Chương 29: Trạm cuối bốc lửa

Lần nào thread thảo luận về Bạch Liễu trên diễn đàn cũng lấy kết cục tranh chấp kết thúc, phần lớn thời điểm mọi người đều tranh chấp quanh việc Bạch Liễu không xứng với vị trí mở rộng nòng cốt.

Rất nhiều người chơi cho rằng Bạch Liễu thực lực kém, chỉ có chút khôn vặt, không xứng với vị trí mở rộng tốt như vậy, có rất nhiều người chơi khác cho rằng Bạch Liễu lên được thì lên, xứng hay không xứng thì liên quan gì đến mấy người?

Vương Thuấn vây xem mấy lần, tổng kết một chút, phần lớn người chơi ghét Bạch Liễu đều cảm thấy hắn đức không xứng vị.

Người gây ra tranh chấp về việc đức không xứng vị lớn nhất hồi trước chính là Đỗ Tam Anh.

Đỗ Tam Anh may mắn 100, bất kể làm gì đều vô cùng thuận lợi, điểm tràn vào tài khoản cuồn cuộn không ngừng, khiến không ít người chơi xem mà đỏ con mắt, mỗi ngày đều đang mắng chửi loại dựa vào may mắn như Đỗ Tam Anh không xứng tồn tại, sớm muộn sẽ phải chết trong trò chơi.

Có người nói Đỗ Tam Anh cũng có thực lực, kĩ năng cá nhân của cậu rất lợi hại, nhưng phần lớn lời giải thích kiểu này sẽ bị người khác dùng "có giỏi thì để Đỗ Tam Anh may mắn bằng 0 xem" dỗi trở về.

Tình huống này kéo dài cho đến khi Đỗ Tam Anh ngồi vững vị trí no.3 bảng Tân Tinh, người chơi dám lên tiếng đắc tội cậu ít đi nhiều, lúc này mới khá hơn.

Bây giờ, Bạch Liễu may mắn bằng 0, đơn thuần dựa vào thực lực và trí thông minh leo lên vị trí mở rộng nòng cốt, đám người này vẫn nhìn hắn không thuận mắt, cảm thấy hắn đức không xứng vị.

Xem ra có "đức" hay không không quan trọng, quan trọng là vị trí kia, chỉ cần có người leo lên vị trí đó, bất kể là ai, chỉ cần không phải mình, đám người đó luôn có thể đào bới chỗ sai, sau đó phóng đại lên cho mọi người xem.

Vương Thuấn lắc đầu một cái, không nghe các người chơi thảo luận nữa, chỉ nhìn màn hình lớn, Vương Thuấn cũng đang xoắn xuýt đây —— rốt cuộc nên xem TV nhỏ của ai?

TV nhỏ của 【 người điều khiển rối 】 có thu phí, TV nhỏ của Mục Tứ Thành cũng có thu phí, Đỗ Tam Anh mặc dù xếp hạng no.4 bảng Tân Tinh, nhưng bởi người này chơi trò chơi trước nay thuận lợi, chút tiền nho nhỏ khi thu phí xem TV thật sự không bõ dính răng, cho nên TV nhỏ của Đỗ Tam Anh không thu phí.

Bạch Liễu là một người mới, chưa đủ điều kiện mở thu phí.

Nhưng người chơi không thu phí là Bạch Liễu lại có số lượng người xem thấp hơn Mục Tứ Thành và 【 người điều khiển rối 】 rất nhiều, càng không cần phải nói đến Đỗ Tam Anh.

Đỗ Tam Anh nhân khí từ trước đến giờ luôn rất cao, còn không thu phí, lần này ba đại thần tề tụ trong cùng một phó bản, một vài người chơi cơ hội không muốn trả phí đều vào khu vực xem TV nhỏ của Đỗ Tam Anh, nhìn từ xa cũng thấy được lượng người dày đặc của khu vực này, cộng cả Mục Tứ Thành và 【 người điều khiển rối 】 may ra so sánh được.

Mà ngay cả ba người chơi con rối của người điều khiển rối, ví dụ như Lý Cẩu, bởi có đại thần mang theo, nhân khí TV nhỏ của Lý Cẩu còn tương đối khá, cao hơn nhiều so với Bạch Liễu.

Chỉ có mỗi Bạch Liễu, vô cùng đìu hiu.

