Chương 17

Anh ta cười khổ: "Ngài Phù, tình huống như của ngài rất ít gặp. Người bình thường đều lấy kinh nghiệm từ đoàn đội khác rồi mới làm một mình, biết được sự nặng nề của nhiệm vụ đất đai nên khi mua mảnh đất đầu tiên thường toàn là đồng ruộng bỏ hoang, thuận tiện cho việc gieo trồng. Ngài chỉ có một tòa nhà và vành đai xanh xung quanh, đây quả thực là không bột đố gột nên hồ."

Vẻ mặt của Phù Khanh vẫn như thường: "Tôi không thể không làm như vậy."

Ngài Trương không có tiếp tục truy hỏi nữa, ngược lại cố gắng suy nghĩ, nỗ lực lập ra một vài phương án cho Phù Khanh.

"Muốn tập hợp đủ hai mươi sao quá khó khăn. Tôi đề nghị ngài cố gắng trồng khoai tây, măng và đậu mầm, đây là lựa chọn cấp tốc tối ưu nhất để giành được sao. Nếu vẫn thiếu một ít thì có thể thu mua vật tư thừa của đoàn thể khác với giá cao, chống đỡ cho qua tháng đầu tiên đã rồi nói sau."

Phù Khanh biết tình huống của mình rất khó khăn, ngài Trương đã cố gắng giúp đỡ. Nếu không phải có anh ta chỉ điểm thì bản thân cậu còn phải vượt qua rất nhiều đường vòng.

Ngài Trương: "Ngài Phù, sau này nếu có vấn đề gì về quy hoạch vật tư thì ngài đều có thể tới tìm tôi. Đội trưởng của chúng tôi cũng biết ân huệ của ngài với chúng tôi, sẽ không làm khó ngài."

Phù Khanh cảm ơn anh ta, mua sắm đồ đạc xong lập tức quay về bệnh viện tâm thần.

Mọi người đều chờ cậu ở bệnh viện tâm thần đã lâu, vừa thấy cậu về nhà thì lập tức trở nên vui sướиɠ khoa tay múa chân!

Rất nhanh, sự chú ý của mọi người đều tập trung lên cái túi to trong tay Phù Khanh.

Phù Khanh nói chuyện gieo trồng với mọi người, tất cả đều rơi vào trầm mặc.

Lý Ấu Tình tự vò đầu bứt tai, buồn bã nói: "Nhổ hoa cúc, phơi nắng làm trà có được tính là vật tư không?"

Quái vật hoa cúc nổi giận: "Làm sao mà đám thỏ con các ngươi ngày nào cũng nghĩ đến việc nhổ trọc bọn ta thế?! Ta đây cũng có thể vặt trụi lông của các ngươi làm thành áo khoác đấy!"

Phù Khanh nhất thời cảm thấy mình sắp biến thành hiệu trưởng của nhà trẻ đến nơi: "Dừng lại! Hiện giờ chúng ta phải bắt đầu khai hoang trồng trọt ngay lập tức, sau này, tất cả mọi người có vấn đề gì cũng cần phải phối hợp hoàn thành cùng nhau."

Thỏ con và hoa cúc không tình nguyện ờ một tiếng.

May mà đám chúng nó cũng rất nhanh nhẹn, tháo vát. Phù Khanh dựa theo "Hướng dẫn dành cho người mới" của ngài Trương cho cậu dạy chúng nó từng bước một, phát quang cỏ dại xung quanh tòa nhà, cày cho đất đai tơi xốp, sau đó chia khu vực để gieo trồng.

Ngay lúc bọn họ đang hừng hực khí thế, một giọng nói già nua vang lên: "Nhiệt độ của nước quá thấp."

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy bác Chu ngồi ở xích đu trên mái nhà, nửa tỉnh nửa mê hoảng .

Đôi mắt của Phù Khanh sáng lên: bác Chu là người làm vườn, vì thế kinh nghiệm cũng tương tự!

Đang lúc cậu muốn để bác Chu chỉ dạy thì dây leo trên chân bác Chu bỗng nhiên dài ra, lập tức giúp ông ấy rơi đột ngột từ không xuống dưới tầng. Ông ấy xách theo một cái ấm nước, thong dong từ tốn tưới nước xuống chỗ vừa mới gieo trồng.

Bỗng nhiên, đám thỏ con phát ra tiếng kêu kinh hãi: "Dáng dấp nhanh quá!"

Đôi mắt Phù Khanh sáng lên, bỗng nhiên nhớ đến dị năng của bác Chu là thúc đẩy sự sinh trưởng của thực vật!

Ngay cả trí tuệ nhân tạo cũng trợn mắt há mồm: [Như này cũng quá gian lận rồi!]