Chương 1: Mạt thế.

Chương 1.

Không trung u ám, thành thị tĩnh mịch, một tờ quảng cáo dính máu bị gió cuốn lên bầu trời, cuối cùng đáp xuống cửa, những con chim bay ngang qua phát ra tiếng kêu tang thương, nhuộm đẫm một bầu không khí áp lực, làm cho người ta không thở nổi.

Đây là ngày thứ ba Hướng Nam Xuyên đến mạt thế.

Giờ phút này, anh ngồi ở trên băng ghế, đờ đẫn nhìn tang thi bên ngoài đang du đãng, nơi này đã từng là khu phố buôn bán sầm uất nhất Tây Châu, hiện giờ lại biến thành thiên đường của lũ tang thi.

Nhớ lại ba ngày trước, lúc mở mắt ra nhìn thấy tang thi trên đường phố, anh cơ hồ sợ tới mức chết khϊếp, có điều mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, cho dù sợ hãi tới cực điểm, cũng có thể miễn cưỡng duy trì được dáng vẻ.

Trước khi vào mạt thế, Hướng Nam Xuyên chỉ là một phú nhị đại bình thường, trên có cha mẹ 60 tuổi, dưới có một con Husky, đang đứng ở độ tuổi bị thúc giục kết hôn.

Anh còn nhớ rõ đêm hôm trước anh cùng mấy người bạn đi ra ngoài uống rượu, uống đến say khướt rồi về nhà, ngã xuống sô pha liền ngủ, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện mình không thể hiểu được đi tới nơi này.

Ban đầu anh còn tưởng là trò đùa do bạn bè bày ra, nhưng vào đúng lúc này, trong đầu anh vang lên một tiếng “Đinh ——”, rồi một thanh âm điện tử nói cho anh biết, anh đã bị Hiệp hội Không gian và Thời gian chọn làm người quản lý, cần phải hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ mới có thể trở về.

Đối phương tự xưng là “Hệ thống”.

Lúc ấy Hướng Nam Xuyên cực kỳ phẫn nộ, cái gọi là Hiệp hội Không gian và Thời gian dựa vào cái gì mà mạnh mẽ trói định anh, còn để anh đi làm nhiệm vụ, anh phải đi về! Anh lại không phải ngại mạng dài, sao có thể nguyện ý đi vào cái địa phương tràn đầy tang thi quỷ quái.

Nhưng mà kế tiếp, hệ thống nói một câu, làm cả người anh chấn động.

Hệ thống nói: “Chẳng lẽ cậu đã quên, cậu đã chết.”

Theo giọng nói rơi xuống của hệ thống, ký ức như hồng thủy chợt tràn vào trong óc, Hướng Nam Xuyên đột nhiên nhớ ra, hóa ra là buổi tối hôm đó, anh về đến nhà lúc đã say đến rối tinh rối mù, quên đóng cửa, bị bọn trộm vào nhà cướp bóc, sau đó vì ký ức quá hỗn loạn, Hướng Nam Xuyên chỉ nhớ là anh hình như đánh nhau với người nào đó, cuối cùng bị người nọ một dao chọc trúng trái tim, chết thẳng cẳng.

Nhớ lại chuyện này, Hướng Nam Xuyên ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm xuống dưới đất, thật lâu sau, anh mới hỏi: “Hoàn thành nhiệm vụ, tôi thật sự có thể trở về sao?”

Hệ thống lạnh lùng nói: “Nếu tôi có thể mang cậu đến nơi này, thì cũng có thể đưa cậu trở về.”

Hướng Nam Xuyên tin, giống như là bắt lấy một cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng, anh không thể không tin tưởng hệ thống, anh nhất định phải trở về.

Sửa sang lại tâm tình cho tốt, Hướng Nam Xuyên rốt cuộc nhìn thẳng vào tình hình lúc này.

Thấy anh bình tĩnh lại, hệ thống gửi cho anh một phần tư liệu.

Sau khi tiếp nhận thông tin xong, Hướng Nam Xuyên mới biết được, thế giới hiện tại nơi anh đang sống là một thế giới song song, có điều thế giới này đang gặp phải một thảm họa lớn nhất trong lịch sử —— Thảm họa tang thi.

Và anh đang ở trên một con phố thương mại của nước C.

Đây đã là ngày hai mươi chín từ ngày tang thi bùng nổ, trước mắt đã có không ít người kích phát ra dị năng, nhóm người này tự xưng là “Dị năng giả”, mà trong đại não của tang thi có một thứ gọi là “Tinh hạch”, có thể cung cấp năng lượng cho dị năng giả.

Ngày đầu tiên mạt thế bùng nổ là vào lúc ban ngày ở phố buôn bán kín người hết chỗ, cho nên bây giờ bên ngoài tất cả đều là một lũ tang thi dày đặc, trên mặt đất toàn là vũng máu đỏ sậm, cảnh tượng này làm cho người nhìn sởn tóc gáy.

