thương lão đại của chúng ta, ngươi ——”

Đoạn Xu Bạch không thèm nói nhiều, trường thương vung lên, trực tiếp đưa hắn bước theo Dư lão tứ.

Đám đạo phỉ không ngờ Đoạn Xu Bạch lại là một sát thần như vậy, chỉ trong chốc lát đã gϊếŧ liền hai người, mà đều là xuyên qua yết hầu, trong giây lát cả bọn bị kinh hãi. Đường Phong thấy tình hình không ổn, liền giục ngựa lùi lại, miệng vẫn hô hào: “Các huynh đệ, chúng ta nhiều người như vậy, không sợ hắn. Gϊếŧ Đoạn Xu Bạch báo thù cho đại đương gia, nhị đương gia!”

“Báo thù cho đại đương gia, nhị đương gia!”

“Ai chém được đầu của hắn sẽ là tân lão đại của chúng ta, vàng bạc trong trại cũng đều là của hắn.”

“Gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn.”

Mấy trăm tên cướp ào ào lao tới, đều là thanh niên cường tráng, tay cầm vũ khí các loại từ đao thương đến côn bổng và rìu. Đoạn Xu Bạch thấy một tên cầm cả cuốc, hai bên lao vào đánh nhau kịch liệt. Đoạn Xu Bạch cầm trường thương đi đầu, lấy thế “lấy một địch trăm” mà chém gϊếŧ tứ phương. Đám cướp này vốn ít khi thấy máu, ngày thường chỉ dọa dẫm dân lành Dương Thành tay không tấc sắt, Đoạn Xu Bạch dẫn theo hơn hai mươi người đều là tinh nhuệ chiến trường, từng gϊếŧ nhiều kẻ địch, càng đừng nói đến chính bản thân Đoạn Xu Bạch, lập nhiều chiến công hiển hách, một mình hắn đánh bọn chúng một trăm cũng không hề thở dốc.

Đoạn Xu Bạch cầm trong tay một ngọn thương bạc, quét qua một đường, khiến đám cướp ngã xuống hàng loạt. Trong mắt Đoạn Xu Bạch, đám trộm cướp này chẳng khác gì đám ô hợp, hắn không cần thiết phải gϊếŧ hết, chỉ cần đánh cho gãy tay gãy chân, mất hết sức chiến đấu. Dĩ nhiên, những kẻ thực sự ác độc thì không cần bàn tay hắn xuống mà cũng chẳng tha cho chúng.

Sau khi xử lý xong đám cướp, Đoạn Xu Bạch quay về thành. Trên đường về, hắn cưỡi ngựa phi nhanh, cổ đại không có những tòa cao ốc cản trở tầm nhìn, nhìn xa xa chỉ thấy trời xanh bát ngát, dãy núi trùng điệp. Trong lòng Đoạn Xu Bạch dâng lên một cảm giác hào hùng, hắn uống một vò rượu, rồi ném vò rượu vỡ tan trên mặt đất, ngẩng đầu lên trời hét lớn.

Gϊếŧ người, uống rượu, thật sự là khoái lạc vô cùng.

Đoạn Xu Bạch cúi mắt xuống, cố gắng áp chế cơn kích động từ máu nóng vừa rồi. Khi ngựa phi qua cổng thành, ánh mắt hắn đã trở lại bình tĩnh.

Trương Trường Nhạc báo cáo về những thứ lấy được từ Tần gia, Đoạn Xu Bạch nhìn thấy vàng bạc châu báu chất thành đống, không khỏi kinh ngạc và cảm thán. Tâm địa độc ác của Tần Hải Châu trong mắt Đoạn Xu Bạch lại tăng thêm một bậc. Hắn thở dài: “Dân chúng đến cả miếng ăn còn không có, quan phụ mẫu lại sống xa hoa như thế, thế đạo này...”

Sau đó, Đoạn Xu Bạch dẫn người đi kiểm tra vài cửa hàng gạo. Đám thương nhân không hợp pháp này thực sự đáng ghê tởm, không màng đến mạng người, tùy ý nâng giá lương thực. Đoạn Xu Bạch không chút do dự xét nhà, lấy lương thực phân phát cho dân chạy nạn.

Đoạn Xu Bạch mang theo sát khí, đi đến đâu khiến người ta kinh sợ đến đó. Đám gian thương run rẩy, không dám phản kháng, sợ cây thương bạc trong tay Đoạn Xu Bạch sẽ lấy mạng mình.

Buổi trưa, Tần Hải Châu cùng đồng bọn bị áp giải ra chợ. Đoạn Xu Bạch ra lệnh tuyên bố tội trạng của hắn trước mặt mọi người.

“Cái tên khốn nạn này cuối cùng cũng bị bắt.”

“Gã hại biết bao nhiêu người, may mà có tướng quân đại nhân.”

“Quan tham, đáng đời.”

“Cảm tạ tướng quân đại nhân, tướng quân đại nhân vạn tuế.”

