Chương 2: Hướng đi của nữ phụ ác độc

Tới tầm cuối tháng 7, Tô Quân Quân đã dần dần thích ứng với thân thể hiện tại, trù nghệ cũng luyện lại được hơn một nửa so với trước kia. Đúng lúc này, Tô Ôn Nhu với Lưu Tử Hàn kết thúc chuyến du lịch, về nhà.Bởi vì vừa kết thúc thi đại học, cặp đôi nàygiống như con ngựa bị thoát dây cương, chạy ngay tới biển chơi hơn hai mươi ngày. Sau khi về đến nhà, làn da của Tô Ôn Nhu đã bị phơi thành màu bánh mật.

Bởi vì không có nữ phụ ác độc xen vào quấy rối, tình cảm giữa Tô Ôn Nhu cùng Lưu Tử Hàn tiến triển không nhỏ.

Tô Ôn Nhu đang trong thời điểm tuổi dậy thì, một lòng yêu Lưu Tử Hàn, hoàn toàn biến thành người trong đầu chỉ còn yêu đương. Mỗi khi cô xem Lưu Tử Hàn, trên mặt lúc nào cũng treo một ít ngượng ngùng ngọt ngào, thật sự giống như cô vợ vừa trở về sau tuần trăng mật nồng nhiệt.

Nói đến Lưu Tử Hàn, lại có cảm giác tâm trí đang ở trên mây. Thật lòng mà nói, mọi mặt điều kiện của Lưu Tử Hàn so với Tô Ôn Nhu tốt hơn rất nhiều. Hắn mặt vô cùng tuấn tú, mang theo có chút cảm giác đẹp son phấn, ăn mặc đều rất hợp thời trang, giống trong truyện tranh nam thần đi ra. Chỉ tiếc, Lưu Tử Hàn dáng người rất gầy, giống như gió thổi có thể bay mất.

Ở trong mắt Tô Quân Quân, Lưu Tử Hàn không được coi như người nam nhân có thể gánh vác gia đình, cùng lắm là cậu nhóc không lớn lên. Một người bạn trai giống như vậy, nhìn qua không đáng tin cậy chút nào.

Tuy Lưu Tử Hàn rất tốt bụng đưa Tô Ôn Nhu về đến nhà. Nhưng hắn từ đầu đến cuối đều mặt lạnh, trông rất không vui vẻ gì. Đặc biệt khi hắn nhìn về phía Tô Ôn Nhu, trong ánh mắt ấy không có chút nào ôn nhu trìu mến, ngược lại có chút không kiên nhẫn.

Người ta nói rất đúng, dưa hái xanh không ngọt. Giống Tô Ôn Nhu luôn dựa vào sự trả giá cùng nhường nhịn để đạt được tình yêu, chắc chắn giữa hai người luôn có sự bất bình đẳng. Cô ấy mọi cách biểu đạt yêu thương quan tâm chăm sóc không những không làm Lưu Tử Hàn cảm động, ngược lại bị người ta coi là người phiền phức.

Tô Quân Quân thật sự không coi trọng đoạn tình cảm này có thể đi được xa, chỉ là cô sớm đã quyết sẽ không dẫm chân vào mối tình đầu quả chị gái, tất nhiên cũng không nên đi nhắc nhở Tô Ôn Nhu. Nhỡ đâu cô nói nhiều vài câu, nói không tốt lại giống trong nguyên tác thành người muốn cướp đi bạn trai của Tô Ôn Nhu.

Việc duy nhất Tô Quân Quân có thể làm, đó là vì cô chị gái đi du lịch trở về làm một bàn đồ ăn lớn và ngon.

Đúng lúc Tô Dật Phong biết được tin này đầu tiên nên không làm tăng ca. Khi Tô Quân Quân đem món ăn cuối cùng bê lên bàn, Tô Dật Phong đã thay quần áo mặc ở nhà đi tới bàn ăn, ba anh em ngồi xung quanh bàn, bắt đầu cùng nhau dùng bữa tối.

Tô Ôn Nhu nhai mấy miếng đồ ăn, thấy rất ngon liền thuận miệng khen: “Quân Quân nấu đồ ăn càng ngày càng ngon, thi đấu nấu ăn nhất định sẽ đạt được thành tích tốt”.