Ôm chút tâm tình không nỡ, Vương Thuấn than thở đi vào khu vực xem TV nhỏ của Bạch Liễu.

Loại tình huống một phó bản nhiều đại thần đυ.ng độ thế này, phần lớn người xem chỉ thích xem đại thần, ai sẽ đi chú ý một người mới? Lưu lượng của TV nhỏ Bạch Liễu bị hút đi hơn nửa, không người hỏi han là chuyện rất thường tình.

【 Có 301 người like TV nhỏ của Bạch Liễu, 170 người theo dõi TV nhỏ của Bạch Liễu, 210 người vây xem TV nhỏ của Bạch Liễu, 0 người donate TV nhỏ của Bạch Liễu 】

【 Mời người chơi Bạch Liễu cố gắng! Số like của bạn chỉ bằng 1% so với người chơi Đỗ Tam Anh đứng đầu phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 thôi nha! 】

"Số like của Đỗ Tam Anh cũng đã ba chục nghìn rồi, trò chơi vừa bắt đầu không bao lâu a..." Vương Thuấn phát ra xúc động từ nội tâm, hắn thấy Đỗ Tam Anh trong nháy mắt liền thu được vị trí mở rộng đầu tiên, rời khỏi khu vực này, than thở nhấn like cho Bạch Liễu, "Cố lên Bạch Liễu, đừng rơi đến khu Vô Danh nha..."

——————

Đỗ Tam Anh đứng ở trạm xe, cơ hồ dán mắt kính vào địa điểm trên vé, lẩm bẩm: "Thật kì lạ, tại sao trạm đầu và trạm cuối đều giống hệt nhau..."

Đồng hồ đếm ngược trên màn hình LED sau lưng cậu đã tới 【 00:10 】, tiến vào đếm ngược mười giây cuối cùng, lập tức, trạm xe hoàn toàn tối sầm, ngắn ngủi một giây sau lại sáng lên, chỉ là không phải ánh nắng trắng như bình thường nữa, mà là ánh đèn màu đỏ nhạt.

Trạm xe trở nên đen đỏ thay phiên, ánh sáng lờ mờ khiến toàn bộ trạm xe giống căn phòng rửa ảnh, phía xa, một chiếu tàu hỏa từ đường hầm tối đen gào thét lao tới, giống như mãnh thú mắt đỏ lên lao tới cắn cổ con mồi, rồi chậm rãi dừng ở trước mặt Đỗ Tam Anh.

Giọng nữ lạnh băng từ loa phát ra tiếng thông báo: "Chuyến tàu số 4 đã đến trạm cuối, phố đồ cổ, mời tất cả hành khách đến phố đồ cổ xuống tàu, chuyến tàu sắp bắt đầu lượt đi kế tiếp, mời các hành khách xuất phát từ phố đồ cổ lên tàu —— Train number 4 has arrived at the terminal station of the antique city. Please get off the train at the destination of..."

Theo giọng nữ thông báo, cửa toa tàu trước mắt Đỗ Tam Anh mở ra, mùi thịt cháy theo gió thổi cuốn ra khỏi tàu, khét lẹt nồng nặc tràn đầy lỗ mũi Đỗ Tam Anh, khiến cậu không nhịn được bịt miệng ho khan mấy tiếng.

Đỗ Tam Anh ngước mắt nhìn về phía con tàu số 4 cậu sắp phải lên —— dưới ánh đèn chợt sáng chợt tắt, Đỗ Tam Anh thấy đoàn tàu lúc thì không một bóng người, phụ xe cô độc tới lui, lúc thì dày đặc hành khách nhìn không rõ mặt mũi, giống xe điện ngầm tại thành phố lớn tại giờ cao điểm, chật chội đến mức Đỗ Tam Anh căn bản không lên nổi.

Đồng hồ đếm ngược sau lưng Đỗ Tam Anh rẹt một tiếng, nhảy tới 【 00:05 】, tiếng rẹt này như một tín hiệu, lỗ thông khí của xe lửa đột nhiên toàn bộ dừng vận hành.

Nhiệt độ trạm xe bắt đầu nhanh chóng dâng cao, loa phát thanh trong trạm trở nên giống cây nến bắt đầu hòa tan nhỏ xuống, giọng nữ trở nên vặn vẹo kéo dài, cuối cùng kẹt, lặp đi lặp lại 【 44444 】, Đỗ Tam Anh cảm thấy cô ấy hẳn muốn nói đường ray số 4.

