Chương 1: Nông Trại Thường Thanh

"Tô Cửu, chú biết nông trại Thường Thanh là do bố mẹ để lại cho con, nhưng hai năm nay tiền lời của nông trại con cũng thấy rồi, tiền lương không đủ trả, công nhân đi hết. Hai ngày trước một cơn mưa lớn đổ xuống, nhóm đào ngọt này hầu như bị hủy hết, con cũng đừng hy vọng gì nữa. Giám đốc Kim sẵn sàng trả ba triệu mua nông trại, con nên tranh thủ đi, nghe lời chú bán đi cho sớm..."

Tô Cửu vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy một tiếng nói quen thuộc ồn ào bên tai, vốn gương mặt tái nhợt càng thêm khó coi, nhéo mi tâm một cái: "Câm miệng!"

Tô Hữu Tài bị nghẹn đến mặt xanh mét, trong lòng thầm ghét đứa cháu gái không biết tốt xấu này, nếu anh chị ông ta chết sớm hai tháng thì ông ta cũng không phải ở đây nhìn mặt Tô Cửu cái đứa con gái chết tiệt này, tự mình đã bán được nông trại rồi. Nghĩ đến năm trăm ngàn tiền thưởng lớn của giám đốc Kim, Tô Hữu Tài hít sâu một hơi, tiếp tục khuyên bảo: "Tô Cửu, đây là cơ hội tốt không gặp lần hai đâu, ba triệu không ít đâu..."

Không chịu nổi nữa, Tô Cửu liền bấm chuông trong phòng bệnh.

Rất nhanh y tá đã vào, thấy bệnh nhân trên giường mặt tái nhợt, mí mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông trung niên bên giường, trong lòng thầm nghĩ gia đình nào cũng có chuyện khó nói: "Thưa ngài, ngài làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi rồi, xin mời ngài ra ngoài."

Tô Hữu Tài bị y tá nói đến xấu hổ, vứt lại một câu hai ngày sau lại qua rồi vội vàng rời đi.

Tô Cửu biết ơn cười với y tá: "Lại phiền chị rồi."

Y tá Lưu càng cảm thấy đứa trẻ này không dễ dàng, lòng càng mềm mại: "Con người phải nhìn về phía trước mới được, không có cái gì là không vượt qua được cả."



"Tôi không sao đâu, những ngày qua cảm ơn chị đã chăm sóc." Tô Cửu rất biết ơn y tá Lưu, mỗi lần Tô Hữu Tài tới đây, y tá Lưu đều giúp đỡ đuổi đi người kia, để cho cô có được sự yên tĩnh hiếm có.

Sau khi y tá Lưu ra ngoài, Tô Cửu mơ hồ nghe thấy y tá Lưu cùng các y tá khác than phiền về ông chú dở hơi của cô lại đến.

"Ôi! Vợ chồng Tô Hữu Đức của nông trại Thường Thanh là những người nổi tiếng ở thị trấn, tôi nghe nói cặp vợ chồng này vừa sửa sang lại nông trại định chuyển sang làm Giải trí Nông trại, tiếc quá... Một vụ tai nạn xe hơi bất ngờ đã phá vỡ tất cả."

"Tôi nghe nói năm đó cô bé là thủ khoa đại học của chỗ chúng ta, mà năm nay cô mới mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học thì chính là một thiên tài nhỏ, cha mẹ cô là những doanh nhân nổi tiếng ở gần đây, gia đình này đều rất lợi hại, chỉ là... số không được tốt lắm."

"Thật là người tốt không sống được lâu! Tôi nhìn thấy chú của cô bé không phải là loại dễ bắt nạt, may mà đứa trẻ này đã trưởng thành, không thì nông trại Thường Thanh chắc chắn sẽ bị ông ta nuốt chửng." Y tá Lưu qua những lần Tô Hữu Tài làm ầm ĩ đã đoán được ông ta đã có ý định với nông trại Thường Thanh từ lâu.

"Không phải chứ, ông ta vẫn chưa từ bỏ, cô bé đã nói không bán rồi, thật là..."

Tiếng nói, tiếng bước chân đi dần xa...

Tô Cửu siết chặt tay phải, cười khẩy, ngay cả những y tá ấy cũng thấy ông chú tốt của cô nên từ bỏ rồi, tiếc là lần này ông ta quyết tâm phi thường! Cô thực sự không biết Tô Hữu Tài lấy đâu ra mặt để nói "ba triệu không ít", phải biết nông trại Thường Thanh năm nay sửa sang đã tốn không dưới ba triệu, cộng thêm các cơ sở hạ tầng khác vượt xa quá ba triệu, chỉ cần cô để lộ ý định muốn bán nông trại Thường Thanh chắc chắn sẽ có người mua ra giá không dưới bảy tám triệu.