Chương 5: Nhận thân

“Con muốn sinh con.” Không phải thương lượng hay hỏi dò, Tạ Viễn lúc nói những lời này trên mặt đều là kiên định.

Sean trừng hai mắt nhìn cậu, hắn chưa từng nghĩ tới Tạ Viễn sẽ cho hắn đáp án như vậy, “Con biết mình đang nói gì không? A Viễn, không phải là nhất thời kích động chứ.”

“Chú Sean, cháu không phải nhất thời kích động.” Tạ Viễn trả lời rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Sean tin chắc cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ.

“A Viễn, ta biết, hài tử đối với mỗi người mà nói đều là cực kỳ quý giá, là Thú Thần ban ân. Thế nhưng, dưỡng dục một đứa bé không phải chỉ cần đem nó sinh ra là được, cháu cần phải chăm sóc, giáo dục mãi cho đến khi nó thành niên, mười mấy năm thời gian cũng không dễ dàng vượt qua, chớ nói chi là cháu chỉ có một mình! Cháu có nghĩ tới không, người thuần khiết khi sinh hài tử sẽ chỉ có hai loại hình thái: người thuần khiết hoặc là nam thú nhân, mà tỉ lệ sinh người thuần khiết thấp, nói cách khác con trai của cháu có tám phần mười tỷ lệ là kế thừa thú hình cha nó! Cháu xác định trong tương lai sẽ không sinh oán hận với hài tử có thú hình tương tự cùng thú nhân làm thương tổn cháu không? Còn có, cháu đừng quên cháu sợ hãi thú hình thú nhân, nếu như cháu cũng sợ hãi con trai của cháu thì phải làm sao bây giờ?” Hắn càng nói càng kích động, nói đến cuối gần như la lên.

Sean là thầy thuốc, hắn tôn trọng mỗi một sinh mệnh, kỳ thực yêu cầu Tạ Viễn đem con xoá bỏ, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu. Thế nhưng, hắn cũng tin chắc không thể phụ trách chăm sóc được hài tử thì tuyệt đối không thể đem một sinh mệnh mới mang đến thế giới này, bởi vì hài tử là ban ân của Thú Thần, nếu như không thể để cho nó ở nhân thế này một cuộc sống hạnh phúc mà phải chịu khổ, vậy không bằng không sinh ra nữa.

“Chú Sean, hãy nghe con nói, được không?” Tạ Viễn cũng không bởi vì hắn kích động mà băn khoăn, chỉ là ôn hòa mà nhìn hắn, khiến người ta không tự chủ liền tỉnh táo lại, “Chú Sean, chuyện chú nói con đều đã nghiêm túc nghĩ tới. Con biết rõ, dưỡng dục một đứa bé cần gánh chịu trách nhiệm cùng trả giá khổ cực như thế nào, nhưng con cảm thấy con có thể chịu đựng cũng có thể gồng gánh nổi. Hoặc là nói như vậy đi, con có thể sống qua cái sự kiện kia con liền cảm thấy trên thế giới này không cái gì là con không thể chịu đựng. Huống chi, đứa bé này đối với con mà nói không phải gánh nặng cũng không phải là thứ khiến người ta căm ghét mà là Thần ban ân.” Lúc cậu nói lời này, không nhịn được giơ tay sờ sờ cái bụng một hồi, nở một nụ cười mềm mại.

Sean nhìn nụ cười kia, đột nhiên liền không muốn nói thêm điều gì ngăn cản nữa.

“Cha mẹ con tạ thế sau đó con một mình người sinh sống trong một quãng thời gian rất dài, tuy rằng áo cơm không lo nhưng lại rất cô quạnh, con hy vọng có thể có gia đình, trong nhà có người mình yêu, còn có những đứa trẻ đáng yêu, nhưng…” Thế giới trước đây là một nơi xa xôi không thể trở về, “Chú Sean chắc ít nhiều đã đoán ra con đến từ một nơi cùng với nơi này hoàn toàn khác nhau. Con cũng không biết làm sao đi tới nơi này được, vì lẽ đó con cũng không biết làm sao để trở lại, có điều nơi đó đã không còn người thân nữa, cho nên có trở về hay không đều không còn quan trọng nữa.”

