Chương 2: Bệnh viện tâm thần (2)

[ Giá trị trật tự giảm xuống dưới 80, bước đầu kích hoạt dị năng. ]

[ Dị năng của cậu là thuần phục. ]

Phù Khanh trầm ngâm: “ Là có ý gì? ”

Hệ thống: [ Nơi này không phải có sẵn đối tượng để thử nghiệm sao? Cậu thử xem. ]

Phù Khanh nghe vậy, tầm mắt liền chuyển hướng về phía hộ sĩ thỏ đang nằm phía kia.

Thuốc trấn an ác chủng chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định. Hộ sĩ thỏ cũng chỉ chịu đựng được một lúc, thân thể dần trở nên mềm oặt. Nó trước kia mặc dù là người ở bên cạnh Phù Khanh, nhưng dã tính trong nó lại không thể chịu được áp lực mà ngày càng dao động mãnh liệt hơn, như muốn đem Phù Khanh ăn tươi nuốt sống vào trong bụng mình.

Trong lòng Phù Khanh bỗng xuất hiện một loại ý niệm, dòng điện nhỏ vi diệu bỗng xoẹt qua trong đầu cậu. Cảm giác thực vi diệu, dường như đem tâm trí của cậu cùng con thỏ kia tương thông với nhau.

Tức khắc, ánh mắt con thỏ trở nên thanh tỉnh, ôn hòa vô cùng.

Phù Khanh gật đầu: “ Thuần phục sẽ không làm thay đổi tính chất đặc biệt của đối tượng, nhưng sẽ làm họ nảy sinh ra cảm giác muốn phục tùng ta. ”

[ Giá trị trật tự càng hạ thấp thì dị năng sẽ sớm được kích hoạt hoàn toàn, việc sử dụng dị năng cũng sẽ dễ dàng hơn. ]

Hệ thống tạm ngừng một lúc, lại nói: [ Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc, cậu sẽ không còn được coi là con người nữa, mà sẽ trở thành người mang dị năng ác chủng. ]

Trong lòng Phùng Khanh cũng hiểu rõ điều này, cậu liếc nhìn màn hình di động, con số trên đó đã tụt xuống còn 76. Cậu phải mau chóng trước khi giá trị trật tự giảm quá thấp. Nghề nghiệp là một bác sĩ tâm thần, cậu đã sớm quen với việc giao tiếp và giữ ổn định tình trạng cho bệnh nhân, Phù Khanh không cho phép bản thân được trở thành dáng vẻ như vậy.

Nhưng mà, ống quần của cậu bị kéo lại.

Hộ sĩ thỏ đã sớm biến thành bộ dáng nửa người nửa thú, trông thảm hại đến đáng thương, miệng cười hề hề mà túm ống quần Phù Khanh không buông. Lúc này, ánh mắt cậu mới dời sự chú ý tới tấm thẻ bảng tên gắn trước ngực hộ sĩ.

“ Lý Ấu Tình ”

Cậu nhớ rõ cô gái này. Lý Ấu Tình là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, mới gặp sẽ thấy có hơi nhu nhược yếu đuối, nhưng thực chất lại là người vô cùng đáng tin. Khu phòng bệnh ở tầng hầm thứ 2 là nơi bệnh nhân điên khùng và cuồng loạn nhất, ngày nào cũng náo động ầm ĩ. Lý Ấu Tình mỗi lần như vậy đều gấp đến độ khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, nước mắt lã chã rơi, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà lấy từng ống tiêm ra, đem cục diện đưa về trật tự yên ổn.

Mạt thế bùng nổ, hết thảy đều lâm vào tình trạng hỗn loạn không biết đối phó ra sao, cô lại vẫn kiên trì ở lại, thậm chí là khi biến thành ác chủng rồi vẫn yên ổn ở nơi này, giữ vững vị trí của mình. Dị năng chích thuốc của cô cũng là 1 kĩ năng quen thuộc của hộ sĩ, vậy nên trong túi lúc nào cũng căng phồng đủ loại thuốc.

Trong mắt Phù Khanh hiện lên một tia áy náy. Thời điểm mạt thế bùng nổ, bản thân là viện trưởng nhưng lại không thể ở bên sát cánh cùng mọi người.

Tuy không chắc có thể mang theo cô cùng nhau rời đi không, nhưng Phù Khanh vẫn đưa ra đề nghị của mình: “ Chúng ta cùng đi lên? ”

Lý Ấu Tình nghe vậy, lỗ tai liền vui vẻ mà xoay vòng vòng.

