Chương 4: Bệnh viện tâm thần (4)

[ Thuần phục thành công. Dị năng thăng cấp! Cấp bậc hiện tại là E3. ]

Nhìn một màn này, hệ thống tấm tắc khen: [ Bọn chúng rõ ràng là ác chủng mà người cấp bậc E không thể thuần phục được. Vậy mà cậu lại có thể thành công thuần hóa được chúng, lại còn không sử dụng dị năng. Thật không thể ngờ tới mà. ]

Phù Khanh: “ Vì ta là viện trưởng. ”

Ở bệnh viện tâm thần này, viện trưởng không phải là chức vị mà người thường có thể đảm nhiệm được. Phù Khanh từ khi còn rất nhỏ đã được mọi người tiến cử trở thành viện trưởng của nơi đây, bởi vì từ khi y sinh ra đã bộc lộ rõ tố chất có thể dễ dàng thuần phục người khác nghe theo mình.

Bệnh viện tâm thần thành phố X cũng không giống như những bệnh viện tâm thần bình thường khác. Nói chính xác hơn thì, đây là Viện Nghiên cứu Trung ương, nơi quản lý và thu dung những kẻ điên có tài năng thiên bẩm.

Khi ấy, những sự kiện khủng bố đồng loạt xảy ra ở khắp mọi nơi. Những người bị đưa đến đây đều là thành phần khủng bố có mức độ nguy hiểm cao, tinh thần cũng không được bình thường. Viện Nghiên cứu Trung ương đối với việc này vô cùng coi trọng, không chỉ thành lập Tổ điều tra đặc biệt để tìm hiểu nguyên nhân sự việc, mà còn xây dựng lên “ Bệnh viện tâm thần ” dùng để thu nhận những kẻ điên đó, tránh cho bọn họ ra ngoài xã hội làm hại người khác.

Phù Khanh cúi đầu nhìn về phía người đàn ông đang bị trói chặt trên ghế điện, đang điên cuồng giãy dụa, khóe miệng nhếch lên cười dữ tợn. Giá trị trật tự lúc này đã gần xuống tới 0 điểm, dường như sắp biến thành điểu nhân.

( Điểu nhân: những kẻ điên chuyên tàn sát người một cách dã man, kinh rợn.)

Có lẽ, khi mà các phần tử nguy hiểm bỗng xuất hiện ngày càng nhiều, đó chính là điềm báo cho việc làn sóng mạt thế kỳ dị sắp đến!

Một khi đã như vậy, bệnh viện tâm thần vốn được sử dụng để làm giảm bệnh trạng của những kẻ điên, có phải bây giờ cũng có thể dùng để làm chậm lại giá trị trật tự đang ngày càng giảm xuống kia?

Trong phòng bệnh, giải phẫu điện giật đã chuẩn bị đâu ra đấy. Sau một hồi bất đồng quan điểm chửi rủa ầm ĩ với hộ sĩ thỏ điên điên khùng khùng kia, Phù Khanh cuối cùng cũng cố định chính xác được thiết bị dẫn truyền dòng điện.

Là một viện trưởng của bệnh viện tâm thần rất tâm huyết với nghề, y sẽ không từ bỏ chức trách của bản thân, không từ bỏ hy vọng mà sẵn sàng cứu chữa bất kỳ bệnh nhân nào tới cùng.

Quả nhiên, điểu nhân ở trên giường lúc nãy còn rất điên cuồng giờ đã bình tĩnh trở lại.

Hệ thống: [ Phương pháp của cậu cũng thật hữu dụng nga. Giá trị trật tự đã giảm xuống rất nhiều. Cũng may cậu đến kịp mới có thể giúp hắn không hoàn toàn phát sinh biến dị. Nhưng đừng vội mừng, mục tiêu trước mắt của cậu vẫn là phải biến nơi này thành khu an toàn trước đã. ]

Phù Khanh gật đầu, y nhìn về phía đám hộ sĩ một vẻ mặt “ Ta phạm vào thật nhiều sai lầm ”, “ Đang chờ bị mắng ”. Bọn chúng bị ánh mắt lạnh lùng của y quét qua, sau lưng liền cảm thấy rợn người, lỗ tai to dị thường lắc lư ngúng nguẩy.