Sean xác thực đã đoán được Tạ Viễn tới từ một nơi khác, vì cậu không nói ngôn ngữ thông dụng nơi này. Hơn nữa, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy thú nhân vẻ mặt cậu rất kinh ngạc, như là từ trước tới nay chưa từng gặp qua, hắn nghĩ có khả năng cậu đến từ chỗ rất xa. Dù sao đại lục Odd lớn như vậy, còn có rất nhiều khu vực không biết, ngẫu nhiên phát sinh chút chuyện không cách nào giải thích cũng không có gì kỳ quái, mọi người đều tin tưởng đây là Thú Thần sắp xếp, không cần tìm hiểu tận gốc vấn đề, bình yên đối xử là tốt rồi. Bây giờ nghe thấy Tạ Viễn tự nói ra, trong lòng hắn quả thực có một loại tâm tình như thế.

“Sau khi đi tới nơi này, tuy rằng vừa bắt đầu liền gặp phải chuyện như vậy, nhưng sau đó được chú cứu, lại quen được chú Barry cùng Ed, mọi người đều là người rất tốt, đối với người xa lạ là con lại quan tâm chu đáo, con rất cảm kích, cũng cảm thấy nơi này rất tốt, sinh sống ở đây nhất định rất tuyệt.”

“Con cũng là một cậu bé rất tốt.” Sean nghe vậy vui vẻ nở nụ cười, hắn thật sự rất thích Tạ Viễn, nếu như đây là con trai của hắn thì thật là tốt.

Tạ Viễn cũng mỉm cười, tiếp tục nói: “Con cho rằng cái sự cố kia đối với con không có sản sinh ảnh hưởng quá lớn. Bởi vì, thật sự con chỉ coi nó là một xui xẻo bất ngờ ngoài ý muốn, lại không nghĩ rằng sẽ làm con e ngại thú hình của thú nhân. Tuy rằng con muốn khắc phục, nhưng đến cùng có thể hay không chúng ta đều không rõ ràng. Kỳ thực lúc trước con đã quyết định một mình sống cả đời, nhưng mà hiện tại có đứa nhỏ, cũng mang ý nghĩa con có thể có một gia đình đúng không? Cho dù không có bạn đời cũng không quan trọng nữa, con thật sự đã nghĩ như vậy. Vì thế, chú Sean, con muốn sinh ra nó, xin hãy tin tưởng con, con nhất định sẽ làm cho mình và hài tử đều trải qua những ngày tháng vui vẻ nhất!”

Sean trầm mặc rất lâu, đột nhiên nảy ra một câu: “Làm con của chú đi!”

“A???” Tạ Viễn ngây người.

Sean đưa tay đem cậu kéo vào lòng, ôn nhu sờ sờ đầu cậu, Tạ Viễn đột nhiên như cảm nhận được sự an ủi của mẫu thân, trong lòng chua xót, yên lặng không hề nhúc nhích.

“Con, đứa bé này kiên cường ngoan ngoãn đến làm cho người đau lòng.” Cái sự cố bất ngờ kia làm sao có khả năng đối với cậu không có ảnh hưởng gì, không muốn cùng thú nhân tạo thành một gia đình – chỉ cần đứa trẻ này có ý nghĩ như thế chính là sự ảnh hưởng to lớn nhất. “Chú trước đây khi chưa có gặp chú Barry, vẫn luôn nghĩ chính mình sẽ cùng một nữ thú nhân ôn nhu đáng yêu tạo thành gia đình, sau đó sinh một nữ thú nhân nhỏ đáng yêu hoặc là thuần người nhỏ. Ai biết được, bị con xú Long kia quấn lấy còn không nói, sau đó còn sinh một tiểu thú nhân nghịch ngợm gây sự không có chút tri kỷ nào. Cái tên tiểu tử thúi kia được hai mươi tuổi thì cùng mấy bằng hữu kết bạn đi du lịch, đều đã mấy năm, cũng không về nhà. Cho nên mới nói cái gì chứ đáng ghét nhất vẫn là thú nhân.”

Chú Sean, chú cũng thật kiêu căng. Tạ Viễn nghĩ mà buồn cười.

“A Viễn, nhân sinh thất thường, rất nhiều sự tình, lối rẽ sẽ thay đổi ý nghĩ kiên định, cậu bé tốt như con, thúc tin tưởng ở tương lai không xa, con nhất định sẽ gặp được một người yêu thương con, có thể cùng con làm thành một gia đình hoàn chỉnh. Chú cũng có thể thấy, nếu con nhất định phải sinh đứa nhỏ ra, chú cũng sẽ không nói thêm nữa. Nhưng là con ở đây chỉ có một thân một mình, tương lai sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, vì thế chú thấy không bằng con để chú thu dưỡng, làm con của chú, như vậy thì con sẽ không phải khách khí nói cám ơn, cũng làm cho con bớt khổ cực, cái gì cũng đều chính mình gánh như vậy, có được hay không?” Sean ôn nhu nói.

