Chương 10: Cô út

Nhạc Thanh Linh chỉ mỉm cười nhìn Nhạc Thanh Sương gật đầu một cái, cháu gái của nàng so với nàng không lớn hơn cũng không nhỏ hơn, hai người có lẽ như cha mẹ từng nói, bằng tuổi.

"Thanh Sương mau chào hỏi cô út của con đi!" Nhạc Chiến Thiên nhìn cháu gái của mình nói.

Nhạc Thanh Sương lúc này mới giật mình, cô út? Đừng nói đây là người con gái mà ông bà nội lúc nhỏ hay nhắc đến với nàng nha, con gái út của Nhạc Gia, cô út của nàng, bằng tuổi với nàng, bây giờ xuất hiện trước mặt nàng thật rồi.

"Thanh Sương.... chào cô út!" Nhạc Thanh Sương có chút sượng trân, tuy rằng hai người bằng tuổi, nhưng luận về bối phận nàng phải gọi một tiếng cô út, dù sao thì cũng là em gái của cha nàng.

"Ừm! Sau này nhờ Thanh Sương giúp đỡ nha!" Nhạc Thanh Linh mỉm cười vui vẻ, sau này có cháu gái ở bên cạnh, chuyện gì không biết có thể hỏi nàng, còn hơn đi hỏi mấy tên anh trai cuồng em gái của nàng.

"Dạ!" Nhạc Thanh Sương lúc này khuôn mặt trở nên vui vẻ, nàng trước giờ rất muốn có em trai, em gái, nhưng cha mẹ nàng mãi không chịu sinh, các chú lại chưa có vợ, cho nên nàng là cháu gái độc đinh của Nhạc Gia, tuổi lại nhỏ nhất nữa.

Hôm nay có cô út xuất hiện, nàng tuy rằng vẫn là nhỏ nhất, nhưng bên cạnh ít ra còn có người bằng tuổi để trò chuyện, thật sự là một tin tốt, nhưng cũng là một tin xấu.

Cô út về rồi, sau này có lẽ tình cảm mà ông bà nội, các chú dành cho nàng sẽ giảm đi, san sẻ cho cô cút, nhưng nàng cảm thấy không sao, miễn là cô út không bắt nạt nàng là được.

"Thanh Sương con sắp vào đại học, cho nên ông nội muốn con chăm sóc cho cô út của con!" Nhạc Chiến Thiên tuy rằng không tin tưởng cháu gái, nhưng hết cách rồi, ai bảo gia đình của hắn chỉ có mỗi đứa cháu gái này bằng tuổi với Nhạc Thanh Linh.

"Cô út muốn học đại học cùng con sao? Thật tốt nha!" Nhạc Thanh Sương hai mắt sáng lên, nàng còn cảm thấy đi học đại học sẽ nhàm chán, nay có thêm cô út cùng nàng đi học, cảm giác chán nản đó liền tan biến.

"Thanh Sương cô út của con sống trên núi từ nhỏ, có rất nhiều chuyện không biết, con đừng dạy hư cô út đấy!" Vương Ngọc Huyền lườm Nhạc Thanh Sương một cái, tuy rằng yêu thương cháu gái, nhưng cháu gái dạy hư con gái bảo bối của nàng thì không được.

"Mẹ! Con cũng không phải con nít, Thanh Sương không làm con hư hỏng được đâu!" Nhạc Thanh Linh cảm thấy có chút buồn cười, nàng đúng là mới từ trên núi xuống.

Nhưng trình độ học vấn của nàng cũng không thấp, sư phụ dạy nàng hết tất cả các môn học, nàng thi đại học điểm cũng không thấp, chỉ có thể nói là nàng ít tiếp xúc với người bên ngoài một chút mà thôi, nhưng lừa nàng thì rất khó.

"Đúng... đúng nha... con làm sao có thể dạy hư cô út được chứ!" Nhạc Thanh Sương khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc nhìn bà nội nũng nịu nói.

"Ừm, vậy là tốt nhất, Thanh Sương con cũng lớn rồi, ít chơi bời mua sắm lại đi, đừng để cha con phải lo lắng nữa!" Nhạc Vũ thở dài nói một câu, đứa cháu gái này của hắn làm gì không làm lại thích đi làm LiveStream, thích làm Streamer, đúng là khiến cho người ta đau đầu.

"Dạ! Con biết rồi, con sẽ cố gắng học hành!" Nhạc Thanh Sương ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng thì nghĩ khác, nàng còn trẻ, còn rất nhiều thứ phải trải nghiệm, nàng dù sao cũng là công chúa của Nhạc Gia, chơi chán rồi thì về nhà làm thiên kim tiểu thư là được, nhà nàng không thiếu tiền.

"Được rồi, hai cô cháu các con đi chơi đi. Thanh Sương sẵn tiện dẫn cô út con đi mua một chút quần áo!" Nhạc Chiến Thiên nhìn hai đứa cháu gái của mình nói.

"Dạ! Con biết rồi!" Nhạc Thanh Sương ngay lập tức đứng dậy, chạy lại gần Nhạc Thanh Linh, nàng cũng phải làm quen với cô út một chút, quả là con gái của ông bà nội, thật là xinh đẹp nha.

"Ông nội, cha, mẹ con đi cùng Thanh Sương một lát!" Nhạc Thanh Linh nhẹ giọng xin phép, dù sao nàng cũng là tiểu bối trong nhà, tuổi lại còn nhỏ nên chú trọng những việc này.

"Ừm, Thanh Linh đi chơi vui vẻ!" Nhạc Chiến Thiên mỉm cười nhìn hai đứa cháu gái rời khỏi nhà, Nhạc Thanh Linh trở về khiến cho hắn rất vui, muốn giữ ở bên cạnh, nhưng cháu gái cũng có cuộc sống riêng của mình, cho nên hắn sẽ để cho cháu gái trải nghiệm cuộc sống ở bên ngoài.