Đám thỏ con sợ hãi cúi thấp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, ngập ngừng mãi mới dám mở miệng nói:

“ Viện…viện trưởng, chúng ta thật sự không có cố ý làm trái quy định… ”

Phù Khanh im lặng không nói gì. Đám thỏ đợi mãi không nghe thấy gì, nhịn không nổi thận trọng đưa mắt nhìn về phía Phù Khanh.

Trong ánh mắt của y không có một chút trách nhưng lại làm bọn chúng hổ thẹn vô cùng.

Đám thỏ như là bị điện giật, vừa rồi còn dữ tợn khủng bố, hiện tại cả đám đều giống như tiểu đáng thương, cực kỳ tủi thân, lắp ba lắp bắp chủ động hứa: “ Từ nay về sau chúng ta sẽ không phạm sai lầm. Viện trưởng, chúng ta hứa! ”

Phù Khanh bình đạm trả lời: “ Ừm. ”

Chỉ một chữ đó thôi đã xóa đi áp lực nặng nề trên vai đám thỏ con. Bọn chúng mừng như điên xông tới!

Phù Khanh giơ tay ngăn cản con thỏ đang muốn dán lên người mình: “ Nơi này giao cho các ngươi, giữ chặt hắn. Ta muốn lên lầu.”

Đám thỏ con vội vàng gật đầu như giã tỏi: “ Mở cửa, mở cửa ngay đây. ”

Vương Cẩn và Vương Du chờ ở hành lang rất lâu, nôn nóng định xông vào cứu ân nhân. Bỗng khựng lại khi thấy hành lang ở phía cuối mở cửa, một đám thỏ như vội đi ăn đám cưới chạy ra, tất cả đều hướng đến phía cầu thang dẫn lên tầng trên.

Hai người họ sợ hãi xanh mặt, còn chưa kịp trốn tránh thì bỗng nhìn thấy một con thỏ chủ động móc chìa khóa ra mở cánh cửa sắt. Sau đó liền nghiêm chỉnh xếp thành hai hàng, ánh mắt ngóng trông nhìn về phía cửa phòng.

Cạch, cạch.

m thanh của tiếng gót giày chạm xuống nền đất lạnh băng cũng giống chủ nhân của nó, thong dong trầm ồn, ở trong trung tâm bị vây quanh không vội cũng không chậm. Áo blouse trắng không một nếp nhăn, như da thịt tái nhợt, trắng trẻo mà sạch sẽ. Bóng dáng đĩnh đạc, nhìn vô cùng đáng tin.

Đám thỏ con vây quanh người hắn, rộn ràng nhốn nháo muốn dán lên.

“ Viện trưởng, mau sờ sờ đầu em! ”

“ Em nhiều lông, sờ emmmmm!!!!!!!”

Vương Cẩn và Vương Du nhìn một màn này mà chết lặng, trực tiếp đứng ngốc trên hành lang, nghĩ như nào cũng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ chưa từng nghe nói đến có người có thể làm Ác Chủng trở nên nghe lời như vậy! Đây, đây là đại lão sao?

Phù Khanh quay đầu, lại bình thản hỏi: “ Hai người không vào sao? ”



Một tiếng trước, bọn họ vẫn đang bị đám thỏ đuổi đến chẳng còn nửa cái mạng, vậy mà lúc này đây lại bị bọn chúng nhìn chăm chú, hai chân run đến đứng không vững. Hai người cố giữ bình tĩnh, căng da đầu đi qua giữa đám thỏ hoan nghênh, tới cạnh Phù Khanh: “ Tới, tới liền! ”

Đám thỏ con thấy đây là bạn của viện trưởng, sôi nổi sấn tới, dùng lỗ tai to của chính mình cọ vào mặt bọn họ. Hai anh em sợ tới mức run bần bật, không ngừng thúc giục Phù Khanh mau chóng lên lầu.

