Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 21: Cung Điện Liệt Dương Và Tế Thế Minh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biên: Lap Tran

-----

"Vì sao ra khỏi thành?"

"Giúp Lâm gia vận chuyển dược liệu."

"Khi nào trở về?"

"Trước khi trời tối."

. . .

Ở cửa thành, hai tên binh sĩ cẩn thận hỏi một lượt xong mới cho Trần Triệt cùng Vương Chấn ra khỏi thành.

Sau khi ra khỏi thành, đi khoảng một dặm đường thì hai người tới một ngôi đình nghỉ mát.

Nơi này là chỗ mấy người trong Lang Nha đường hẹn tập hợp.

Lúc này trong đình đã có hai người, Đỗ Bằng cùng với một võ giả Khí Huyết cảnh khác tên Lô Quang, hai người đang nói chuyện.

Thấy Trần Triệt và Vương Chấn tới, Đỗ Bằng hỏi: "Lúc các ngươi ra khỏi thành cũng bị hỏi mấy câu đi?"

"Ừm, trước kia không có như vậy, gần đây có chuyện gì sao?"

Vương Chấn vừa trả lời vừa tìm chỗ ngồi xuống.

Đỗ Bằng a một tiếng trả lời: "Ta nghe nói gần đây có không ít người bình thường ở ngoại thành bị Nhân Trành lừa ra khỏi thành, cho nên thành vệ mới tăng cường quản lý."

"Thì ra là dạng này."

Vương Chấn gật đầu nói.

Trần Triệt từ đầu đến cuối đều đang lưu ý cỏ dại chung quanh đình nghỉ mát.

Mấy ngày trước, sau khi nhận được quyển sách dược liệu, hắn đã thông qua trạng thái quá tải ghi nhớ hình dáng mấy trăm loại dược liệu cùng với công hiệu vào trong đầu.

Bây giờ có cơ hội ra khỏi thành một lần, chắc chắn phải tìm tòi một trận.

Sau một lát, hắn thật sự tìm được một cây dược liệu trong đám cỏ dại.

Tuy rằng không phải dược liệu quý hiếm nhưng cũng đáng một chút tiền.

Cử động của hắn nhanh chóng khiến Đỗ Bằng và Lô Quang chú ý.

Đang lúc Đỗ Bằng chuẩn bị hỏi thì Triệu Đồng cùng một võ giả Khí Huyết cảnh khác cũng đến.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Triệu Đồng liền nói: "Nếu tất cả mọi người đến vậy chúng ta lên đường thôi."

Đỗ Bằng không có cơ hội hỏi thăm.

. . .

Sáu người dọc theo con đường ngoài thành.

Trên đường đi, Trần Triệt tìm được chút thảo dược.

Chút thảo dược này có thể bán được nửa lượng bạc, điều này khiến mấy người đồng hành không khỏi hâm mộ.

Triệu Đồng hiếu kỳ nói:

"Trần lão đệ, ngươi biết những dược liệu này sao?"

"Hàng năm ta đều uống thuốc, nhiều ít cũng nhận biết một chút."

Trần Triệt khiêm tốn trả lời.

Triệu Đồng nghe xong nở nụ cười.

"Vậy thì tốt, thật r gần đây Lâm gia còn ban bố nhiệm vụ tìm dược liệu, nhưng ta nghĩ đến Lang Nha đường không ai biết dược lý. . . Cầm sách chậm rãi tìm kiếm thì hiệu suất lại quá thấp cho nên không có nhận nhiệm vụ này.

Nếu Trần lão đệ ngươi hiểu dược lý, vậy chúng ta cũng có thể tiếp nhiệm vụ này.



Đương nhiên nhiệm vụ sẽ do Trần lão đệ làm chủ, chúng ta đi theo húp miếng canh là được."

"Ha ha, đúng là một cách khác để kiếm tiền."

Trần Triệt không có từ chối.

Hiện tại mua dược liệu quá mắc, nếu như có thể tập hợp vài người cùng một chỗ tìm kiếm, hắn lại thu về từ trên tay những người này, hẳn là có thể tiết kiệm không ít tiền.

. . .

Lại đi một khoảng, thấy Trần Triệt vừa tìm được chút thảo dược, những người khác cũng bắt đầu tìm kiếm.

Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, còn không tìm được bao lâu thì Đỗ Bằng lại đột nhiên hô to!

"Mẹ nó!"

Nghe tiếng hô, những người khác không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.

"Làm sao vậy?"

Triệu Đồng cảnh giác nói.

"Là hai bộ thi thể, thật xui xẻo!"

Đỗ Bằng lắc lắc tay, vẻ mặt chán ghét.

Mấy người nghe vậy đi tới chỗ hắn.

Chỉ thấy bụi cỏ bên chân hắn có hai thi thể tiều tụy, hẳn là hai mẹ con, hình thể đứa con tối đa cũng chỉ cỡ bảy tám tuổi.

Nhìn dáng vẻ thê thảm của hai bộ thi thể, con ngươi Trần Triệt hơi co lại.

Rất rõ ràng, hai người này bị tà ma hút khô tinh khí mà chết.

"Hẳn là bị Nhân Trành lừa gạt ra khỏi thành. . . Ai , chờ chúng ta làm xong nhiệm vụ trở về rồi chôn bọn hắn đi, cũng xem như tích đức."