Hành khách chờ lên tàu xung quanh Đỗ Tam Anh bắt đầu chậm rãi đi lên, bóng các hành khách dưới ánh đèn đỏ lóe lên đầy quỷ dị, đang đi có mấy người tự dưng bốc cháy, sau đó biến thành cỗ thi thể bị thiêu cháy biết di động.

Các "hành khách" bị đốt nóng đến mức da trên mặt bị ngọn lửa làm phỏng nứt ra, đường đốt đen uốn khúc, lộ ra lớp mỡ vàng nhạt bên trong da, từng giọt từng giọt mỡ rơi trên mặt đất, tứ chi dưới sức nóng của ngọn lửa co rút lại, phát ra khói đen gay mũi, nhưng họ dường như hoàn toàn không biết mình đang cháy, vẫn xếp hàng lên tàu như bình thường.

Trong toa tàu bắt đầu dần dần chất đầy các thi thể bị đốt cháy, bọn họ ngồi hoặc đứng, có bám vào tay vịn, có dựa vào cửa xe, ngọn lửa đốt cả tay vịn, thép hòa tan như bỏ nhỏ xuống trên người các "hành khách", kính trên cửa dưới nhiệt độ cao phát ra tiếng "cách cách" như sắp vỡ, mà "hành khách" dựa cửa vẫn cúi đầu nhìn chiếc di động cháy đến mức lộ ra cả đường dây điện bên trong, dường như hoàn toàn không phát hiện ra cảnh tượng đáng sợ xung quanh.

Nếu không phải ngọn lửa trên người họ vẫn hừng hực không tắt, họ chỉ giống như những người bình thường đang lên tàu về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi.

【 Hệ thống nhắc nhở: Mời người chơi Đỗ Tam Anh nhanh chóng lên tàu 】

"Không phải chứ..." Đỗ Tam Anh có chút cạn lời, "Phó bản này là thế nào vậy, đuổi gϊếŧ trên tàu sao? Mà tàu đốt thành cái dạng này rồi, tôi vào khác nào làm thịt nướng đâu?"

Người xem trước TV nhỏ của Đỗ Tam Anh đều cười:

"Đuổi gϊếŧ gì chứ! Yên tâm, gϊếŧ ai cũng không gϊếŧ Tiểu Anh Vũ cậu đâu mà lo!"

"Tiểu Anh Vũ cậu phải tự tin với giá trị may mắn của mình chứ! Cậu vừa đi lên nói không chừng cả đoàn tàu đều tịt!"

"Mẹ kiếp, không đúng!! Mọi người chú ý nhìn! Trên tàu có phải vẫn có người không cháy không! Bên trên có người chơi!!"

"Phắc! Ai to gan trực tiếp đi lên thế! Không sợ chết sao?!"

Giữa vô số thi thể hành khách bị đốt trọi thành màu đen sì, một thanh niên làn da trắng nõn sơ mi trắng quần đen, trông giống một dân văn phòng bình thường đang quay đầu nói chuyện với người bên cạnh.

Đối tượng hắn đang nói chuyện ngậm kẹo mυ"ŧ, hai tay cắm trong túi, dường như là một sinh viên đại học, nghiêng đầu nhích lỗ tai lại gần dân văn phòng, tựa hồ đang nghe dân văn phòng nói chuyện, nghe xong sinh viên ăn kẹo mυ"ŧ nhướng mày lộ nụ cười không có ý tốt, hợp với biểu tình ngứa đòn hết sức chọc con mắt người khác.

Trong toa tàu đầy khói đặc, cùng với "hành khách" bị cháy khô khét lẹt, hai người này nhìn quá bình thường, vẻ ngoài xuất sắc thu hút mọi ánh nhìn.

Người xem TV nhỏ của Đỗ Tam Anh nháy mắt ồ lên:

"Ôi đυ. má!!! Là Mục thần!!! Mục thần đẹp trai quá đi!!!"

"Tên dân văn phòng kia là ai, rất bình tĩnh eei."

Mục Tứ Thành có chút buồn cười nhìn Bạch Liễu đã khôi phục diện mạo vốn có: "Sao anh lại chỉnh trở lại rồi? Không thích tóc bảy màu nữa à?"

