Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 47: Đấu Lâm Kiệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe đến đây, khuôn mặt Lý Sơn lập tức tràn đầy tức giận.

Tên gia hỏa này...

Lại dám coi thường mình!

Quả thực là không biết tự lượng sức mình!

"Cố Dương! Ta không biết ngươi nhặt được bao nhiêu cơ duyên mới từ Tụ Khí cảnh tầng ba đột phá lên tới Tụ Khí cảnh tầng chín đỉnh phong."

"Nhưng ngươi lại dám khiêu chiến uy nghiêm của ta... Ngươi sẽ vì chuyện này mà phải trả giá đắt!"

Ánh mắt Lý Sơn nhìn chằm chằm Cố Dương.

Trong ánh mắt là lửa giận ngập trời.

"Ngươi cho rằng ngươi đột phá đến Tụ Khí cảnh tầng chín... thì là đối thủ của ta sao?"

"Nực cười!"

Lý Sơn cười lạnh một tiếng, hắn trực tiếp bộc phát ra khí huyết chi lực nồng đậm của bản thân.

Khí huyết kinh khủng bộc phát ầm ầm.

Áp lực như núi cao lập tức đập vào mặt Cố Dương.

Ngay sau đó, Lý Sơn trực tiếp giơ tay lên, nắm chặt thành quyền, nhắm thẳng mặt Cố Dương.

Cố Dương cũng không có ý tứ né tránh.

Chân khí bộc phát cuốn theo song quyền ầm ầm chiến đấu với Lý Sơn!

Hai người ngươi một quyền ta một quyền không ngừng ra tay.

Không trung lại càng vang lên từng đợt âm thanh nặng nề.

Không ngừng chiến đấu say sưa.

Ngay từ đầu Cố Dương còn có thể đánh ngang tay với Lý Sơn.

Nhưng hiển nhiên, thể chất Cố Dương xa xa không bằng Lý Sơn sở trường Luyện Thể.

Dần dần đối chiến, Cố Dương liền rơi vào hạ phong.

Thậm chí ngay cả nắm đấm còn chưa kịp nâng lên đã bị công kích giống như mưa rơi của Lý Sơn áp chế.

"Ta đã nói rồi, ngươi... không thể nào là đối thủ của ta!"

Lý Sơn nhếch miệng cười lạnh nhìn Cố Dương không ngừng lui về phía sau.

Trên mặt Cố Dương lộ ra khó chịu!

Tâm niệm vừa động.

Sửa chữa! Quyền ý!

Thời gian là...

Một trăm năm sau!

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, Cố Dương chỉ cảm thấy trong đầu mình có thêm vô số lý giải về quyền đạo.

Giờ phút này, hắn lập tức phát hiện quyền mình đánh ra lúc trước mỏng manh đến cỡ nào.

Cùng lúc đó.

Lý giải về quyền ý của hắn càng không ngừng tăng vọt!

Trực tiếp nắm giữ hai phần mười quyền ý!

"Chỉ có hai phần mười."

Nhận ra mình lại chỉ nắm giữ hai thành quyền ý, trong lòng Cố Dương không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Chủ yếu vẫn là lý giải đối với quyền ý không quá sâu.

Cho dù là tu luyện trăm năm.

Cũng chỉ có thể lĩnh ngộ hai thành quyền ý.

Nhưng để đối phó với Lý Sơn thì...

Đã đủ rồi!

"Hả?"

Lý Sơn đang điên cuồng vung quyền, tâm tình thập phần khoan khoái nhìn thấy bước chân Cố Dương lui về phía sau, nhưng chợt bỗng nhiên dừng lại.

Lông mày hắn lập tức nhíu chặt lại.

"Còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại?"

Lý Sơn lập tức tăng lớn cường độ, ý đồ làm cho Cố Dương hoàn toàn không cách nào hoàn thủ.

Nhưng ngay lúc tốc độ ra quyền nhanh hơn.

Ngay sau đó, Cố Dương đột nhiên lui về phía sau mấy bước, tránh né một quyền này của Lý Sơn.

Chợt Cố Dương đột nhiên nâng quyền.

Kim Cương Quyền trực tiếp thi triển ra!

Kim sắc quang mang nở rộ.

"Vẫn là một chiêu này sao? Vô dụng!"

Thấy Cố Dương đột nhiên lui về phía sau, Lý Sơn mặt lộ vẻ kinh ngạc, còn tưởng rằng Cố Dương có chuẩn bị gì phía sau.

Nhưng sau khi nhìn đến chiêu thức tương tự, hắn lập tức liên tục cười lạnh.

