Chương 17: Hôm nay cá mặn sao rồi?

Tâm trạng của cô cũng tốt hơn, cô giữ lại wechat của Pitt cũng chỉ vì ý nghĩ muốn xả giận của ngày hôm nay, mặc dù cô bất cần đời nhưng đã bị bắt nạt đè đầu cưỡi cổ rồi thì phải nắm lấy cơ hội phản kích lại.

Mặc kệ nhân vật này của cô có bị đổi hay không, tối thiểu ngày hôm nay cũng khiến cô nở mày nở mặt.

Người thắng Vưu Cầu Cầu như bước được lên vị trí hạng nhất trong chiến dịch to lớn nào đó, khi cô cười rộ lên, khuôn mặt cũng vì vậy mà cong cong theo, giống như vầng trăng non vậy, để điện thoại di động xuống, bắt đầu ngâm nga: "Cưỡi trên chiếc moto nhỏ yêu quý của tôi..."

Ngừng lại một chút, nghĩ lại thì thấy đây không phải xe động cơ máy móc nhỏ gì, nên cô đã sửa lại lời.

“Cưỡi trên chiếc xe đại chúng yêu quý của tôi, sẽ không bao giờ bị kẹt xe~"

Xe bỗng nhiên ngừng lại.

Vưu Cầu Cầu thấy hơi mơ hồ nhìn về phía ghế lái.

Sao không đi tiếp thế tài xế.

Cô thả lỏng đầu óc quá rồi, hoàn toàn quên mất mình đang đi chùa xe của ông chủ, Thịnh Thời Quân cũng cảm thấy hình như mình cũng thành tài xế luôn rồi.

"Tắc đường."

Anh chỉ chỉ về phía trước.

Một rừng xe đang tắc nghẽn, một hàng dài, cứ như thế này một lát nữa chắc chắn cũng không ra được.

Vưu Cầu Cầu thấy chột dạ: Việc này với những gì cô hát không liên quan đâu nha.

Người đàn ông mở miệng nói: "Cô có muốn xuống xe ở đây không, gần đây có trạm tàu điện ngầm."

Vưu Cầu Cầu liếc mắt hai bên đường, quả thật là có cửa trạm tàu điện ngầm, nhưng mà...

"Không sao, tôi có thể đợi, tôi không sao đâu."

Thịnh Thời Quân: "Tôi có việc bận."

"Bỗng nhiên nhớ tới không thuận đường, cô xuống ở đây trước đi."

Đã nói tới mức này rồi, dù Vưu Cầu Cầu có muốn tùy tiện cho qua thì cũng không thích hợp.

Sau khi xuống xe cô vẫy vẫy tay với Thịnh Thời Quân, dù sao thì cô cũng không tin lý do thoái thác của ông chủ mới này lắm.

Bỗng nhiên... làm gì có bao nhiêu bỗng nhiên như thế?

Cũng không biết đã làm gì chọc tới ông chủ mà để anh đuổi thẳng cổ cô xuống xe, Vưu Cầu Cầu cam chịu số phận bước chân về phía cửa trạm tàu điện ngầm, cảm thấy ông chủ mới đúng là cún con bủn xỉn.

Thịnh Thời Quân thật sự không phải như những gì Vưu Cầu Cầu nghĩ, đúng thật là anh vừa nhớ ra có chuyện còn chưa xử lý xong.

Nhưng mà vừa rồi nghe đối phương hát một đoạn kia, Thịnh Thời Quân đã thầm ghi nhớ trong lòng, cái cô nữ nghệ sĩ này nhất định không thể mở rộng con đường lấn sân sang ca hát được.

“Hey, Bùi, có muốn cùng tham gia party của Tô San không, nghe nói đêm nay có rất nhiều em gái xinh đẹp.”

Bùi Càn Hoắc từ chối lời mời của bạn cùng phòng - Tom, anh ta không có hứng thú với party gì đó, đêm nay còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Nhưng mà Tom vẫn chưa tránh ra chỗ khác nên Bùi Càn Hoắc không dám bật máy tính lên xem video một cách quang minh chính đại, dù sao cũng là sinh viên trường đại học dạy ra nhiều người đạt thành tích cao, mặc dù cũng nhờ vào người nhà mới leo vào được nhưng mà để người khác thấy mình xem loại video này thì cũng thấy ngại.

Bùi Càn Hoắc vẫn đang ngó nghiêng chờ đợi bạn cùng phòng rời đi, bạn cùng phòng còn phải thu dọn sửa soạn một lúc lâu khiến cho Bùi Càn Hoắc cảm thấy có lẽ phải bỏ lỡ giờ phát sóng rồi, nhưng cuối cùng bạn cùng phòng cũng chịu rời đi.

Mà Bùi Càn Hoắc cũng không đợi thêm được nữa, nhanh chóng mở trang web rồi bật video lên xem.

"Dũng cảm tiến về phía trước"

Đây là một chương trình thể thao chọn một nơi thô sơ để ghi hình.

Bùi Càn Hoắc cũng thấy thẹn khi để người khác thấy mình thích xem chương trình này, nhưng thực tế thì anh ta đúng là fan hâm mộ cuồng nhiệt của chương trình "Dũng cảm tiến về phía trước", một ngày nọ khi về nước cùng cha tình cờ xem được chương trình này sau đó không thể cứu vãn nổi nữa, có thể nói đó là nguồn hạnh phúc của anh ta.