Phù Khanh dở khóc dở cười, gật đầu đồng ý, nhanh chân bước lên lầu.

Nhưng vừa đi hai bước, y liền nhạy bén dừng lại, quay đầu lại hỏi đám thỏ con: “ Các ngươi không lên? ”

Đám thỏ con đứng đần tại chỗ, dường như rất sợ hãi khi phải lên tầng trên. Bọn chúng ngập ngừng trả lời câu hỏi của Phù Khanh: “ Trên lầu không phải là bạn. Chúng nó, có điện. ”

Điện khi nãy sử dụng đều là những thứ không rõ tên ở tầng trên cung cấp.

Ánh mắt Phù Khanh khẽ đảo. Những khu vực đã bị phế bỏ đều vô cùng hỗn loạn, có những ác chủng chỉ quanh quẩn ở nơi mà chúng quen thuộc, nhưng cũng sẽ có những ác chủng không ngừng lượn lờ sang cả chỗ ở của bọn khác.

Con thỏ hộ sĩ tiếp tục khoa tay múa chân: “ Bọn ta, không đi lên, nguy hiểm. ”

Sắc mặt hai anh em nhà kia cũng thay đổi. Đối với bọn họ mà nói, mấy con thỏ hộ sĩ này đã vô cùng lợi hại rồi. Vậy mà thứ ở trên kia lại còn khiến cho đám thỏ con sợ hãi hơn cả, thì sẽ là cái thể loại kinh khủng gì đây???

Đám thỏ con lo lắng sốt ruột mà rối rít xin lỗi: “ Thực xin lỗi, chúng ta không quen những thứ trên kia. ”

“ Không cần lo lắng. ”

Lỗ tai đám thỏ con đột nhiên run lên, nhìn về phía Phù Khanh.

Vừa rồi y vẫn còn mang dáng vẻ uy nghiêm của viện trưởng, giờ phút này lông mi lại rũ xuống, ánh mắt ôn hòa mà nhìn về phía bọn chúng, cười nhạt.

“ Yên tâm, ta nhất định sẽ lấy lại bệnh viện tâm thần. ”

Đây là bệnh viện tâm thần của chúng ta.

Đám thỏ con sôi nổi mở to hai mắt, hàm chứa thủy linh linh hy vọng, gật đầu thật mạnh, mang tiếng nức nở, như là nhìn thấy hy vọng của chính mình, không dời mắt nhìn theo ba người lên lầu.

Chúng nó tin tưởng, chỉ cần viện trưởng hứa hẹn, y nhất định sẽ làm được!

Trên thang lầu, hai huynh đệ nhìn về phía Phù Khanh ánh mắt càng thêm kính trọng. Y làm người sợ hãi, rồi lại có thể cho người ôn hòa, đáng tin cậy trả lời. Lẽ nào đây chính là “ làm người không tự chủ được phục tùng ” trong truyền thuyết sao.

===

Ba người bọn họ một đường đi thẳng lên tầng trên vô cùng thuận lợi.

Bước chân lên tới tầng hai, hành lang vô cùng an tĩnh, cảm giác như đám thỏ hộ sĩ vừa chạm mặt dưới kia chưa từng tồn tại, chỉ là ảo tưởng tự vẽ ra. Lối đi từ đây lên sân thượng vẫn đóng kín, vậy thì chìa khóa chỉ có thể đang ở nơi này. Ba người bọn họ đều không dám thả lỏng.

Bọn họ đã tìm gần hết các phòng, nhưng vẫn không tài nào tìm được chìa khóa. Mặt trời đã xuống núi, cả hành lang cũng đang dần bị bóng tối u ám bủa vây lấy. Cả ba bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“ Anh ơi, mũi em tự nhiên ngứa quá. ”

Phù Khanh và Vương Cẩn nghe vậy liền quay đầu lại. Vương Du đứng ở phía sau bọn, biểu tình nhập nhèm mà xoa xoa mũi, rồi bỗng dừng lại, trên tay ấy vậy mà đầy máu.