Cả hành lang chìm trong một mảng tối đen, Phù Khanh lục di động trong túi quần ra nhấn mở đèn flash. Một người một thỏ, cùng nhau đi từng bước rất chậm.

Lúc này, hệ thống bỗng xuất hiện, nói: [ Thực vật cũng sẽ phát sinh biến dị và trở nên vô cùng hung hãn. Cậu vẫn nên thận trọng chút thì hơn. ]

Vách tường hai bên hành lang đều đã bị dây leo cùng rêu phong, thực vật nơi đây cũng đã hoàn toàn bị biến dị. Màu sắc của chúng rất kì dị, thậm chí còn xuất hiện mấy bông hoa bảy sắc cầu vồng. Liếc mắt nhìn qua một cái liền thấy phảng phất một góc chết chóc tuyệt mỹ.

Sau lưng truyền đến tiếng gió nhẹ thổi qua.

Phù Khanh cúi xuống, nửa ngồi xổm, kế hoạch đánh lén từ phía sau thất bại, y không chút do dự bước nhanh về phía trước. Dây leo phía sau như nổi điên, thấy Phù Khanh chạy trốn càng hung hăng đánh về phía cậu đang đứng.

Tê -- tê --

Công kích lại thất bại. Sau lưng cậu, dây leo lại chậm rãi vung lên, phiến lá rung động dữ dội, phát ra những âm thanh vun vυ"t chói tai. Cành cây nhọn đâm xuyên qua mặt đất nơi Phù Khanh vừa đứng, ánh mắt căm phẫn của nó nhìn chằm chằm vào cậu

[ Dị năng thuần phục đối với thực vật hiệu quả rất thấp. Cậu mau chạy đi, đừng quay đầu lại. Theo tính toán của ta, với tốc độ của cậu, có thể đem nó bỏ lại phía sau! ]

Nhưng mà, Phù Khanh lại không nhúc nhích.

Hệ thống lúc này thật sự gấp đến điên rồi: [ Cậu mau di chuyển đi mà! Thực vật có tính uy hϊếp cao hơn so với động vật đó, hơn nữa còn không thể thuần phục được! ]

Phù Khanh nhẹ giọng nói: “Tôi nhận ra nó. Nó là cây nho được trồng ở đây nhiều năm rồi, trên mặt vẫn còn 2 cái dấu vết màu đen là do tôi khi còn nhỏ đã chặt đốt. ”

Hệ thống bị chọc tức đến mức muốn phát hỏa, bất chấp tất cả gào lên: [ Chẳng lẽ cậu vẫn còn hoài niệm nó?!!! Vậy cậu kêu nó một tiếng, xem nó có thể nhận ra cậu hay không đi??? ]

Đúng lúc này, một trận “ Rắc –--- rắc –--- ” nhai nuốt phiến lá khiến âm thanh của cả căn phòng đang im lặng bỗng vang lên.

Dây leo bỗng nhiên bất động.

Phù Khanh nhanh chóng đem con thỏ ôm vào trước người. Hai tay ngắn ngủn bé tí tẹo của con thỏ ôm lấy nửa đoạn dưới của cây leo biến dị mà kéo một đoạn, tựa hồ chỉ cần hơi dùng sức một chút liền có thể cắn tới đứt rời.

Dây leo sợ con thỏ kia sẽ thật sự cắn đứt mình, nên chỉ đành thành thật mà thừa nhận Phù Khanh làm chủ nhân, không chút do dự vươn dây dài của mình về hướng cậu, nũng nịu kéo ống quần cậu

Phù Khanh ngữ khí nhàn nhạt, trong giọng nói không hề có tính uy hϊếp: “ Dây leo nhỏ, mày nhận ra tao à? ”

Nó run run rẩy rẩy, như nịnh nọt lấy lòng mà phát ra âm thanh nhẹ nhàng, thậm chí đem cả thân mình dán lên cổ tay cậu

Phù Khanh: “Mày xem, tao vừa hỏi nó, nó bảo nhận ra kìa."

Hệ thống: [ … ] uy hϊếp một gốc thực vật, mặt mũi ngươi vứt hết cho chó gặm rồi sao??

Này thật sự là vả mặt quá nhanh, cả mặt đều thấy rát.