Tô Dật Phong ngồi ở một bên cũng cười: “Em đi chơi nên không biết, mấy hôm nay em ba ngày nào cũng ở trong phòng bếp luyện tập, tất nhiên trù nghệ sẽ trở nên tốt hơn rồi”

Bữa ăn khuya ăn nhiều, Tô Dật Phong dần bắt đầu từng chút từng chút coi Tô Quân Quân trở thành em gái ruột, nói tới Tô Quân Quân, ngữ khí thaan thiết hơn trước rất nhiều. Tô Ôn Nhu nhìn Tô Quân Quân liếc mắt một cái, cười nói: “Nhìn không ra nha, Quân Quân nhà chúng ta cũng rất biết cố gắng”.

Tô Dật Phong tiếp lời: “Tổng không nên giống cái chị gái như em, suốt ngày luôn muốn chạy ra bên ngoài, tâm đều trở nên hoang dại”.

Tô Dật Phong nhân cơ hội này nhắc khéo cô, hắn đối Tô Ôn Nhu từ rất sớm đã có ý kiến. Tô Ôn Nhu liếc mắt nhìn Tô Quân Quân một cái, tỏ vẻ không sao cười nói: “Còn không phải sao, Quân Quân nhà chúng ta lúc nào cũng rất ngoan nha”.

Tô Quân Quân vừa vội vàng gắp cho Tô Ôn Nhu một con tôm, vừa nói: “Đây là anh cả vì chị về nên cố ý chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tươi mới, chị mau nếm thử”.

Lúc này mới đem việc vừa rồi coi như cho qua. Rất nhanh, Tô Ôn Nhu bắt đầu nói về hai mươi ngày đi du lịch ở biển của cô. Cô có tài ăn nói rất giỏi, cảnh sắc tươi đẹp của bờ biển, hải sản tươi mới, khác với vẻ nóng bỏng quyến rũ của đất liền, cô đều nói được rất thật. Giống như cô cố ý nói để cho Tô Quân Quân thèm, làm cho Tô Quân Quân hối hận vì không cùng bọn họ đi chơi.

Nhưng cô lại không biết, Tô Quân Quân đời trước vì tìm kiếm ra mới mẻ và lạ nhất nguyên liệu nấu ăn, lên núi xuống biển, gần như đã đi khắp cả nước. Du lịch bờ biển nho nhỏ, cô sẽ không quá mức để ý. Bên kia, Tô Dật Phong trước sau mặt đều mang theo ý cười mà nghe Tô Ôn Nhu nói chuyện, trong mắt hắn có ánh lên tia ôn nhu không thể hoà tan được. Hắn không đánh gãy Tô Ôn Nhu nói chuyện, lại sẽ đúng khi cần giúp Tô Ôn Nhu gắp thức ăn cùng nước uống. Thi thoảng cũng sẽ nói tiếp chuyện vài ba câu, dẫn đến Tô Ôn Nhu nói thê càng nhiều. Hai người không coi ai ra gì, càng nói càng hợp, dần dần tạo nên một cái vòng ngăn cách hai người với xung quanh.

Tô Quân Quân hoàn toàn không quan tâm, mặc kệ bắt đầu từ từ nhấm nháp món ngon trên bàn, cô vừa ăn vừa cảm nhận phân tích ưu điểm và khuyết điểm từng món để tìm ra biện pháp thay đổi vào lần sau. Cứ thế, ăn xong một bữa cơm, mọi người đều có vẻ khá vui.

Sau khi ăn xong, Tô Ôn Nhu đi theo Tô Dật Phong lên thư phòng nói chuyện, lúc này mới cùng anh trai nói ra cô muốn trước khi đi học đại học có thể cùng Lưu Tử Hàn đính hôn. Tô Dật Phong nghe xong, máu khắp người như nóng bừng lên. Hắn muốn không quan tâm bất cứ thứ gì khác để tỏ tình với Tô Ôn Nhu, nhưng cũng rõ ràng trong mắt Tô Ôn Nhu chưa bao giờ có hắn. Cho dù nói ra cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi. Tình cảm của hắn là tình cảm không nên có, sẽ tạo nên sự nhơ nhuốc cho gia tộc.

Tô Dật Phong cúi đầu, giãy giụa nữa ngày mới mở miệng nói: “Ôn Nhu, em với Lưu Tử Hàn mới vừa tròn 18 tuổi, các em còn quá trẻ, đều chưa suy nghĩ chắc chắn cho tương lai. Nếu không khi học đại học lại yêu đương tìm hiểu nhau thêm vài năm, chờ sau khi tốt nghiệp, hai nhà gặp mặt nhau bàn chuyện đính hôn”

Tô Ôn Nhu vẻ mặt không vui nói: “Anh, em đời này xác định người nửa kia của mình là Lưu Tử Hàn, em cũng sẽ chỉ vì một mình hắn mà mặc lên chiếc váy cưới. Nhà họ Tô cùng nhà họ Lưu từ lâu đã có ý định liên hôn, bọn em chỉ tính đính hôn trước thì có làm sao?”