Đối diện với anh là một cửa hàng quần áo cao cấp, cửa kính cửa hàng đã bị vỡ, mấy con ma nơ canh ngã trên sàn, quần áo treo trên móc đã bị lấy đi gần hết, chiếc váy trắng rơi trên mặt đất bê bết máu, khiến người khác nhìn mà ghê người.

Hướng Nam Xuyên bắt buộc phải nhìn sang chỗ khác, quay đầu lại quan sát gian nhà của mình.

Đây là một cửa hàng nhỏ không đến hai mươi mét vuông, trong tiệm chỉ có ba bốn kệ để hàng trống rỗng cùng một cái quầy thu ngân, gợi cảm giác vô cùng đơn sơ.

Hệ thống nói cho anh biết siêu thị này chỉ nhận đồng vàng, khách hàng có thể dùng các loại đồ vật để đổi lấy đồng vàng, bao gồm tinh hạch, tuy rằng thế giới này không có Jack Ma, nhưng vẫn như cũ có người khác phát minh ra hệ thống thanh toán tiện lợi, siêu thị không người sớm đã không phải là tin tức xa lạ, bởi vậy sau khi khách hàng đổi đồng vàng, có thể trực tiếp ở quầy thu ngân trả tiền mặt, cho đến khi khấu trừ hết đồng vàng mới thôi.

Nếu khách hàng vừa lòng lần mua sắm này thì sẽ có đánh giá. Danh tiếng tương đương với năm phần khen ngợi, có thể sử dụng để thăng cấp siêu thị.

Tiếp theo đó hệ thống tặng một gói quà miễn phí.

Hướng Nam Xuyên click mở gói quà, triệu hồi ra một ninja kiểm hàng.

Vị ninja kiểm hàng này mặc quần áo đen toàn thân, trên mặt che vải bố, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen như mực, mới vừa triệu hồi ra, đối phương đã “Hô hô hô” mà đi tới đi lui, một lúc sau, chỉ thấy trên kệ để hàng trống rỗng chứa đầy quả táo cùng quả cam.

Lúc này trong kho hàng phát ra tiếng cảnh báo “Tích tích”, trong kho đã hết hàng, cần bổ sung vật tư.

Hướng Nam Xuyên hỏi hệ thống nhập hàng ở đâu.

Hệ thống nói: “Số lượng đồng vàng bằng không, không có cách nào đi nhập hàng, xin quản lý đi mời chào khách hàng, bán ra thương phẩm, kiếm lấy đồng vàng cùng danh tiếng, thăng cấp siêu thị.”

Không đợi Hướng Nam Xuyên đặt câu hỏi, hệ thống đã lên tiếng nói tiếp, “Hiện tại thông báo nhiệm vụ thứ nhất, mời quản lý đi mời chào một khách hàng, thời gian là 24 giờ, nhiệm vụ thất bại sẽ bị khấu trừ danh tiếng.”

Hướng Nam Xuyên liền nói ngay: “Bên ngoài đến một người sống cũng không có, tôi đi nơi nào mời chào khách hàng, hơn nữa cái siêu thị này chỉ có bán quả táo cùng quả cam, tên ngốc mới có thể đi vào mua đồ!”

Hệ thống giả chết không nói lời nào.

Hướng Nam Xuyên nắm chặt bàn tay, anh hít sâu một hơi, dùng miệng lưỡi thương lượng: “Thời gian một ngày quá ngắn, tôi không hoàn thành nhiệm vụ được, cậu cũng không có chỗ tốt đúng không? Có thể hơi kéo dài một chút thời gian nhiệm vụ ra, năm ngày được chứ?”

Một lát sau, hệ thống rốt cuộc cũng mở miệng, “Năm ngày không được, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài ba ngày.”

Hướng Nam Xuyên cắn chặt răng, “Ba ngày thì ba ngày!”

Nhưng mà hôm nay đã là ngày thứ ba, trước 6 giờ tối không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ sẽ thất bại.

Trong ba ngày này, Hướng Nam Xuyên vẫn luôn ngồi ở cửa, anh may mắn nhìn thấy mấy người sống, bọn họ hoang mang rối loạn chạy ra từ phố đồ điện đối diện, hình như là sợ hãi quá mức, hoảng sợ không chọn đường mà vọt vào trong đàn tang thi, chưa đến một hồi đã bị các tang thi vây quanh.

Các tang thi há mồm gặm cắn cổ của mấy người kia, quanh quẩn phố buôn bán đều là tiếng kêu thảm thiết thê lương của bọn họ, nhìn cảnh tượng máu phun ra kia, đồng tử của Hướng Nam Xuyên co rụt lại, theo bản năng lui về phía sau vài bước, cong lưng nôn khan một trận.

