Chương 18: Họ Muốn Đi Cửa Sau

Những người khác nhìn thấy dáng vẻ của Bộ Trưởng Trương, trong lòng cũng không dễ chịu, ban đầu rất nhiều lương thực dự trữ đều xây dựng ở dưới đất, kết quả mạt thế đến các nơi động đất liên tục, rất nhiều kho lương thực đều bị phá hủy, một trận mưa mang theo chất độc khiến cho lương thực mà bọn họ vất vả tích trữ lại thành "độc phẩm", hiện tại hoàn toàn không thể ăn được.

Thủ đô bọn họ vũ trang lực lượng mạnh mẽ, việc dự trữ lương thực càng hoàn thiện hơn, tổn thất lương thực lại không nhiều, hiện tại vẫn chưa thiếu ăn, nhưng những nơi khác của dân chúng, rất nhiều nơi đã không còn có bát cháo loãng để ăn nữa rồi, bọn họ đều là binh sĩ nhìn thấy dân chúng mình bảo vệ chết đói, trong lòng làm sao không khổ sở được...

Sự xuất hiện của phòng phát sóng trực tiếp Thường Thanh khiến mọi người thấy được hy vọng...

Nhà nghiên cứu nhanh chóng kiểm tra tất cả gạo, kết quả cho thấy toàn là gạo chất lượng cao đạt chuẩn, trong phòng thí nghiệm vang lên tiếng hoan hô.

Lãnh đạo cao nhất ông cụ Thạch và những người khác trực tiếp quyết định nạp tiền mua lương thực trong phòng phát sóng, bên cạnh đó, các thành viên nhóm Ba Bảy nhanh chóng kết bạn thân thiện với chủ phòng Tô Cửu, họ muốn đi cửa sau.

Không có cách nào, chủ phòng một lần bán đi mười nghìn túi gạo nhìn có vẻ như số lượng không ít, nhưng bạn phải nghĩ xem toàn thế giới có bao nhiêu người đang tranh nhau!

Ban đầu chủ phòng mở phòng phát sóng lúc đó chỉ có năm trăm người, hiện tại đã có hơn ba mươi nghìn người rồi, ước tính ngày mai người sẽ càng nhiều hơn, đến lúc đó họ muốn tranh mua từ phòng phát sóng sẽ không dễ dàng như vậy.



Tô Cửu nhìn thấy bình luận không ngừng, lại giải thích một chút lý do vì sao tăng thêm một buổi phát sóng: "Hôm nay đi chợ tôi vô tình nhìn thấy một gia đình bán vải có vị rất ngon, chủ phòng tự dưng hứng thú mua đi một trăm thùng, quả vải này để qua đêm ăn không ngon nữa, chủ phòng dứt khoát mang ra bán, ngoài ra, tối nay còn có ba trăm thùng sữa bò nguyên chất, mọi người có hứng thú đều có thể đến mua, bây giờ tôi treo liên kết lên, những người bạn có nhu cầu hiện tại có thể trực tiếp đặt hàng rồi."

Vừa dứt lời, các nơi trên vi diện mạt thế truyền đến vô số thanh âm kinh ngạc. Không cách nào, mạt thế đã lâu, giống như loại quả vải không dễ dàng bảo quản này sớm đã hết hàng rồi, hiện tại nhìn thấy quả táo nát người ta cũng có thể thèm chảy nước miếng huống chi vải loại quả cao giá này.

Một trận tranh giành diễn ra, phía chính quyền nước Long Hạ kỳ tích tranh được hai mươi bảy thùng vải và một trăm ba mươi mốt thùng sữa bò nguyên chất, chiến tích khá đẹp! Nếu không phải Tô Cửu thiết lập giới hạn mua hàng, ước tính họ tranh được còn nhiều hơn.

Thủ tướng Thạch nhìn quả vải tươi mới trên bàn, lặng lẽ nuốt miếng nước miếng: "Cái này chúng ta đã bao lâu không được ăn rồii?"

Thượng Tướng Cố theo đó nuốt miếng nước miếng: "Hình như một năm rồi." Quả vải cuối cùng của nhà vào miệng của cháu nội nhỏ, bọn họ người lớn ban đầu nghĩ dù sao những người lớn như họ đã biết ăn có vị gì rồi, cháu nội nhỏ nếu không ăn được sợ sau này sẽ không có để ăn, ai có thể nghĩ đến lại có kỳ ngộ này.

"Chủ phòng Tô Cửu có thể một lần mua được nhiều như vậy ước tính bên cô ấy hiện tại chính là mùa vải trên thị trường, dù sao ngoài kia những đồng nát sắt vụn kia có thể nạp tiền, chúng ta có thể mua thêm một ít." Thủ Tướng Thạch duỗi tay hái một quả vải bóc ra cho vào miệng nhai.

Ông ta nói: "Quả đào hình như cũng là lúc này phải không, tôi nhớ sau lưng chủ phòng có một vườn đào."