Lúc nào mối tình đầu đều là mối tình đầy nóng bỏng cùng cố chấp nhất, chỉ vì câu nói lúc vô tình của Tô Ôn Nhu đã đem tâm của Tô Dật Phong tan vỡ thành từng mảnh nhỏ. Tô Dật Phong nhịn không nổi nữa muốn nói cho Tô Ôn Nhu tỉnh ra, cùng lắm hai nhà liên hôn, sẽ liên quan đến tương lai hạnh phúc của cô. Đính hôn sao có thể qua loa như vậy được?

Vào lúc ban đêm, lần đầu tiên hai anh em cãi nhau. Tô Ôn Nhu vì muốn đính hôn, không tiếc nói vô số lời gây tổn thương tới Tô Dật Phong. Tô Dật Phong qua chuyện này mới biết, trong mắt Tô Ôn Nhu hắn từ đầu đến cuối đều chỉ là người ngoài mà thôi. Hắn cũng chẳng muốn cứ thế cãi nhau nữa, cuối cùng hai người tan rã trong không vui.

Bên ngoài, từ sớm đã có người đi báo cho Tô Quân Quân mong cô đi khuyên can. Tô Quân Quân đi đến cửa thư phòng, nhưng không đi vào mà cúi đầu xuống, nghe lén được lúc lâu. Đến lúc Tô Dật Phong đẩy cửa ra, thấy ngay em ba cúi thấp đầu, hoảng loạn không biết làm sao đứng ở cửa, muốn vào khuyên ngăn nhưng lại không dám vào.

Tô Dật Phong bấy giờ mới nhận ra mình sơ suất, hắn muốn đi lại an ủi em ba một vài câu, nhưng lại không nói được câu nào mà thở dốc. Lúc này, cảm xúc của hắn đã hoàn toàn mất khống chế. Dáng vẻ đe doạ ban nãy của Tô Ôn Nhu đã đánh vỡ hình tượng tốt đẹp đã từng của cô trong lòng hắn. Sự cãi nhau lần này khiến cho cả thân thể lẫn tinh thần Tô Dật Phong mệt mỏi.

Tô Dật Phong thậm chí nhịn không được mà nghĩ, nếu Tô Ôn Nhu làm giống Tô Quân Quân ngoan ngoãn hiểu chuyện thì tốt biết mấy, hắn chắc sẽ không mệt mỏi như này ha? Đêm hôm đó, Tô Dật Phong trằn trọc không để đi vào giấc ngủ. Hắn rút ra kinh nghiệm xương máu, cuối cũng quyết định nhẫn tâm vứt bỏ cảm tình đối với Tô Ôn Nhu, từ bỏ mối tình lσạи ɭυâи đau khổ này.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Ôn Nhu bởi vì vừa cùng anh cả cãi một trận, để tránh xấu hổ, liền rúc ở trong phòng không ra ăn bữa sáng. Thế những trước khi đi làm, Tô Dật Phong đi tới phòng tìm cô.

“Em nếu muốn đính hôn, vậy thì nên đưa Lưu Tử Hàn về nhà ăn bữa cơm đã. Cơ hội để đem chuyện này nói ra bàn bạc. Nếu Lưu Tử Hàn cũng có ý muốn đính hôn, vậy anh sẽ đi nói với bố về việc này cho” Tô Dật Phong rũ mắt nói.

Tô Ôn Nhu nghe xong, ngay lập tức mặt đổi từ buồn thành vui, nhảy xuống giường giữ tay áo của Tô Dật Phong, làm nũng nói: “Anh, em liền biết anh tốt nhất, anh luôn luôn là người chống lưng mạnh nhất của em! Anh cả, em yêu anh quá!”

Tô Dật Phong nhìn cô một lúc, lòng hắn giờ phút này lại cực kì chua xót, nhưng cũng không nói thêm câu nào. Sau khi xuống tầng, Tô Dật Phong đi tìm Tô Quân Quân, bảo cô chuẩn bị trước một bàn đồ ăn ngon, ngày kia mời Lưu Tử Hàn tới ăn.

Bây giờ mới qua chưa đến một ngày, Tô Dật Phong từ một anh trai vui vẻ tinh anh trở thành uể oải chán nản thanh niên nghèo. Tình yêu quả nhiên là gây tổn thương vô hình mà sâu sắc. Tô Quân Quân nhịn không nổi hỏi: “Anh cả, anh thật sự đồng ý chị hai đính hôn bây giờ sao?”