Một chiêu này ngay cả một quyền của hắn ta cũng không đỡ nổi.

Cố Dương thế mà còn dám lấy ra?

Nhưng sắc mặt Cố Dương lại bình tĩnh.

Khoảnh khắc vung quyền.

Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng.

"Hai thành quyền ý... Bạo cho ta!"

Cố Dương quát lạnh một tiếng trong lòng.

Ngay sau đó, hai thành quyền ý ầm ầm bộc phát.

Chứng kiến một màn này, Lý Sơn lập tức trợn trừng hai mắt.

Trong ánh mắt tràn đầy khϊếp sợ.

"Làm sao có thể!?"

Hắn ta vô cùng chấn động.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói thêm gì.

Nắm đấm của Cố Dương đã giáng xuống.

Phát giác được điều này, hắn vội vàng vung quyền ngăn cản.

Nhưng mà...

Một đòn kết hợp sức mạnh của hai thành quyền ý không thể coi thường.

Ầm ầm!

Nắm đấm của Cố Dương ầm ầm đυ.ng vào nắm đấm của Lý Sơn.

Vẻ mặt Lý Sơn đột nhiên biến đổi.



Ngay sau đó, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, liên tiếp lui về phía sau.

Dưới một quyền này, Lý Sơn rõ ràng hoàn toàn rơi vào hạ phong!

Cố Dương không có chút ý tứ lưu thủ nào.

Tung người tiến tới, không ngừng vung quyền.

Dưới sức mạnh của hai thành quyền ý.

Lý Sơn hoàn toàn không phải đối thủ.

Hắn không ngừng duỗi tay ra ngăn cản, nhưng liên tục lùi về phía sau.

Phía trên thân thể kiên nghị kia cũng xuất hiện từng đạo thương thế.

Trông cực kỳ bị động mà lúng túng.

Giờ phút này, phảng phất giữa hai người hoàn toàn nghịch chuyển tình cảnh.

Mà cảnh tượng này cũng làm cho đám đệ tử nội môn xung quanh Lý Sơn choáng váng.

"Cái... Chuyện gì thế này?"

"Lý Sơn sư huynh, thế mà lại rơi vào hạ phong!?"

"Cố Dương... Thế mà lâm trận đột phá?"

"Hai thành quyền ý! Tên gia hoả này, không khỏi cũng quá biếи ŧɦái đi!?"

" Ngộ tính thật khủng bố!"

Bọn họ nhao nhao cảm khái, vô cùng hoảng sợ.

Trong chiến đấu lĩnh ngộ hai thành quyền ý...

Đây mẹ nó là chuyện mà con người có thể làm được sao?

Từ khi nào đạo cảnh có thể dễ dàng lĩnh ngộ như vậy?

Vẻ mặt bọn họ tràn đầy hoảng sợ.

Bên kia.

Lý Sơn đã bị áp chế hoàn toàn.

Bịch!

Một quyền tiếp theo của Cố Dương lại đánh vào ngực Lý Sơn.

Một ngụm máu lớn trực tiếp phun ra.

"Tiểu quỷ thúi chết tiệt, ta muốn ngươi chết!"

Bị Cố Dương hành hung, Lý Sơn hoàn toàn nổi giận, khuôn mặt dữ tợn, trực tiếp thúc giục bí pháp có tác dụng phụ rất lớn, cưỡng ép tăng lên sức mạnh của mình.

"Đùng!"

Mà một quyền này liền đẩy lui Cố Dương.

"Ha ha ha, tiểu tử, ta muốn cho ngươi chết! Thiên tài chết mất không phải là thiên tài, ta tin tưởng tông môn cũng sẽ không vì một kẻ đã chết mà phán trọng hình ta!"

Lý Sơn điên cuồng cười lớn, lại lấn thân tiến tới, muốn gϊếŧ chết Cố Dương.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt đám đệ tử còn lại cũng đại biến.

Không nghĩ tới Lý Sơn lại điên rồi, muốn hạ sát thủ với đồng môn, có hơi quá lố rồi đấy.

"Ha ha, muốn gϊếŧ ta? Ngươi cũng xứng à."

Cố Dương cười lạnh một tiếng, toàn lực đánh ra một quyền, quyền ý kinh khủng bộc phát, đó là gần ba thành quyền ý!

Lúc trước, hắn hành hung Lý Sơn, còn chưa hạ tử thủ, dù sao cũng là đồng môn, gϊếŧ sẽ có phiền toái.

Nhưng nếu Lý Sơn đã hạ tử thủ, vậy hắn cũng không cần cố kỵ cái gì.

"Cái gì!?"

