Chương 3: Về nhà

Nhạc Thanh Linh ngắm nhìn thành phố hoa lệ trước mắt có chút không quen thuộc, nàng đã sống quen ở trên núi, sống quen với mùi hương của thiên nhiên, mùi hương của núi sông.

Bây giờ trở lại thành thị, nàng có chút thật sự không quen, thật sự có chút không thích ứng được, thành phố này quá ô nhiễm, quá nhiều thứ dơ bẩn, khiến cho nàng không chịu được.

"Tiểu thư, thành phố Quý Hải của chúng ta rất đẹp đúng không?" Nam nhân áo đen vừa lái xe, vừa liếc nhìn Nhạc Thanh Linh hỏi.

Tiểu thư từ nhỏ đã sống xa thành thị, sống cách biệt với thế giới ở bên ngoài, cho nên có lẽ khi nhìn thấy thành thị phồn hoa như thế này, không ngại mà ngắm nhìn một hồi lâu.

"Không đẹp, không khí quá ô nhiễm, ta thích ở trên núi hơn!" Nhạc Thanh Linh lắc đầu đáp lời, nàng không thích nơi hoa lệ như thế này, thật sự quá phức tạp, không dành cho người từ nhỏ đã sống ở trên núi như nàng.

"Haha! Thì ra là như vậy!" Nam nhân áo đen cũng không biết nói thêm cái gì, hắn chỉ có thể cười khổ một cái, sau đó lại tiếp tục lái xe đưa Nhạc Thanh Linh về nhà.

Xe rất nhanh đã di chuyển đến một căn biệt thự lớn nằm ở trung tâm thành phố, căn biệt thự nhìn có vẻ cổ xưa, nhưng một khi nhìn vào liền nhìn thấy cực kỳ xa hoa mà mỹ lệ.

Nhạc Thanh Linh nhìn căn biệt thự trước mặt có chút há hốc cả mồm, nàng không ngờ nhà nàng lại to lớn đến như vậy, so với đạo quán nhỏ ở trên núi thì phải nói là to gấp trăm lần, nhà nàng có nhiều tiền như vậy sao.

"Tiểu thư đã đến nhà... có muốn đi vào gặp lão gia luôn hay không?" Nam nhân áo đen nhìn sang Nhạc Thanh Linh hỏi.

"Đi... đi... ta muốn nhìn ngắm căn nhà to lớn này!" Nhạc Thanh Linh từ khi lên núi đến nay chưa từng nhìn thấy căn nhà lớn như thế này.

Có lẽ là lúc nhỏ nàng đã từng sống ở đây, nhưng lúc đó nàng chỉ có năm tuổi, còn quá nhỏ để nhận biết mọi thứ, bây giờ ngay cả mặt cha mẹ của nàng, nàng còn không nhớ, chứ đừng nói là căn biệt thự lớn như thế nào.

"Được!" Nam nhân mỉm cười một cái, lái xe đưa Nhạc Thanh Linh đi vào biệt thự, đưa nàng đi đến một gian nhà nhỏ ở phía sau biệt thự.

Nhạc Thanh Linh lúc này càng là hiếu kỳ hơn bao giờ hết, tại sao không đưa nàng vào căn biệt thự lớn kia, mà lại đưa nàng đến căn nhà nhỏ ở phía sau biệt thự, chẳng lẽ nhà nàng là ở đây, chứng không phải căn biệt thự kia.

"Tiểu thư tới rồi!" Nam nhân nói hết câu, sau đó đứng dậy, mở cửa xe cho Nhạc Thanh Linh, đưa nàng đi vào bên trong căn nhà nhỏ trước mặt.

Nhạc Thanh Linh cũng không nghĩ nhiều, đi theo nam nhân áo đen đi vào căn nhà nhỏ trước mặt, nàng có chút lo lắng, không biết người nhà của nàng là người như thế nào, có chán ghét một tiểu nha đầu từ trên núi xuống như nàng hay không.

"Lão gia... tiểu thư đã tới!" Nam nhân áo đen bước vào trong nhà nhỏ, mở miệng nói.

"Thanh Linh về rồi sao? Con bé không đến gặp cha mẹ của con bé trước sao?" Nhạc Lão từ bên trong căn nhà nhỏ mở miệng nhìn nam nhân áo đen hỏi.

"Lão gia... tiểu thư nói muốn đến gặp ngài trước!" Nam nhân áo đen trả lời.

"Ừm... cậu đi gọi hai người bọn chúng đến đây... cũng gọi Thanh Linh vào đây!" Nhạc Lão có chút mong đợi, cả đời của ông khó lắm mới có được đứa cháu gái, nhưng mười ba năm trước bị quỷ ám, cuối cùng đi theo Bạch Liên Đại Pháp Sư lên núi tu đạo.

Nam nhân áo đen nghe Nhạc lão gia nói xong, hắn bước ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Thanh Linh sau đó nói.

"Tiểu thư... lão gia cho gọi tiểu thư!"

"Ta sao? Ừm... ừm... ta biết rồi!" Nhạc Thanh Linh có chút hồi hộp, bước chân từ từ bước vào bên trong căn nhà nhỏ.

Nhạc Thanh Linh ngày hôm nay cuối cùng cũng trở về được nhà của mình, không biết gia đình, người nhà của nàng rốt cuộc là những người ra sao đây.