"Livestream đã bắt đầu, chỉnh về diện mạo ban đầu đương nhiên vì câu dẫn người xem." Bạch Liễu chỉnh sửa ống tay áo sơ mi, mặt dày vô sỉ nói, "Người đều là sinh vật xem mặt, tôi có một cái mặt không tệ, dĩ nhiên phải lợi dụng tốt để kiếm tiền."

"Chẳng qua cũng còn một nguyên nhân khác." Bạch Liễu nghiêng đầu nhìn Mục Tứ Thành một cái, "Vì muốn người điều khiển rối đến để bắt tôi kia, dễ tìm tôi hơn một chút."

Nụ cười bên khóe miệng Mục Tứ Thành hơi thu lại, cậu có chút phiền não xì một tiếng, "Bạch Liễu, anh thật sự muốn tự mình làm con mồi dụ Trương Khôi đến? Thực lực của gã không tệ, kĩ năng cũng lợi hại, kế hoạch của anh có rất nhiều chỗ sơ hở, coi như tôi hợp tác với anh cũng không nhất định có thể thành công gϊếŧ chết..."

"Suỵt." Bạch Liễu đặt ngón trỏ lên môi, con mắt nhìn đồng hồ đếm ngược bên ngoài, trên màn hình LED là con số 【 00:01 】, thấp giọng nói: "Đồng hồ đếm ngược sắp về không, có người chơi muốn lên."

"Tùy anh." Mục Tứ Thành không nói, khoanh tay dựa vào cửa xe, "Dù sao theo kế hoạch kẻ dễ chết nhất là anh chứ không phải tôi, tôi không có vấn đề, tự anh vui lòng đi chịu chết là được."

Đỗ Tam Anh vội vội vàng vàng, ở giây đếm ngược cuối cùng lên tàu, bên trong toa tàu oi bức muốn mệnh, nhưng không hề cao đến mức đốt chết người như trong suy nghĩ chủ quan của cậu, cả thi thể treo trên tay vịn cũng như thi thể ngồi ở ghế đều đứng yên tại chỗ, không tiến lên công kích cậu, ngọn lửa có khi lướt qua Đỗ Tam Anh, mặc dù có chút nóng, nhưng không có cảm giác như lửa thật.

Bạch Liễu hướng về phía Đỗ Tam Anh hiền hòa cười cười: "Xin chào, tôi tên Bạch Liễu, là một trong số người chơi trong phó bản."

Đỗ Tam Anh có chút lúng túng đưa tay ra: "À, ừm, xin chào, tôi tên Đỗ Tam Anh..."

Mục Tứ Thành nhìn Đỗ Tam Anh, biểu tình lộ ra mấy phần kinh ngạc, dường như không ngờ Đỗ Tam Anh cũng ở trong phó bản, nhưng rất nhanh cậu hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nghiêng đầu cười nhạt, coi như không thấy người, không thèm chào hỏi.

Đỗ Tam Anh tựa hồ sớm biết trước Mục Tứ Thành sẽ như vậy, nụ cười trên mặt càng thêm lúng túng, rúc trong góc cơ hồ không nói tiếng nào, cuối cùng thật sự không nhịn nổi mới mở miệng dò hỏi: "Bạch Liễu, hai người... làm sao biết lên tàu sẽ không bị công kích?"

"Những thứ này chỉ là hình ảnh hoạt hình đơn giản." Bạch Liễu phân tích, "Bởi chúng ta còn chưa có thông báo nhiệm vụ đầu tiên, nói rõ trò chơi chưa chính thức bắt đầu, phỏng chừng chỉ là hình ảnh dùng để kinh sợ người chơi, thông báo bối cảnh câu chuyện, sẽ không thật sự gϊếŧ chết người chơi."

Nói xong, Bạch Liễu rất có hứng thú quan sát Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh, hai người này rõ ràng bất hòa, hắn quay đầu nhìn về phía người từ lúc Đỗ Tam Anh lên tàu liền không nói một lời: "Làm sao, cậu và bạn nhỏ Đỗ Tam Anh có thù oán gì à?"

Mục Tứ Thành ánh mắt tràn đầy lệ khí quét Đỗ Tam Anh một cái, Đỗ Tam Anh bị cậu nhìn không biết đặt chân đặt tay vào đâu, luống cuống núp sau một thi thể len lén nhìn họ trò chuyện.