“Chú Sean…” Tạ Viễn cảm động ngẩng đầu nhìn hắn, nói không ra lời.

“Vì con cùng cha mẹ ruột đã chia lìa, con liền gọi ta là baba đi, còn chú Barry, con có thể gọi hắn là cha, cứ như vậy đi, mau gọi mau gọi.” Sean căn bản là không cho Tạ Viễn cơ hội cự tuyệt, tự nhiên định ra xưng hô.

Tạ Viễn sửng sốt một chút, lập tức ở cặp mắt ôn nhu kia mà mềm lòng, bé ngoan mở miệng: “Baba.”

“Đây.” Sean cao hứng đáp, thế là hắn cũng có một đứa nhỏ thuần người rồi sao!”A Viễn, hiện tại vết thương của con đã khỏi, ngôn ngữ thông dụng cũng nói lưu loát, vậy baba nghĩ liền đem tin tức của con đến phủ thành chủ đăng ký một chút.” Nói liền lấy tin tức đăng ký cùng chuyện đã xảy ra giải thích một lần.

Kỳ thực chính là tương tự với đăng ký hộ tịch ở Thiên triều. Dù sao thế giới này đã phân chia ra các quốc gia, có chế độ hoàn chỉnh, một người một đời đều sinh hoạt ở một quốc gia, được quốc gia bảo vệ, vừa có được quyền lợi đồng thời thực hiện nghĩa vụ tương ứng. Người ngoại lai muốn sinh hoạt ở trong một thành nhất định phải cung cấp chứng minh lai lịch. Như Tạ Viễn, cung cấp không được chứng minh lai lịch thì có thể có hai loại phương pháp, một loại là tới trước phủ thành chủ đăng ký, ở lại tròn ba năm không phạm tội gì là có thể thu được chứng minh thân phận, một loại khác chính là có người dân ở ba cái địa phương làm đảm bảo, đảm bảo hắn sẽ không làm nguy hại thành thị hoặc là làm hại người khác, mà nếu như không tìm được ba người dân thì chỉ cần tìm được một vị thầy thuốc, thầy giáo hoặc là thần quan cũng có thể.

“Như vậy liền cảm tạ baba.” Tạ Viễn tiếp thu, gật gù. Cho nên nói thế giới thú nhân này trình độ văn minh thật sự đủ cao a.

“Con còn nói cảm tạ baba liền đánh con.” Sean giả bộ nổi giận mà nói, có điều không nhịn nổi mà nở nụ cười: “Con ở lại đây mấy ngày, chờ việc này làm tốt, baba thu thập nhà cửa một hồi rồi con cùng baba về nhà, cái y quán này dù sao có chút hẻo lánh, con nên tiếp xúc nhiều người hơn, đừng lo lắng, cư dân thành Ulla đều là rất hiền lành đáng yêu.”

“Baba, con cùng baba về nhà liệu cha có thể bất mãn hay không?” Tạ Viễn đột nhiên lộ ra vẻ mặt khổ não.

“Hắn dám?” Sean hơi híp mắt, ở nhà, hắn cho tới bây giờ đều là chủ nhân chân chính của gia đình nói một không ai dám nói hai.

“Nhưng là con quấy rối thế giới hai người không phải sao? Cha dính baba như vậy, nhất định sẽ không thích con.” Tạ Viễn hấp háy mắt, vẻ mặt buồn khổ, ánh mắt nhưng không hề che giấu chút nào mà biểu đạt ra sự chế giễu.

Sean ngẩn ra, sau đó mới phản ứng được mình bị Gấu Con chế giễu. Nghĩ đến nhiều lần Barry sống chết ôm lấy mình bị nhìn thấy, Sean hiếm thấy mặt già đỏ ửng, đưa tay lung tung xoa nhẹ Tạ Viễn, thở phì phò nói: “Dám chế giễu baba? Mới vừa rồi còn nói con tri kỷ thì liền lập tức như thế. Con chờ, baba xong xuôi sẽ trở về trừng trị con thế nào.” Nói xong liền xoay người rời đi, thấy thế nào cũng có cảm giác như đang chạy trối chết.

Tạ Viễn nguyên bản còn đang cười, đột nhiên nhớ tới cái gì vội vã đi ra ngoài đem Sean kéo lại: “Baba, con có chuyện muốn trước tiên cùng baba nói một chút.”

“Là cái gì?”