Phù Khanh ra lệnh cho Lý Ấu Tình thả ra, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve dây leo nhỏ. Cậu còn cố ý đυ.ng thêm vài cái, thuần phục đối với thực vật quả nhiên cũng có tác dụng. Dây nho co duỗi biến hóa, biến thành một sợi dây nhỏ mềm mại dán vào tay Phù Khanh, giống như con rắn nhỏ đang say giấc ngủ.

[ Thăng cấp dị năng! Trước mắt đang ở cấp bậc E2 ]

[ Con người đem dị năng chia ra thành 5 cấp bậc, từ A đến E. Mỗi cấp bậc lại phân thành 9 cấp bậc nhỏ, khi kích hoạt cường độ cũng sẽ có điểm khác nhau. ]

Thăng cấp thành công, Phù Khanh cảm giác mối liên kết giữa bản thân và ác chủng ngày càng chặt, đặt biệt là dây leo nhỏ. Tâm tư cậu vừa động, tập trung tinh thần khống chế nó đánh về phía trước. Dây leo như roi từ cổ tay áo bay ra, hung hăng quất mạnh về phía tường.

Nhìn một màn này, ánh mắt Phù Khanh sáng rực lên!

Hệ thống ngượng ngùng: [ Như vậy liền có thể công kích năng lực. Ở nơi mà ác chủng hoành hành, tính chính xác khi công kích rất quan trọng. ]

Chủ nhân không nghe kiến nghị của nó, vậy mà lại có được nhiều thu hoạch tốt như vậy. Thật là tức chết bổn bảo bảo mà!!!

–---

Đám người bọn họ thực mau đã lên tới tầng hầm số 1.

Tầng hầm này cũng có phần giống tầng phía dưới, chỉ khác một điều, cửa sắt ở đây thế mà lại đang mở. Phù Khanh vốn định một đường đi về phía trước, nhưng hệ thống im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng nhắc nhở y:

[ Tầng này có người sống. ]

Sau một trăm năm, thế giới đã tan hoang đổ nát như vậy, con người làm sao còn có thể sống? Y trầm ngâm, quyết định thay đổi phương hướng.

Hành lang sâu thẳm tĩnh mịch, hai bên bài trí không biết bao nhiêu phòng, đếm không xuể. Một cánh cửa sắt mở rộng ra, bên trong mọi thứ đều đã sụp đổ gần như hoàn toàn, chỉ còn lại một đống đổ nát.

Bỗng, Phù Khanh nhìn thấy một gian phòng bệnh đang đóng kín cửa. Xung quanh rõ ràng đều mở cửa, duy nhất chỉ có gian phòng này là khác biệt hoàn toàn.

Cậu liền dừng bước, dùng lực mở toang cánh cửa ra.

Rầm–

Đồng tử Phù Khanh co chặt, ý định công kích đối phương nhưng lòng bàn tay bỗng chạm vào một mảng ấm áp ( da mặt của người ấy), cả người y vì thế mà khựng lại. Một cánh tay vươn ra kéo Phù Khanh vào phòng, sau đó cánh cửa lại một lần nữa đóng lại.

Bên trong phòng, Phù Khanh miệng bị che lại, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Y đưa đèn pin lên soi về phía đối phương, mới nhìn rõ trước mặt y là hai người vẻ mặt đang vô cùng cảnh giác và lo lắng.

Hai người nọ sau khi xác định Phù Khanh đã bình tĩnh, lúc này mới chậm rãi buông y ra.

Trước mặt Phù Khanh là hai người nam nhân cơ bắp vạm vỡ, toàn thân trên dưới mặc một bộ đồ màu đen, bên vai đeo túi leo núi thám hiểm và bao tay da thú, trên người đầy vết sẹo, nhìn qua tưởng chừng như lính đánh thuê. Nhưng mà bọn họ lúc này trông rất chật vật, tóc tai hỗn loạn, trong mắt còn hằn lên tơ máu.

Người đàn ông có vóc dáng cao vừa vươn tay kéo Phù Khanh vào kia, nghiêm túc lên tiếng: “ Thật xin lỗi cậu! Có một con hộ sĩ thỏ ở ngay phía sau lưng cậu, tôi có thể khẳng định nó muốn tập kích cậu, vậy nên tôi mới phải dùng cách đó để cứu cậu. ”

Người kia trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, mắt không tự chủ được mà thường xuyên vô thức liếc nhìn về hướng cánh cửa.