Đỗ Tam Anh không cao, so với Bạch Liễu thì lùn nửa cái đầu, cái kính vuông dày cộp cộng với vóc người nhỏ xinh khiến cậu trông giống một học sinh lớp 12, trên người tỏa ra mùi mọt sách vô hại nồng đậm, cho nên Bạch Liễu - người đã đi vào xã hội - mới gọi Đỗ Tam Anh là bạn nhỏ.

"Anh chơi cùng Đỗ Tam Anh một lần thì biết." Mục Tứ Thành như nhớ tới chuyện gì đó vô cùng khó chịu, kẹo mυ"ŧ trong miệng bị cắn nát nhừ, "Tên này giá trị may mắn 100, bất kể anh cố gắng thế nào, cuối cùng cậu ta cũng sẽ hạng nhất, lấy các loại phương thức anh không thể tưởng tượng nổi cướp đi thành quả của anh."

Người xem trước TV nhỏ của Đỗ Tam Anh trong nháy mắt cười ồ lên:

"Mục thần có phải nhớ tới lần trước Tiểu Anh Vũ lượm đồ cậu ấy đánh rơi mà thành hạng nhất không."

"Tiểu Anh Vũ như vậy không gọi là lượm đồ, mà là hàng ship COD từ trên trời rơi xuống, không phải cậu ấy khom người nhặt, mà là Mục thần tự mình đưa tới, không thể không nói phục vụ ship hàng của Mục thần cực kì chuyên nghiệp."

...

"Cho nên tên Đỗ Tam Anh này dù thành no.3 bảng Tân Tinh, nhưng ngay cả hoạt hình mở màn là gì cũng không biết." Mục Tứ Thành giễu cợt nói, "Bởi người này toàn nằm thắng thăng cấp, hoàn toàn không có ý thức trò chơi, tôi khuyên anh đừng nên giao tiếp với cậu ta, nếu không tin tức, đạo cụ các loại anh thu thập được, cuối cùng đều không giải thích được rơi vào tay cậu ta."

"Cậu ta may mắn, nhưng người đến gần cậu ta sẽ bất hạnh, người chơi ở cùng phó bản với Đỗ Tam Anh đều bị hạ thấp giá trị may mắn ở một trình độ nhất định."

Mục Tứ Thành nói thì nói vậy, trông thì rất xem thường dáng vẻ lên không dám lên của Đỗ Tam Anh, nhưng thực tế lúc Bạch Liễu bình tĩnh kéo Mục Tứ Thành lên tàu, Mục Tứ Thành cũng sợ hết hồn, sau đó Bạch Liễu nói họ còn chưa nhận được nhiệm vụ, đây có thể chỉ là hình ảnh hoạt hình mở màn, Mục Tứ Thành mới phản ứng lại.

Rất ít người chơi nghĩ đến phần mở màn, coi như nghĩ tới cũng không dám xác định lên tàu, chỉ có Bạch Liễu không chút do dự tiến lên thử một chút.

Bạch Liễu có máu đánh cuộc rất nặng, chỉ cần không phải phi pháp là hắn có thể đánh bạc ngay lập tức, thuộc loại người chỉ cần suy đoán đúng 80% trở lên là dám 100% đi thử.

Nếu là Mục Tứ Thành sau này, tuyệt đối sẽ không thành thật cùng tên Bạch Liễu gan lớn này lên tàu, song Mục Tứ Thành hiện tại còn chưa biết thuộc tính này của Bạch Liễu, rất dễ bị biểu tình bình tĩnh không gợn sóng của Bạch Liễu lừa.

Trở lại chủ đề chính, Mục Tứ Thành tiếp tục giảng giải cho Bạch Liễu về Đỗ Tam Anh.

"Đây." Mục Tứ Thành mở màn hình hệ thống, cho Bạch Liễu xem giá trị may mắn của mình, sắc mặt cậu bắt đầu trở nên âm u, "Giá trị may mắn của tôi từ 56 giảm xuống còn 43 rồi, chậc, lực sát thương của Đỗ Tam Anh càng ngày càng lớn, Bạch Liễu, giá trị may mắn của anh cũng sẽ chịu ảnh hưởng mà giảm...."

Bạch Liễu lặng lẽ cùng Mục Tứ Thành bốn mắt nhìn nhau: "Sao, giá trị may mắn trong trò chơi này của mấy người còn có thể xuống số âm?"

Mục Tứ Thành: "..."

Phắc, quên mất may mắn của Bạch Liễu chỉ có 0.

