Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Sửa Đổi Vô Hạn, Độc Đoán Vạn Cổ

Chương 61 - Bắc Tuyết Môn

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đại trưởng lão!"

"Tham kiến Đại trưởng lão!"

"Bái kiến Đại trưởng lão!"

Đại trưởng lão khoát tay áo.

"Đã chuẩn bị xong, vậy lên phi chu đi."

Rẹt một tiếng.

Một chiếc phi chu khổng lồ mà tinh xảo vô cùng hiện ra trước mắt các đệ tử chân truyền.

Cố Dương nhìn thấy chiếc phi chu này, ánh mắt cũng hơi sáng lên.

Hay lắm, còn tinh xảo hơn cả phi chu trong tay Doãn trưởng lão lúc trước!

Chỉ sợ tốc độ cũng sẽ nhanh hơn nhỉ?

Sau khi cảm khái, Cố Dương cũng theo sát phía sau, đi lên phi thuyền.

Đến khi tất cả chân truyền đi lên phi thuyền.

Đại trưởng lão cũng đi trên phi chu, rút một khối linh thạch thượng phẩm từ nhẫn trữ vật trong tay áo ra.

Nhìn thấy điều này, khóe miệng Cố Dương thoáng co giật một phen.

Hay lắm, trực tiếp dùng thượng phẩm linh thạch thúc giục phi chu.

Thật xa xỉ mà.

Phi thuyền lập tức khởi động.

Hóa thành một luồng sáng, biến mất ở chân trời.

"Cố sư đệ, vận khí ngươi thật tốt, vừa trở thành chân truyền đã có thể tham gia thi đấu chân truyền."

Lý Vân Phong vừa lúc ngồi ở bên cạnh Cố Dương, liền nhịn không được nói chuyện phiếm với Cố Dương.

Cố Dương chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì.

Nhưng Lý Vân Phong này dường như chính là kẻ lắm lời.

Lão ta vừa mở miệng đã không dừng được.

"Ngươi đừng nghe tông chủ nói nhẹ nhõm như vậy. Tuy rằng hắn thi đấu chân truyền có top 10, tiến vào mười vị trí đầu sẽ được thưởng một lượng lớn linh thạch."

"Trên thực tế đối với chúng ta căn bản không có cơ hội."

"Đệ nhất chân truyền của tứ đại tông môn thì không cần nói nhiều làm gì."

"Đều có thực lực ngang với Liễu sư huynh."

"Hơn nữa, Liễu sư huynh và chân truyền đệ tử mạnh nhất trong tam tông Hạo Nam Châu còn có danh hào gọi là tứ đại công tử!"

"Chính là khen tuổi trẻ mà còn có thực lực!"

"Ngoại trừ bốn vị đệ nhất chân truyền, lấy Lưu Vân Tông chúng ta mà nói, Cổ Vân thực lực đệ nhị chân truyền và đệ tam Lê Tiếu là thực lực tương đương."

"Ba đại tông môn khác cũng có tình huống tương tự."

"Có thể nói thi đấu chân truyền chính là những thiên kiêu này đang biểu diễn thực lực bản thân."

"Chúng ta chỉ là vật làm nền mà thôi."

"..."

Đối với điều này Cố Dương chỉ yên lặng lắng nghe, một câu cũng không nói.

Nhưng Lý Vân Phong cũng không phải nói thừa.

Vẫn có một số tin tức.

Ví dụ như thực lực của chân truyền.

Ba vị trí đầu và các chân truyền phía sau chênh lệch thực lực phi thường lớn.

Về phần Chân Truyền Đại Bỉ, bọn hắn chỉ là làm nền...

Cố Dương cũng không quá để ý.

Làm nền?

Hắn tới đây không phải để làm nền.

Mà là đi kiếm linh thạch!

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Chỉ mới qua hai giờ.

Phi chu đã tới Bắc Tuyết Môn!

Tông môn Bắc Tuyết Môn cũng giống Lưu Vân Tông, đều được xây dựng trên đỉnh núi.

Điểm khác biệt chính là, tông môn Bắc Tuyết môn là ở trên một ngọn núi tuyết mênh mông.

Ngồi trên phi chu, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ngọn núi tuyết hùng vĩ trước mắt.

Trên đỉnh núi tuyết.

Linh khí mờ mịt.

Từng kiến trúc to lớn như ẩn như hiện trong linh vụ, phảng phất như tiên cảnh.

Phi chu nhanh chóng tới gần.

Đi tới cửa chính Bắc Tuyết Môn.

Một cánh cửa thật lớn bất ngờ sừng sững tại chỗ này.

Bên cạnh có một tấm bia đá đứng thẳng.

Phía trên thình lình khắc ba chữ mạ vàng to.

Bắc Tuyết Môn!

Tất cả mọi người đều từ trên phi chu đi xuống dưới.

Ngẩng đầu nhìn cánh cổng Huyền Thiết to lớn và khí phách trước mắt.

Không thể không nói, cửa Bắc Tuyết Môn này thật ra vô cùng khí phái!

Đại trưởng lão thu hồi phi chu.

Đột nhiên từng đợt tiếng rít từ không trung xa xa truyền đến.

Hai phi thuyền gần như đứng song song nhau, lao nhanh về phía Bắc Tuyết Môn.

Tinh xảo hoa quý như nhau.

Vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Mà nhìn từ tiêu chí trên hai phi thuyền...

Người đến chính là Bạch Dương tông, cùng với Phong Sương tông!

Rất nhanh, hai bên phi chu nghe được.

Từng đạo khí tức cường đại bóng người từ trong phi chu đi ra.

Đứng hai bên.

Trong đó đám đệ tử Bạch Dương tông vừa đi xuống, ánh mắt đã đánh về phía Lưu Vân Tông bên này.

Trong ánh mắt tràn ngập khinh thường và khıêυ khí©h.

Về phần bên Phong Sương Tông, ngược lại có vẻ có chút ôn hòa.

Trên khuôn mặt mang theo nụ cười.

Dù sao người có cừu oán... Cũng vẻn vẹn chỉ có Lưu Vân Tông cùng Bạch Dương tông mà thôi.

"Nghe nói trước đây không lâu Lưu Vân Tông các ngươi đã ra tay đánh nhau với đệ tử Bạch Dương tông chúng ta ở Lưu Dương bí cảnh. Lần này...Ta sẽ giáo huấn các ngươi thật tốt!"

Trong Bạch Dương tông, trên mặt một thanh niên nam tử mang trường bào màu xanh mang theo một tia âm lãnh.

Nhìn về phía Lưu Vân Tông, vẻ uy hϊếp trong mắt lại càng không có ý che giấu.

Chợt, ánh mắt nam tử kia lại dừng lại trên thân Cố Dương.

"Nhất là ngươi, Cố Dương!"

Đột nhiên bị gọi tên.

Cố Dương sửng sốt một chút.

Lý Vân Phong bên cạnh cũng không khỏi cười nói.

"Cố sư đệ, xem ra thanh danh của ngươi truyền khắp Hạo Nam Châu nha, ngay cả đệ nhất chân truyền Vân Hải của Bạch Dương tông cũng biết đến ngươi."

"Đệ nhất chân truyền? Vân Hải?"

Cố Dương có chút nghi hoặc.

Hắn cũng không biết người gọi là Vân Hải này.

Sao đối phương biết bản thân mình?
« Chương TrướcChương Tiếp »