Triệu Đồng đề nghị.

Mấy người khác đều không có ý kiến.

Gia nhập bang phái, người nào mà chưa từng làm mấy chuyện xấu?

Chuyện xấu làm nhiều nên thỉnh thoảng cần làm việc tốt, tìm một chút an ủi cho tâm hồn.

Chuyện như thế này mang lại sự an ủi lớn nhất, còn không tốn tiền nữa.

"Ai. . ."

Trần Triệt có chút không đành lòng.

Trần gia cũng là cô nhi quả mẫu, cho nên nhìn thấy hai mẹ con này chết thảm ở nơi hoang vắng này, lòng hắn rất xúc động.

Đồng thời hắn cũng biết rõ vì sao người bình thường lại bị Nhân Trành lừa ra khỏi thành. . .

Còn không phải bởi vì trong thành sinh sống quá khó đối với người thường sao.

Quan phủ nghiền ép, bang phái ức hϊếp, còn có tà ma . .

Trong hoàn cảnh này, Thạch Hỏa thành có thể tồn tại đã là một kỳ tích.

"Thật ra trước kia không phải như thế. . . Chỉ mấy năm gần đây, càng lúc càng loạn, cũng không biết do nguyên nhân gì."

Triệu Đồng cảm thán nói.

Là một người độ tuổi trung niên, hắn trải nghiệm nhiều hơn mấy người khác.

"Chuyện này ta biết!"

Đỗ Bằng đột nhiên tiếp lời nói.

"Ồ? Nguyên nhân gì?"

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn hắn.



Đỗ Bằng nhìn chung quanh, sau đó cố ý hạ thấp giọng.

"Việc này ta nghe một đại nhân vật nói lúc ở trong lao!"

Mọi người nghe vậy càng tò mò.

Đỗ Bằng thận trọng nói: "Ta nghe đại nhân vật kia nói, muốn biết lý do Đại Hạ càng ngày càng loạn thì phải ngược dòng về mười năm trước!

Nắm đó, Hoàng đế Đại Hạ bị một tà ma cực kỳ lợi hại quấn lấy!

Vì thoát khỏi tà ma, hắn tin vào gian nịnh sàm ngôn, quyết định xây dựng một tòa cung điện bằng Liệt Dương thạch!

Các ngươi nghĩ xem, một tòa cung điện Liệt Dương thạch cần tốn phải bao nhiêu Liệt Dương thạch mới hoàn thành?

Mà Liệt Dương thạch từ đâu tới để xây đây?

Còn không phải là điều động từ các châu!

Thành nhỏ Thạch Hỏa thành lại nộp lên nhiều Liệt Dương thạch nhất!

Liệt Dương thạch mà ít đi thì tà mà càng ngày càng càn rỡ."

"Thì ra là thế!

Cẩu hoàng đế! Vì an nguy bản thân mà khiến nhiều người chết như vậy! Thật đáng chết!

Còn có ác tặc đưa ra đề nghị cho hắn!

Càng đáng chết hơn!"

Vương Chấn tức giận mắng.

Nghe như thế, mấy người bên cạnh đều bị dọa.

"Nói cẩn thận!"

"Vương huynh nói cẩn thận! Này nếu như bị những người khác nghe được, đây chính là tội xét nhà diệt tộc!"

Vương Chấn cũng biết mình lỡ lời, lúc này ngậm miệng lại.

Trần Triệt vẫn bình tĩnh như thường.

Hắn biết rõ trong loạn thế không bao giờ thiếu hôn quân nịnh thần.

"Vậy cung điện kia xây xong chưa?

Nếu như còn chưa xây xong, vậy sớm hay muộn gì Thạch Hỏa thành cũng xong đời?"

Trần Triệt dò hỏi.

"Không biết, hẳn là xây xong rồi.

Thật cũng không cần lo lắng quá mức, ta nghe nói qua một thời gian nữa người của Tế Thế minh sẽ tới Thạch Hỏa thành, hẳn là đến lúc đó bọn hắn sẽ tiêu diệt toàn bộ Nhân Trành chung quanh đi.

Chỉ cần dọn sạch Nhân Trành quanh Thạch Hỏa thành, ít nhất trong vòng mười năm Thạch Hỏa thành sẽ không xuất hiện vấn đề lớn."

Đỗ Bằng nói ra.

"Tế Thế minh?"

Trần Triệt thấy lạ lẫm, hắn chưa từng nghe nói tới thế lực này.

Triệu Đồng giải thích: "Tế Thế minh do một đám cường đạo thành lập, mấy năm trước tập họp mấy vạn người, nói là muốn thay trời hành đạo, lật đổ Đại Hạ.

Triều đình vì thế phái đại quân vây quét mấy lần nhưng đều đại bại quay về.

Đầu năm nay, Tế Thế minh đột nhiên được triều đình chiêu an, bây giờ phụ trách tiêu diệt toàn bộ Nhân Trành."

"Tế Thế minh sắp tới thật sao?

Ta nghe nói Tế Thế minh có bảy mươi hai Thiên cương, người yếu nhất đều không kém hơn tướng quân của Thạch Hỏa thành chúng ta!"

Nói đến Tế Thế minh, ánh mắt mấy người đều tràn đầy sùng kính.
« Chương TrướcChương Tiếp »