Dân chúng Dương Thành nghèo đói đến mức không có lá cải hư, trứng thúi để ném, chỉ có thể nhặt đá và cát trên mặt đất ném vào người Tần Hải Châu, trút giận tích tụ bao năm.

Đoạn Xu Bạch cũng không muốn kéo dài việc này, trước mặt mọi người, hắn đâm một thương kết liễu Tần Hải Châu.

Sau đó, Đoạn Xu Bạch phái người trấn an dân chúng, thông báo rằng giờ Thân sẽ phát cháo tại cổng thành. Dân chúng Dương Thành nghe vậy, mặt mày rạng rỡ, nhìn Đoạn Xu Bạch như thiên thần hạ phàm cứu giúp họ, quỳ lạy cảm tạ.

“Đoạn tướng quân, ngài đã cho chúng tôi một hơi thở.”

“Ngài là ân nhân cứu mạng của chúng tôi.”

Đoạn Xu Bạch rời khỏi đám người, liên tục phát lệnh an bài mọi việc, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, nhưng lại nhớ đến thân mình còn mang theo sát khí, quyết định đi tắm rửa, thay bộ giáp nhẹ, tránh cho về nhà làm tiểu công tử cao quý nhà mình sợ hãi. Rốt cuộc, tiểu công tử cao quý nhà hắn đến con chuột cũng sợ.

Sau khi sao Tần phủ, Đoạn Xu Bạch dẫn người dọn đến ở Tần phủ, tiểu thư Tiêu Ngọc Hòa cuối cùng cũng hài lòng. Dù Tần phủ không thể so với kinh thành hầu phủ, nhưng ít nhất cũng tốt hơn căn nhà đổ nát trước đó.

Còn phải an bài người phát cháo, xử lý hành vi phạm tội của Tần Hải Châu và đồng bọn, gϊếŧ một người răn trăm người, cấp dân chúng một hơi thở. Tuy nhiên, vẫn còn những kẻ phạm tội nghiêm trọng cần xử lý... Cuối cùng còn phải xử lý đám đạo phỉ ngoài cổng thành, công việc chồng chất như núi. Điều gấp gáp nhất là một việc khác.

Dương Thành đang bị ôn dịch, làm sao đây?

“Hôm nay lại có thêm người phát sốt.”

“Chúng ta có một số binh sĩ bị lây bệnh.”

Đoạn Xu Bạch xoa trán: “Dương Thành không có đại phu sao?”

“Họ đều nói mình không trị được.”

“Đây là ôn dịch, không giải quyết tốt sẽ chết người.”

Việc này thực sự khó xử, chẳng lẽ phải bỏ mặc họ? Hay là đi Tuyên Châu tìm đại phu đến chữa trị? Đang lúc khó khăn, một giọng nói vang lên từ bên ngoài: “Ta sẽ đến chữa bệnh cho họ.”

Đoạn Xu Bạch nhìn lên, một bóng dáng vàng nhạt bước vào đại sảnh, là Tiêu Ngọc Hòa, ăn no ngủ đủ, trông như một con chim non lông xù.

“Ngươi? Ngươi biết y thuật sao?” Đoạn Xu Bạch hoài nghi.

“Thế nào? Ngươi khinh thường ta sao?” Bị Đoạn Xu Bạch nhìn với ánh mắt không tin, Tiêu Ngọc Hòa bất mãn dậm chân.

Đoạn Xu Bạch che miệng, thực sự không tin.

Thu Nhiên phía sau Tiêu Ngọc Hòa lên tiếng: “Công tử nhà ta từng học y thuật từ danh y Trần Hoành Ngọc ở kinh thành, so với đại phu thông thường cao minh hơn nhiều. Lúc trước, phu nhân sinh bệnh, công tử vì tích đức mà tổ chức nhiều lần chữa bệnh từ thiện, rất được dân chúng kính yêu.”

Thật không ngờ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Đoạn Xu Bạch chống cằm: “Ngươi thực sự muốn đi chữa bệnh cho dân? Đó là ôn dịch.”

Tiêu Ngọc Hòa kiên quyết gật đầu, đôi tai đeo khuyên ngọc rung lên, đẹp mắt vô cùng.

Một công tử toàn thân phú quý, ngọc thạch đầy người, đi chữa bệnh cho dân, hình ảnh đó Đoạn Xu Bạch khó tưởng tượng. Nhưng hắn cảm thấy vị công tử này thực sự dũng cảm, ôn dịch mà người khác tránh còn không kịp, hắn lại vội vàng đi tới.

Đoạn Xu Bạch xác nhận lại: “Thực sự đi?”

Tiêu Ngọc Hòa kiên định: “Trần thái y từng trị bệnh dịch, ta học được một ít từ ông.”

“Được, ta đồng ý để ngươi thử.”

Ad: chương này tui tặng cho bạn NTH Chang đã đề cử cho tui và chiều nay tui sẽ tiếp tục đăng thêm 2 chương mới để tặng bạn. Cảm ơn bạn nhiều