Cánh cửa sắt ngăn cách giữa căn phòng với hành lang đang không ngừng loảng xoảng rung động, dường như có thể bị đập đổ bất cứ lúc nào. Lý Ấu Tình vô cùng lo lắng, cô sợ Phù Khanh đã xảy ra chuyện, vậy nên ở bên ngoài liên tiếp phá cửa muốn xông vào cứu y ra.

Người đàn ông cao lớn kia lại cho rằng, Phù Khanh đã bị hộ sĩ thỏ kia nhắm trúng, nên giọng điệu lại càng nghiêm trọng hơn.

“ Trong tòa nhà này vẫn có vài hộ sĩ thỏ, bọn chúng có thể biến hóa lớn nhỏ tùy ý, sức mạnh vô cùng cường đại. Chúng dùng sức mạnh của bản thân, cưỡng ép con người đến không thể động đậy rồi ghim ống tiêm vào người họ. Chúng tôi đã bị bọn chúng bám theo từ rất lâu rồi, phải tiêu tốn lượng lớn sức lực mới có thể cắt đuôi được một con. Cậu nhất định phải hết sức cẩn thận. ”

Phù Khanh dở khóc dở cười, gật đầu nói cảm ơn: “ Cảm ơn anh, tôi sẽ lưu ý. ”

Túi quần y chợt rung, trên màn hình di động, hệ thống đã tính toán ra được cấp bậc của hai người phía đối diện.

[ Người đàn ông cao lớn là dị năng hệ hỏa, cấp bậc C3, giá trị trật tự là 75. ]

[ Người còn lại cũng là dị năng hệ hỏa, cấp bậc C1, giá trị trật tự là 63. ]

Hai bọn họ, trên người đều trang bị đầy đủ các vật dụng cần thiết, dị năng cũng đạt tới cấp bậc C, khắp thân trên dưới đều có dấu vết đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, chắc là giống như suy đoán của Phù Khanh, đều là chuyên môn được huấn luyện để trải qua tình huống này. Chỉ là, bệnh viện tâm thần này giờ đã là một khu phế tích hoang tàn, bọn họ còn lặn lội tới nơi này làm cái gì?

Phù Khanh điềm đạm, lời nói khách sáo: “ Vậy bây giờ hai người định như thế nào? ”

Người đàn ông cao lớn thở dài: “ Bọn ta vốn muốn lên lầu, kết quả lại đi nhầm đường, bị bọn ác chủng một đường đuổi theo mà chạy xuống dưới khu phòng bệnh dưới tầng hầm này. Giá trị trật tự của nơi này thật sự quá thấp, bọn tôi cũng không có cách nào có thể biến nơi này thành khu an toàn được. ”

Phù Khanh nghe vậy chợt sửng sốt.

Thật sự có biện pháp có thể biến bệnh viện tâm thần này trở thành khu an toàn!

Y nắm chặt tay, cố gắng không để sự phấn khích của bản thân biểu hiện quá rõ ràng, tránh bại lộ việc bản thân mình một chút tin tức cũng đều không biết. Điều như vậy mà nói ra, chỉ sợ bọn họ sẽ sinh nghi và cảnh giác với y.

Phù Khanh che giấu rất kỹ, khuôn mặt y từ đầu tới cuối đều không có điểm gì khác lạ. Kết hợp với ánh đèn tối đen của căn phòng càng khiến cho hai người kia khó để ý đến y.

Y chủ động đưa ra lời đề nghị: “ Hay là chúng ta lập nhóm đi? Có thể cùng nhau hành động, tác chiến, nếu có vấn đề cũng có thể dễ dàng giúp đỡ nhau hơn. ”

Người đàn ông kia lại lắc đầu, cánh tay to lớn vò đầu bứt tai, vẻ mặt thống khổ: “ Không được, không thể liên lụy đến cậu. Em trai tôi, nó… ”

Phù Khanh nghe người kia nói vậy, lúc này mới chú ý tới người vẫn nằm yên trong góc phòng, cả buổi chưa hé răng nói nửa lời. Người kia nửa ngồi nửa nằm, tư thế như dựa cả thân mình vào cái giường bệnh đã mốc meo đầy gỉ sắt, trông hệt như say rượu, đầu gục hẳn sang một bên, hơi thở có chút bất thường.