“ Ngươi làm sao vậy? ”.Vương Cẩn thấy vậy liền nóng nảy, bước nhanh tới nắm lấy tay em trai mình.

Nhưng mà tay vừa mới chạm liền cảm thấy nóng rực như bị bỏng, nhanh chóng thu tay lại.

Hệ thống hiện lên trên màn hình, giải thích cho Phù Khanh:

[ Giá trị trật tự của người kia đã giảm xuống dưới 40 rồi. ]

Vương Cẩn hình như cũng đã phát hiện ra điều này, ngữ khí nôn nóng:

“ Sao lại như vậy, dựa theo tốc độ giảm xuống của giá trị trật tự, lúc này ít nhất cũng phải còn 50 chứ! ”

Phù Khanh đặt tay lên vai cậu ta để giữ lại: “ Vương Cẩn, anh bình tĩnh chút. ”

Vương Cẩn quay đầu lại, gào to: “ Cậu nói thử xem tôi phải bình tĩnh như nào???!!! ”

Vừa dứt lời, cả hai đều im lặng thất thần.

“ Xin lỗi cậu, vừa rồi tôi có hơi kích động. ”

Vương Cẩn liếc mắt nhìn vào khoảng không tối tăm trước mắt: “ Trời tối rồi, nếu cứ tiếp tục ở khu vực này sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta đã tìm rất lâu rồi vẫn không tìm được chìa khóa, bây giờ vẫn nên quay lại khu an toàn trước. Thật sự không nên mạo hiểm. ”

Nói thì nói như vậy, nhưng vừa rồi cảm xúc nhất thời bị mất khống chế, bọn họ ít nhiều đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phù Khanh rũ mắt, thẳng thắn nói: “ Vương Cẩn, giá trị trật tự của anh cũng rất thấp. ”

Khi bọn họ bước lên tầng hai, giá trị trật tự ở nơi đây đã có dấu hiệu đã rớt xuống với tốc độ nhanh chóng mặt. Ba người đành phải từ bỏ, lui một bước, quay trở lại tầng dưới, may ra giá trị trật tự có thể trụ tới sáng sớm ngày mai.

Phù Khanh bỗng nhiên linh quang vừa động, mở ra đèn flash ở di động, hướng về phía đỉnh đầu chiếu tới.

Biểu tình của ba người đột nhiên biến đổi.

Toàn bộ trần nhà đang bị một lũ Ác Chủng bao lấy. Hoàng hôn u ám, bọn chúng lẩn trốn trong bóng tối, cánh hoa thon dài mà siết chặt, xinh đẹp đến xiêu lòng, vây xung quanh bọn họ thành vòng tròn——

Là Ác Chủng hoa cúc.

Nhụy hoa mấp máy không ngừng, nhìn qua vô cùng quỷ dị ghê tởm. Ở giữa đám Ác Chủng ấy, một bóng người đáng thương chỉ còn da bọc xương, tay chân gầy gò, tinh thần không ổn định, tròng mắt như muốn rớt ra, làn da tái nhợt thiếu sức sống, rễ cây kia mấp máy, dường như coi y thành túi máu mà liếʍ mυ"ŧ.

Hệ thống: [ Phấn hoa sẽ làm giá trị trật tự rơi xuống nhanh hơn. Đến khi giá trị trật tự của con người hạ xuống dưới 20, nó sẽ tiến hành ký sinh! ]

Vương Cẩn xung phong đi trước làm gương. Biện pháp tốt nhất để áp chế thực vật đương nhiên là lửa rồi!