Đỗ Tam Anh thấy Mục Tứ Thành nói cho Bạch Liễu năng lực giảm may mắn của người khác của mình, tựa hồ cũng biết mình dễ bị người ghét, cậu không được tự nhiên sờ sờ mặt, hơi rụt vào trong góc, kết quả cửa toa tàu đột ngột đóng lại dọa cậu giật mình.

Tất cả thi thể đang cháy trong toa đột nhiên biến thành hành khách bình thường, đầu đồng loạt xoay chuyển, nhìn về phía bọn Bạch Liễu mỉm cười quỷ dị, sau đó hóa thành tro bụi biến mất không thấy, giọng nữ từ loa vui vẻ thông báo: "Các hành khách, chào mừng lên chuyến tàu số 4, trạm kế tiếp —— Viện bảo tàng Kính Thành."

Bạch Liễu chú ý trong toa cũng có một màn hình LED đồng hồ đếm ngược, sau khi về 0, đồng hồ chuyển thành 【 60:00 】.

Bạch Liễu nhớ lại 【 Vụ đánh bom ở Kính Thành 】, cũng chính là nguyên mẫu của phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》, vụ nổ xảy ra ở trạm Viện bảo tàng Kính Thành, khi đó hắn vừa lúc xuống tàu, nhưng ở thế giới thực, Bạch Liễu không lên tàu ở phố đồ cổ, đường ray xe lửa cũng không phải hình tròn bao vây thành phố.

Bạch Liễu vốn định xuống trạm cuối, cùng đi có cả Lục Dịch Trạm.

Tuy nhiên hôm đó, Lục Dịch Trạm có việc gấp tạm thời xuống trước, Bạch Liễu cùng anh xuống trước thời hạn, nếu không, con người xui xẻo như Bạch Liễu sớm đã nổ thành mảnh vụn trong 【 Vụ đánh bom ở Kính Thành 】 rồi.

【 Vụ đánh bom ở Kính Thành 】 xảy ra do hai tên cướp ăn trộm một chiếc gương cổ giá trị liên thành, giả vờ là chủ nhân của gương, nói muốn quyên tặng chiếc gương cho viện bảo tàng, nhưng nhất định phải để họ tự mình mang gương vào bảo tàng.

Chiếc gương cổ kia nghe nói giá trị hơn trăm triệu, viện bảo tàng rất ít khi nhận được sự quyên tặng lớn như vậy, vì vậy cũng đồng ý với một vài yêu cầu nhỏ hơi vô lý của đối phương.

Thành phố Bạch Liễu ở tên là Kính Thành, cho nên viện bảo tàng đặt tên Viện bảo tàng Kính Thành, mục đích thật sự của hai tên cướp là mượn quá trình vận chuyển gương để giấu lựu đạn vào trong bảo tàng, dùng để uy hϊếp cướp bóc.

Hai tên cướp này cũng không biết nghĩ thế nào, sống chết không muốn dùng xe ô tô vận chuyển gương, nhất định phải đi đường sắt, vì vậy bảo tàng không thể không cử chuyên gia đi cùng, trong quá trình vận chuyển không biết xảy ra chuyện gì, xui xẻo thế nào lựu đạn giấu trong gương bị kíp nổ, cơ hồ toàn bộ người trong toa tàu đó đều chết tại chỗ, bao gồm hai tên cướp cùng các nhân viên bảo tàng đi theo.

Sau khi hai tên cướp chết không lâu, chuyện họ trộm cắp gương cổ rồi muốn tiếp tục cướp bóc viện bảo tàng lộ ra ngoài, dẫn tới thảo luận kịch liệt, cuối cùng đậy nắp kết luận rằng đây là vụ án trộm cắp có tính chất khủng bố, sau đó hoàn toàn lắng xuống.

Bạch Liễu và Lục Dịch Trạm từng thảo luận qua về vụ đánh bom họ suýt thì thành nạn nhân này, họ nhất trí cho rằng toàn bộ vụ án có quá nhiều điểm khả nghi, trong đó chủ yếu là hai điểm sau:

Một: Hai tên cướp dùng cách nào để giấu lựu đạn vào trong một chiếc gương mỏng, hơn nữa thông qua kiểm tra an ninh để mang lên tàu hỏa?

Hai: Hai tên cướp vì tiền tài mới định đánh bom, vậy tại sao lại quyên tặng chiếc gương cổ giá trị liên thành cho viện bảo tàng?