Tạ Viễn đưa lỗ tai qua, thì thầm ở bên tai Sean nói: “Cái kia… Chính là cái thú nhân đã thương tổn con… Là một con sói trắng.”

“Cái gì?” Sean sắc mặt thay đổi ngay lập tức, trầm giọng hỏi: ” Sói trắng ra sao? Con mắt là màu gì?”

“Cao ba thuớc thân dài khoảng hai mét, màu sắc con mắt con nhìn thấy chính là màu đỏ tươi, nhưng hình như là ăn nhầm thảo dược mà khiến con mắt sung huyết.” Tạ Viễn có chút lo sợ bất an mà nhìn Sean.

Sean cau mày, chần chờ một chút nói: “A Viễn, nếu như là bộ tộc sói trắng, con muốn tìm ra thú nhân kia cũng không phải việc khó, tộc sói trắng chấp chưởng pháp luật của đế quốc, bọn họ đối xử con cháu gia tộc phi thường nghiêm ngặt, hơn nữa hiện tại con có hài tử, nếu như muốn lấy lại công đạo tỷ lệ thành công hầu như là trăm phần trăm.”

Tạ Viễn chính là sợ cái này nên vẫn giấu không nói, nếu không phải là mang thai, nếu không phải vì sinh ra hài tử giống như thú nhân kia thì cơ bản không che giấu nổi, cậu khả năng mãi mãi cũng sẽ không nói: “Baba nói con đã rõ, nhưng con thật sự không muốn đi lấy lại công bằng, baba còn nhớ con đã nói rồi đi, con sói trắng kia ngay lúc đó trạng thái rất không đúng, muốn thật sự đối chất cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm ở trên người hắn, nói đến lấy lại công đạo, con có thể làm cho thú nhân kia thế nào? Trừng phạt xin lỗi hay là bồi thường? Phiền toái nhất chính là hiện tại con mang thai, người nhà thú nhân kia không thể cho phép dòng dõi lưu lạc ở bên ngoài đúng chứ? Nếu như vạn nhất muốn kết hôn, để thú nhân kia đối với con phụ trách, muốn con và hắn kết làm bạn đời thì phải làm sao bây giờ? Nếu như con từ chối, người ta có thể để cho hài tử theo con không?”

Sean không cách nào phản bác, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra biện pháp hay, “Nhưng là… khi hài tử sinh ra cũng không che giấu nổi a.”

Tạ Viễn rất bình tĩnh, rõ ràng đã cân nhắc qua vấn đề này: “Baba, sói trắng thân là một trong ngũ đại thị tộc, gia tộc khẳng định rất khổng lồ? Luôn có chi họ xa xôi không được quan tâm chứ? Không có khả năng chỉ cần là sói trắng thì sẽ ở địa vị rất cao đúng chứ? Lại nói, thành Ulla vị trí xa xôi lại là thành nhỏ, người ngoại lai đã ít lại càng ít, cư dân địa phương đi ra ngoài cũng không nhiều, baba nghĩ ra một chuyện hợp tình hợp lý doạ dẫm các vị trong thành không khó chứ hả?” Thế giới thú nhân cường giả vi tôn*, không có thực lực mà có huyết thống cũng không có tác dụng, đây là tin tức cậu biết được từ Ed.

(cường giả vi tôn*, tôn sùng kẻ mạnh, kẻ mạnh làm vua)

Sean suy nghĩ một chút lại cảm thấy cậu nói đúng, “Cái kia… Được rồi, A Viễn, con xác định đó chỉ là sói trắng? Màu sắc lông sói thật sự chỉ là màu trắng?”

“A? Đúng vậy… Đúng không nhỉ? Rất trắng, trắng như tuyết, hơn nữa còn có ánh sáng lộng lẫy, ánh mặt trời chiếu sáng nói liền hiện ra ánh bạc.” Tạ Viễn có chút buồn bực tại sao baba hỏi như vậy, cẩn thận hồi tưởng, dựa theo tầm nhìn ngay lúc đó, cậu sẽ không nhìn lầm.

Sean ánh mắt lóe lóe, cuối cùng cũng không nói gì, “Baba đã rõ, việc này liền giao cho baba đi.”

Tạ Viễn nói cám ơn liền đi vào nhà , vì lẽ đó cậu không có nhìn thấy sắc mặt có chút lo lắng của Sean.

Thú nhân A Viễn gặp phải hẳn sẽ không phải là vị kia chứ? Hiện tại chỉ có thể chờ đợi hài tử sinh ra được mới có thể xác định được.