Ngón tay anh không khống chế được sự run rẩy, tiếng cười khẽ “Ha ha ha” bật ra từ hàm răng, trước khi đến mạt thế, anh đến một người chết cũng chưa từng xem qua, nhìn thấy cảnh tàn khốc đẫm máu như thế, nói không sợ hãi là giả, nhưng mà anh muốn trở về, ba mẹ tuổi đã lớn, khẳng định không tiếp thu được chuyện mình đã qua đời, bọn họ còn đang đợi anh đi tiếp quản công ty a, cho nên anh vô luận như thế nào cũng phải trở về.

Chờ anh thích ứng lại, các tang thi bên ngoài đã chậm rãi tản ra. Mà mấy người kia đã biến thành tang thi, ánh mắt dại ra, thiếu tay thiếu chân, chúng nó chậm rì rì mà bò đi, kéo theo một vệt máu chói mắt trên mặt đất.

Hướng Nam Xuyên yên lặng tính toán một chút, sau khi bị tang thi cắn phải, thời gian biến thành tang thi tầm khoảng nửa giờ.

Hiện tại anh chỉ là một người bình thường, thật vất vả mới nhặt về một cái mạng, tuyệt đối không thể để cho tang thi cắn được.

Chỉ cần anh không bước ra khỏi cửa siêu thị, sinh mạng trước mắt coi như là không có gì nguy hiểm, nhưng nếu như anh không đi ra khỏi siêu thị, thì muốn mời chào khách hàng như thế nào.

Vì thế Hướng Nam Xuyên hỏi hệ thống, có biện pháp nào làm cho anh biến thành dị năng giả hay không.

Hệ thống nói: “Chỉ cần hoàn thành ba nhiệm vụ, sẽ được khen thưởng một lọ thuốc biến thành dị năng giả.”

Nghe thấy câu trả lời của hệ thống, Hướng Nam Xuyên hơi nhíu mày, đại khái là do mấy ngày nay mới nghe được một tin tức tốt duy nhất.

Thời gian hai ngày trôi qua, Hướng Nam Xuyên không khỏi lo âu, buổi sáng lúc trời còn chưa sáng, anh đã ra mở cửa hàng, từ buổi sáng chờ đến tận buổi chiều, trên đường vẫn không có một mống người sống nào, cho dù có, cũng sẽ biến thành đồ ăn cho các tang thi.

Một tháng sau khi tang thi bùng phát, thành phố Tây Châu đã sớm cắt điện, cắt nước, trong nhà có lương thực cũng ăn xong hết rồi, nhưng trong khoảng thời gian ba ngày này, anh chỉ nhìn thấy có mấy người sống chạy ra ngoài mà thôi, Hướng Nam Xuyên hoài nghi, cái phố buôn bán này còn có người sống hay không.

Đánh mất khứu giác vô cùng nhạy bén, Hướng Nam Xuyên từng thử đi ra khỏi cửa hàng, chân trước mới vừa bước ra cửa, tang thi bên ngoài đã xoay người cứng đờ nhìn qua đây, Hướng Nam Xuyên tức khắc hãi hùng khϊếp vía mà rụt chân trở về, không ngửi thấy hơi thở của người sống, các tang thi lại quay người lại, tiếp tục đi lang thang.

Còn có một lần Hướng Nam Xuyên đi ra khỏi siêu thị, trong miệng các tang thi phát ra tiếng “Hô hô”, động tác nhao lên mạnh mẽ, sợ tới mức anh lập tức lui vào trong siêu thị, kết quả không chú ý mà đυ.ng vào kệ để hàng, anh thất tha thất thểu ngã ngồi trên mặt đất. Trái tim anh "Thình thịch" kịch liệt đập mạnh, anh nắm chặt tay, hít thở sâu vài hơi mới bình tĩnh lại được.

Chỉ là kể từ ngày đó, anh cũng không dám tùy ý bước ra ngoài siêu thị lần nào nữa, qua một lần chết, anh trở nên vô cùng quý trọng cái mạng nhỏ này.

Nhưng mà nay đã là ngày thứ ba, Hướng Nam Xuyên nôn nóng bất an, lúc này bụng anh “Ọc ọc” vang lên, trong lòng Hướng Nam Xuyên bi ai mà xoay đầu nhìn về phía kệ để hàng, ban đầu kệ để hàng đầy ắp hoa quả không có một chỗ trống, mà mấy ngày nay Hướng Nam Xuyên đói bụng đã ăn mấy quả táo, còn chưa có bán đi, đã bị anh ăn một phần ba, nếu còn tiếp tục như vậy, cho dù hoàn thành không được nhiệm vụ, anh cũng sẽ đói đến chết ở chỗ này.

Vào lúc Hướng Nam Xuyên do dự xem có nên đi ra ngoài lần nữa không, đột nhiên có một quả cầu lửa to bằng nắm tay bay tới đây, đánh trúng vào một cái đầu.

Là dị năng giả!

Hướng Nam Xuyên bỗng nhiên đứng lên.