Nhận thấy được một quyền kinh khủng này của Cố Dương, Lý Sơn lộ ra thần sắc hoảng sợ cùng khó tin.

Chẳng qua, tên đã lên dây không thể thu lại.

Bởi vậy, hắn chỉ có thể cắn răng nghênh đón.

"Đùng!"

"Rắc rắc!"

Một giây sau, song quyền đυ.ng vào nhau, Lý Sơn trực tiếp bị đánh bay, cánh tay phải trực tiếp nổ tung, lục phủ ngũ tạng cũng bị quyền kình khủng bố này xâm lấn thể nội, quấy cho nát bấy.

"Phốc phốc!"

Lý Sơn ngã trên mặt đất cách đó không xa, hắn phun ra một ngụm máu mang theo mảnh vỡ lục phủ ngũ tạng, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.

Nhìn thấy một màn này, các đệ tử còn lại đều sợ hãi, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Cố Dương.

Trong lúc Cố Dương đang lạnh nhạt coi thường đám đệ tử này, định nói cái gì đó...

Đột nhiên, tại lối vào, từng thân ảnh nhanh chóng đi tới.

Đó là đệ tử của Bạch Dương tông.

Mà người cầm đầu... đương nhiên là đệ nhất thiên tài của Bạch Dương tông - Lâm Kiệt!

Ngoại trừ Lâm Kiệt, theo sát phía sau chính là đệ nhị trong Bạch Dương tông, Phương Húc, chỉ huy đội ngũ.

Rất hiển nhiên, bọn họ đều bị dị tượng hấp dẫn mà đến.

Nhưng bọn họ vừa tới, lại có một đám người khác cũng theo sau.

Triệu Vũ thình lình đi ở phía trước nhất.

Phía sau hắn, một đám đệ tử Lưu Vân Tông cũng theo sát phía sau.

Trong lúc nhất thời, thế cục phát sinh biến hóa.

Đám đệ tử Bạch Dương tông do Lâm Kiệt và Phương Húc cầm đầu giờ phút này đều đang tập trung nhìn về số lượng đệ tử Lưu Vân Tông đứng chung quanh.

Trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Về phần Triệu Vũ bên kia...

Hắn thì mang đội ngũ hội hợp lại với đội ngũ do Lý Sơn dẫn đầu.

Triệu Vũ không khỏi nhìn thoáng qua Lý Sơn và Cố Dương vẻ mặt lạnh lùng đứng cách đó không xa.

Ánh mắt có chút quái dị.

"Xảy ra chuyện gì?"

Hắn hỏi thăm đệ tử trong đội ngũ Lý Sơn bên cạnh.

Mấy đệ tử kia nhỏ giọng giải thích một phen.

Vẻ mặt Triệu Vũ lập tức càng thêm quái dị.

"Cố Dương hái đi thiên địa linh hoa, Lý Sơn chuẩn bị tranh đoạt, kết quả bị Cố Dương đánh sống chết không rõ?"

Triệu Vũ đương nhiên cũng nhìn thấy khí tức phát ra từ người Cố Dương.

Tụ Khí cảnh tầng chín!

Hiển nhiên là Cố Dương đã có kỳ ngộ.

Nhưng hắn không nghĩ tới...

Cố Dương thế mà ngay cả Lý Sơn cũng có thể đánh cho không biết sống chết.

Cùng cách nghĩ giống Triệu Vũ chính là Lâm Kiệt và Phương Húc của Bạch Dương Tông.



Sắc mặt bọn họ ngưng trọng nhìn về phía Cố Dương.

"Lý Sơn bị hắn đánh cho không biết sống chết?"

"Thủ đoạn thật kinh khủng!"

Đối với thực lực của Lý Sơn, hai người bọn họ đương nhiên cũng hiểu rõ.

Gia hỏa này da dày thịt béo không nói, lực lượng còn lớn kinh người.

Ngay cả bọn hắn cũng không dám dễ dàng đối quyền.

Kết quả trước mắt có một tên đệ tử Lưu Vân Tông mà bọn họ hoàn toàn chưa từng biết... lại đánh cho Lý Sơn không biết sống chết.

Không ngờ trong Lưu Vân Tông còn ẩn tàng thiên tài như thế?

Chuyện này đối với bọn hắn cũng không phải là chuyện tốt lành gì!

Bên kia.

Cố Dương cũng nhịn không được nhíu nhíu mày lại.

Sao đột nhiên lại có nhiều người như vậy?