Nhưng mà lúc này, Phù Khanh lại nhớ đến “ điện ” mà lũ thỏ hộ sĩ nói, sắc mặt liền thay đổi:

“ Không được! Mau chạy! ”

Trong nháy mắt khi ngọn lửa tiếp xúc với hoa cúc, âm thanh dòng điện bùm bùm vang lên.

Oanh——

Ác Chủng hoa cúc cả người đều là điện, căn bản chúng nó không sợ lửa, thậm chí còn có thể tạo ra vụ nổ mạnh dội ngược lại!

May mắn Phù Khanh phản ứng kịp thời, dây leo kịp thời đưa hai anh em kéo về phía sau, tránh thoát khỏi vụ nổ. Nhưng mà quái vật hoa cúc sẽ không bỏ qua cơ hội này! Nhụy hoa lúc đóng lúc mở, phảng phất cảm giác trào phúng bọn họ. Đột nhiên, nó phun ra một đống phấn hoa! Bị nhiều phấn hoa như vậy bao vây, giá trị trật tự đương nhiên sẽ giảm xuống càng nhanh!

Trong mắt Vương Cẩn và Vương Du tràn đầy tuyệt vọng. Phù Khanh vung tay, vô số dây leo thon dài che trời lấp đất, ở không trung hình thành cái lưới không một kẽ hở. Lá cây ở không trung tham lam mà quét qua, đem phấn hoa một lưới bắt hết, nuốt vào bụng.

“ Cách. ”

Hai anh em họ Vương đứng ngốc, quay đầu nhìn về nơi âm thanh phát ra.

Dây nho ở không trung, lung lay vặn vẹo thân mình, phảng phất như đang tiêu hóa. Nó rất thích ăn hoa. Quái vật hoa cúc rất mạnh, phấn hoa của nó cũng là vật phi phàm. Dây nho xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, mạch dây phát ra ánh sáng màu xanh.

[Nó đang tiến hóa, có thêm thuộc tính điện! ]

[Sau khi tiến hóa, nó không chỉ thêm thuộc tính điện. Hơn nữa bởi vì cấp bậc tăng lên, tăng mạnh liên hệ của ngươi và nó, thậm chí nó sẽ có thuộc tính của ngươi. ]

Không đợi Phù Khanh nghĩ ra mình có đặc tính gì, quái vật hoa cúc liền làm ra hành vi khác thường. Chúng nó bỗng nhiên thẹn thùng dường như nắm chặt nhụy hoa, dùng phiến lá che đi bộ mặt dữ tợn, yên lặng vây quanh dây nho, phiến lá duỗi ra hướng dây leo, quyến luyến mà cẩn thận.

Hai anh em mười phần khẩn trương: “ Chúng nó muốn làm gì? ”

Khí chất xung quanh dây nho đều nhiễm sắc thái của Phù Khanh.Ánh sáng xanh lưu chuyển ẩn chứa đôi mắt màu xám bình tĩnh, bị nhìn một cái liền hận không thể đem chính mình mổ ra, tất cả đều hiến cho hắn. Hoa cúc thậm chí bắt đầu run nhẹ, phiến lá vô lực thản nhiên mà dãn ra, lộ ra nội tâm yếu ớt, tựa như hiến tế mà cầu xin dây nho rủ lòng thương.

Phù Khanh biểu tình một đốn, ngay sau đó mí mắt nửa rũ, cười lên một cái: “ Ta hiểu. ”

Hắn chi phối được con người, thì dây nho lúc nãy cũng chi phối được thực vật.

“Chúng nó đều rất thích dây đằng của ta”

Thích đến mức hận không thể bị tiếp xúc, bị chà đạp, bị phá hư…

Cuối cùng bị— —

Hoa cúc kích động, như thiêu thân lao vào lửa đυ.ng vào dây đằng. Dòng điện màu xanh trên dây đằng chạm vào cánh hoa kiều nộn của chúng nó, chúng nó mừng gần như phát điện, phát ra khát vọng rung động gần chết!

“ Ăn luôn ta. ”

“ Cầu xin ngươi ăn luôn ta!!!! ”