Qua lúc lâu Tô Dật Phong mới nhàn nhạt nói: “Ôn Nhu bây giờ cũng đã lớn, có thể chính mình quyết định cuộc sống của mình. Giờ ai nói em ấy cũng không nghe vào tai, chả bằng cứ kệ theo ý nem ấy đi.”

Hai nhà Tô Lưu, gia thế tương đương, người lớn cũng là bạn tốt nhiều năm. Việc đính hôn này nếu có thể thành công, tất nhiên là tất cả cùng vui, nhà họ Tô cùng nhà họ Lưu cũng quan hệ bước thêm một bước, có lợi cho cả quan hệ hợp tác.

Nếu không thành công, cũng chả liên quan gì tới Tô Quân Quân. Mặc kệ dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ thoát khỏi giống trong nguyên tác tội cướp đi chị gái bạn trai. Qua hai ngày, Tô Quân Quân sẽ đi tham gia thi đấu nấu ăn. Luật thi đấu là loại dần thí sinh, chỉ cần không bị loại, nhưng hết vẫn sẽ đến tháng 9. Đến khi ấy, Tô Quân Quân cứ thế cầm giấy trúng tuyển đưa đến đại học đăng kí. Trong khoảng thời gian ngắn, cô không muốn quay về Tô gia.

Tô Quân Quân nghĩ đến cảnh tươi đẹp của tương lai, lúc ở trong phòng bếp luyện tập nấu ăn tiện tay nấu món bàn đồ ngon. Tới ngày hôm sau, quả nhiên Lưu Tử Hàn đúng hẹn đi tới nhà họ Tô. Tô Dật Phong trông rất trang trọng tiếp đãi hắn. Tô Ôn Nhu cũng cố ý đi trang điểm đẹp lên, ngồi một bên tiếp khách.

Tô Quân Quân thì vẫn luôn ngồi trong phòng bếp vội vội vàng vàng nấu ăn, đến tận lúc xong món canh cuối cùng mới rảnh tay. Bởi vì cũng chả tính là bữa tiệc lớn nên Tô Quân Quân tự mình bê bát canh ra ngoài để. Chính là vừa ra đến cửa phòng ăn, cô liền nghe thấy trong nhà ăn có cãi nhau.

Lưu Tử Hàn bực bội nói: “Đính hôn sao, Tô Ôn Nhu cô thế mà muốn cùng tôi đính hôn? Cô điên rồi à? Lúc ở bờ biển chúng ta ngây ngốc sống ở đó hơn hai mươi ngày, tôi từ đầu đến cuối chưa từng chạm vào cô. Bản thân cô chẳng lẽ còn không nhận ra à? Tôi căn bản không yêu cô! Từ thời cấp ba đến giờ, cô lúc nào cũng chạy tới làm phiền tôi, giống một con rắn độc, cuốn chặt làm tôi hít thở không nổi. Làm gì có kiểu yêu đương như thế?

Tô Ôn Nhu, tôi nói thật cho cô biết, tôi thật sự không thể tưởng tượng ra cùng cô sống chung kiểu gì, đó thực sự là ác mộng. Nếu hai nhàn Tô Lưu mà bắt buộc phải liên hôn, tôi tự nguyện cưới Tô Quân Quân làm vợ còn hơn”.

Tô Ôn Nhu nghe xong mấy câu này, cả người ngơ ra, cô từ trước đến giờ không nghĩ đến, Lưu Tử Hàn vậy mà nghĩ về cô như vậy. Tô Ôn Nhu run run nói: “Anh không kết hôn cùng em, lại muốn cưới Tô Quân Quân? Chả nhẽ cả hai người đã từ sớm ở sau lưng tôi thông đồng ở bên nhau?”

Lưu Tử Hàn vì muốn thoát khổi cô liền chỉ chém tiếp theo lao: “Đúng vậy, tôi là thích Tô Quân Quân. Ngay từ đầu, ánh mắt tôi đều chú ý Tô Quân Quân, là cô cứ chạy lại dính lấy tôi”.

Đúng lúc đấy, Tô Quân Quân mặt xanh lét đứng ở cửa. Cô tính tới tính lui cũng không nghĩ tới, Lưu Tử Hàn đê tiện vô sỉ như vậy, vậy mà dám nghĩ lấy cô làm tâm chắn?!! Nhưng là, Lưu Tử Hàn đã dám kéo cô xuống nước vậy đừng trách cô làm hắn biết tại sao nước biển lại mặn.