Chẳng qua nghĩ đến dị tượng vừa rồi, trong lòng của hắn cũng chợt hiểu, lập tức hướng về phía Bạch Dương tông bên kia lạnh lùng nói: "Đệ tử Bạch Dương tông nhanh chóng rời đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!"

"Linh tuyền ở đây là của Lưu Vân Tông chúng ta!"

Cố Dương vừa nói ra lời này.

Lập tức Lâm Kiệt và Phương Húc đều nhướng mày.

Lâm Kiệt thì mặt lộ vẻ lạnh lùng.

"Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm tính làm gì mà không khách khí?"

Phương Húc hừ lạnh một tiếng.

"Chỉ bằng ngươi? Ta ngược lại muốn lĩnh giáo ngươi, xem ngươi có bản lĩnh gì!?"

Vừa nói xong, Phương Húc lập tức động thủ.

Chỉ thấy hắn nắm lấy cây huyền sắc thiết côn to lớn phía sau.

Sau đó hung hăng ném thẳng về phía Cố Dương!

Nhìn thấy vậy, thần sắc Cố Dương lại lạnh nhạt vô cùng.

Đối mặt với côn màu đen nặng nề như núi này.

Hắn thần sắc bình tĩnh, nhẹ nhàng vung ra một quyền!

Lập tức quyền ý bộc phát.

Không ngờ lại trực tiếp đánh bay côn sắt ra ngoài.

Phương Húc khϊếp sợ không thôi, đang chuẩn bị lượm lại vũ khí của mình.

Nhưng không ngờ Cố Dương đã phi thân lên.

Trực tiếp xuất hiện trước người hắn.

Sau đó lại kết hợp hai thành quyền ý đánh ra một quyền!

"Cái gì!?"

Phương Húc kinh hãi không thôi, vội vàng phát chân khí ngăn cản trước người.

Sau đó kết hợp hai thành quyền ý, nhất là chân khí để ngăn cản!

Rặc rặc rặc!

Chân khí mới ngăn được không đến hai giây, liền trực tiếp vỡ vụn ra.

Nắm đấm của Cố Dương thật sự đã rơi xuống trên vai Phương Húc.

Rặc rặc rặc!

Ngay sau đó, một tiếng nứt xương truyền đến.

Tức thì Phương Húc phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Ầm ầm một tiếng ngã xuống trước mặt Lâm Kiệt.

Lập tức tạo ra một cái hố to.

Toàn trường vô cùng khϊếp sợ!

Nhất là Đinh Hạo đứng ở phía sau Triệu Vũ, lại còn trợn trừng hai mắt.

Hắn nhìn thấy gì?

Đệ nhị Bạch Dương tông Phương Húc... lại bị Cố Dương đánh ngã?

Hơn nữa...

Cố Dương thế mà lại lĩnh ngộ hai thành quyền ý!

Cái này mẹ nó...

Rốt cuộc Cố Dương là biếи ŧɦái gì chứ?

Lúc này mới qua bao lâu?

Hắn đã tăng thực lực lên tới mức này?

May mắn mình gia nhập đội ngũ của Triệu Vũ.

Trong khoảng thời gian này hắn cũng thu hoạch được không ít tài nguyên.

Mặc dù phải phân ra một phần cho Triệu Vũ.

Nhưng còn lại một bộ phận, chờ trở lại tông môn tu luyện một phen, thực lực đại tăng, tất có thể tìm Cố Dương báo thù!

Kết quả...

Hắn nhìn thoáng qua khí tức trong cơ thể Cố Dương.

Lại nhìn về phía mình.

Hiện tại ngay cả cảnh giới cũng không sánh bằng Cố Dương.

Lại lấy gì báo thù Cố Dương?

Lập tức, hắn cúi đầu, sợ Cố Dương nhìn thấy hắn sau đó tìm hắn gây phiền toái.

Bên kia, Triệu Vũ cũng kinh ngạc không thôi.

Thực lực của Cố Dương...

Không khỏi cũng quá biếи ŧɦái đi!

Ngay cả Phương Húc cũng không phải là đối thủ của hắn?

Chẳng qua suy nghĩ cũng phải, vừa rồi không phải Lý Sơn cũng bị đánh sinh tử không biết sao?

"Ngươi muốn chết!"

Nhưng vào lúc này, Lâm Kiệt phẫn nộ trừng mắt.

Chỉ thấy hắn rút trường đao bên hông ra.

Chân khí Huyền Thanh ầm ầm bộc phát.

Nhấc đao lên rồi chém về phía Cố Dương!

Một cỗ ý cảnh huyền diệu cũng lặng yên hiện lên.

Đó đúng là...

Một thành đao ý!
« Chương TrướcChương Tiếp »