Theo Bạch Liễu biết, trong số hiện vật được cất giữ tại viện bảo tàng, không có thứ gì giá cả cao hơn chiếc gương này, nếu hai tên cướp là vì tiền, hoàn toàn có thể âm thầm bán gương qua chợ đen, không cần phí sức lực lớn để vận chuyển gương vào viện bảo tàng rồi cướp bóc hiện vật giá trị nhỏ hơn bên trong.

Cách làm này lãi suất quá thấp, hơn nữa còn dùng thủ đoạn lựu đạn cực kỳ ngu xuẩn mà nguy hiểm cao, một khi xuất hiện lựu đạn, hai tên cướp dù không ai bị thương cũng hoàn toàn không chạy thoát.

Lúc Bạch Liễu bàn luận về vụ án với Lục Dịch Trạm, hắn nói nếu hắn muốn cướp viện bảo tàng, hắn sẽ trực tiếp bán đi gương cổ, dùng giá cao hối lộ bảo vệ thả hắn vào trộm, sau đó trở tay gϊếŧ bảo vệ giá họa, làm sạch sẽ chút có thể kéo dài thời gian để hắn chạy ra nước ngoài thủ tiêu tang vật, dùng lựu đạn quá ngu xuẩn.

Lục Dịch Trạm nghe Bạch Liễu phân tích hoàn toàn câm nín, anh nói, Bạch Liễu, tớ hỏi cậu là mong cậu cung cấp một vài suy nghĩ phá án, chứ không phải để cậu đứng ở góc độ tội phạm suy tính cách thức phạm tội hoàn hảo hơn!

Bạch Liễu xin lỗi chẳng có chút thành ý nào, nói, xin lỗi, tớ chỉ biết đứng ở góc độ kẻ đạt lợi ích cao nhất để suy tính.

Lục Dịch Trạm lòng đầy căm phẫn chỉ trích Bạch Liễu, nói, Bạch Liễu, kiểu suy nghĩ này của cậu sớm muộn sẽ gây ra vấn đề lớn!

Bây giờ vấn đề đã tới rồi, Bạch Liễu thân ở trong phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》, hắn cần suy nghĩ xem tại sao hai tên cướp này lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Bạch Liễu híp mắt, đầu óc nhanh chóng vận hành —— hai tên cướp không muốn ngồi phương tiện giao thông không gian hẹp như ô tô, không muốn đơn độc ở cùng chiếc gương, mà nghiêng về dùng giao thông công cộng nhiều người như xe lửa, còn không sợ gương sẽ hỏng mà giấu vào trong lượng lớn lựu đạn.

Tình nguyện dùng chiếc gương này đi đổi các hiện vật khác trong viện bảo tàng chứ không muốn giữ gương, điều này hiển nhiên vi phạm bản tính vơ vét của cải của tên cướp ——

Từ đó, Bạch Liễu có thể đưa ra một kết luận dễ thấy —— Hai tên cướp này sợ chiếc gương cổ kia.

Hai tên cướp không dám đơn độc ở cùng chiếc gương trên cùng chiếc xe, gương giá trị hơn trăm triệu, hai tên cướp này không chừng đã từng thử bán đi, nhưng không biết tại sao không thành công, gương lại về trong tay chúng, hai tên cướp quá sợ hãi mới giả vờ thành chủ nhân tìm kiếm viện bảo tàng uy tín, hi vọng có thể quyên tặng, hoặc là nói nhốt chiếc gương ở đó.

Hai tên cướp thậm chí vì hủy diệt gương, điên cuồng nhét lựu đạn vào bên trong, tuy nhiên lúc hai tên cướp sắp thoát khỏi chiếc gương này, chuyện bất hạnh xảy ra —— gương phát nổ ngay trên tàu hỏa.

Cho nên, nếu Bạch Liễu không đoán sai, mấu chốt của trò chơi này không phải đoàn tàu sắp phát nổ, cũng không phải các hành khách bị đốt chết, cũng không phải các trạm tàu trên bản đồ mà Đỗ Tam Anh đang xán lại gần quan sát ——

—— Mà là chiếc gương cổ kia.

【 Chúc mừng người chơi Bạch Liễu thành người đầu tiên kích hoạt nhiệm vụ chính —— thu thập gương vỡ trên tàu (0/???) 】