“ Chúng tôi bị bọn hộ sĩ thỏ biến thành bộ dáng chật vật như hiện giờ. Em trai tôi bị một con đè lại, tiêm vào người nửa ống chất lỏng không biết tên đó. Trạng thái hiện tại của nó không tốt lắm, nhưng tôi cũng không thể bỏ nó lại chỗ này được. ”

Phù Khanh đi qua chỗ y kiểm tra một chút. Ống tiêm của hộ sĩ thỏ sẽ tùy theo thân thể của đối tượng mà biến lớn biến nhỏ, cho dù chỉ tiêm vào một nửa ống tiêm, nhưng đối với cơ thể của người bình thường thì cũng vô cùng nguy hiểm. Người đàn ông nằm kia hơi thở yếu ớt, l*иg ngực phập phồng hít thở đầy khó nhăn, khuôn mặt cau chặt lại. Hiển nhiên là biểu hiện của việc bị tiêm thuốc quá liều.

Người đàn ông cao lớn kia lại khổ sở nói: “ Dù sao tôi cũng phải ở bên nó tới cuối cùng, chờ đến khi giá trị trật tự của nó giảm xuống thấp hơn 20, tôi sẽ gϊếŧ nó rồi tự sát. ”

Ngập ngừng một chút lại nói tiếp: “ Nếu cậu có thể thành công thoát khỏi chỗ này, mong cậu có thể giúp đem thi thể chúng tôi… ”

Phù Khanh không có ý định nghe hết lời người kia nói, y một bước đi thẳng tới trước, lấy chân đạp mở toang cửa.

Người đàn ông cao lớn nhìn một màn này, mặt hiện đầy vẻ hoang mang sợ hãi: “ Con thỏ kia vẫn còn ở bên ngoài, cậu như vậy là muốn làm gì??? ”

Dáng người Phù Khanh siêu xịn, một thân cao gầy mang áo khoác gió màu trắng, không dính một vết nhơ, đứng ở nơi nguy hiểm tan hoang mày thật sự không hợp tẹo nào. Y nghe người kia nói liền quay đầu lại, tóc ngắn màu xám khói càng làm tôn lên nét mặt tinh xảo của y, miệng cười nhạt, hiển nhiên là không đem lời nhắc nhở kia đặt vào mắt.

Người đàn ông cao lớn thật sự là tức đến phát khùng. Vất vả lắm mới tìm được tên culi giúp nhặt xác của hai anh em hắn, thế nhưng người này lại muốn tự mình đâm đầu vào chỗ chết???!!!

Nhìn bộ dáng còn tưởng là người đáng tin, hóa ra lại chỉ là một kẻ ngu.

Vô số suy nghĩ cùng lúc hiện lên, nhưng chỉ trong nháy mắt. Khi Phù Khanh đạp cửa bước ra, con thỏ ngoài cửa bỗng nhiên an tĩnh lại.

Y cúi đầu nhìn về phía con thỏ: “ Trong túi cô có Naloxone không? ”

Người đàn ông đang đứng trong phòng rủa thầm y: “? ”

Ngoài cửa, hành động của con thỏ kia lại nằm ngoài dự đoán của người đàn ông. Nó ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, dùng hai cái tai dài ôn nhu mà sờ sờ mặt của thiếu niên. Sau khi xác định rõ ràng đối phương không có chuyện gì mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu xuống, hai tay lục tìm đồ mà y cần ở túi áo hộ sĩ.

Bàn tay mập mạp của con thỏ đưa qua một ống tiêm.

“ Ngoan, đợi ta một chút. ”

Sau đó, cửa lại đóng “ Rầm ” lại.



Người đàn ông cao lớn cả quá trình đều đứng ngơ ngác như một bức tượng đá, hoàn toàn không hiểu tình huống gì vừa diễn ra trước mắt bản thân.

Chòi oi mẹ oiii cứu mạng, này rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì zậy???? Vì cái gì mà hai người bọn họ là cao thủ cấp bậc C vất vả đến mức hy sinh nửa cái mạng mới cắt đuôi được lũ hộ sĩ thỏ, vậy mà con người trước mắt này chỉ cần nói một câu, con thỏ ngoài cửa kia liền nghe lời vậy rồi????

Người kia nhìn chằm chằm về phía Phù Khanh, ánh mắt từ lo lắng cùng kinh ngạc đã biến thành kính sợ.

Ánh sáng của đèn pin chiếu vào người đối phương, chiếu sáng đôi mắt xinh đẹp nhưng sâu hút như đại dương.

Ngũ quan tinh xảo khi cười lên thì trông rất thân thiện dễ mến, nhưng nhìn lâu lại cảm giác đây là người cao thâm khó đoán.

Đại lão, này chính xác là cao thủ của cao thủ, không chừng lại chính là cấp bậc A đó!!!