Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 4: Dò Xét

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biên: Lap Tran

----

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

. . .

"Trần gia đại tỷ, chút bột gạo cùng thức ăn này là Vương ca để ta mang đến cho ngươi, ngươi cất kỹ."

"Đa tạ đại ca, xin hỏi đại ca xưng hô như thế nào?"

"Đừng đừng đừng, ngươi tuyệt đối đừng gọi ta là đại ca, ngươi là tỷ tỷ của Vương ca, chính là tỷ tỷ ta, ta họ Ngô, ngươi gọi ta Ngô Hưng là được."

. . .

Nghe được đoạn đối thoại này, Trần Triệt trong nhà buông dao găm trong tay.

Lúc này trời mới tờ mờ sáng, nhưng hắn đã sớm đói đến tỉnh.

Vừa mới nghe bên ngoài có động tĩnh hắn liền lấy dao găm mà cữu cữu lưu lại ra.

Hiện tại xem ra là hắn đa nghi.

. . .

"Trần gia đại tỷ, Lưu A Cẩu kia bị Vương ca thọc một đao, hiện tại đang núp trong ổ ăn mày không dám nhúc nhích.

Ngươi yên tâm, có người ở nơi đó nhìn chằm chằm hắn, nếu hắn có động tĩnh gì, ta sẽ tới báo tin."

"Đa tạ. . ."

"Không có gì, Vương ca là bằng hữu của ta, lại có ân với ta, ta nên làm những chuyện này."

. . .

"Ngô Hưng huynh đệ. . . Ngươi biết lúc nào đệ đệ ta có thể ra ngoài không?"

"Ta đây cũng không biết, nhưng chắc chắn là không bao lâu, Thiên Lang bang chúng ta có người ở nha môn, đâm tên ăn mày không tính là việc lớn."

. . .

"Thì ra Lưu A Cẩu ở ổ ăn mày trong nội thành . . ."

Trần Triệt nói thầm trong lòng.

Trong Thạch Hỏa thành có mấy ổ ăn mày, trong đó có một cái "Cao cấp" nhất ở nội thành, ăn mày bình thường cũng không có tư cách ở đâu.

Có hai mguyên nhân chủ yếu.

Thứ nhất, nội thành Thạch Hỏa xây dựng trên mỏ khoáng thạch Liệt Dương, vì vậy nên càng đến gần nội thành, xác xuất tà ma xuất hiện lại càng thấp.

Đối với đám ăn mày không có Liệt Dương thạch mà nói, chỗ kia tương đối an toàn.

Thứ hai, ổ ăn mày kia gần phiên chợ, lại ở trong thành, ăn xin tương đối dễ dàng hơn.

Biết được vị trí của Lưu A Cẩu vị trí, Trần Triệt có vài ý định.

. . .

Sau nửa canh giờ.

Hai mẫu tửnTrần gia ngồi trước bàn ăn điểm tâm.

Điểm tâm là cơm thừa tối hôm qua cộng thêm thêm chút cháo loãng, ngoài ra còn có ít dưa muối.

Trần Triệt bất tri bất giác uống ba bát, miễn cưỡng ăn no bụng.

Thấy nhi tử ăn tốt như vậy, Vương Nhu chủ động nhắc tới chuyện rạng sáng Ngô Hưng tới nhà.

"Triệt Nhi, rạng sáng bằng hữu của cữu cữu ngươi đưa hai mươi cân bột gạo tới, còn đưa ba cân thịt, hiện tại trong nhà không thiếu lương thực, ngươi yên tâm ăn. . ."



"Mẫu thâṇ, lúc ấy ta đã tỉnh, đều thấy được."

Trần Triệt uống một ngụm cháo rồi đáp.

Vương Nhu gật đầu, sau đó lại khẽ thở dài.

"Hai mươi cân bột gạo, ba cân thịt. . . Đoán chừng tốn không ít tiền.

Mặc kệ tiền này là cữu cữu ngươi cho hay là bằng hữu hắn, ta đều không thể lấy không.

Ta đang nghĩ có nên đi Lâm gia thôn trang lấy chút vải về thêu thùa, cũng có thể lời ít tiền."

Trần Triệt nghe vậy yên lặng để bát xuống.

Trong lòng hắn biết rõ, mẫu thân không phải loại người có thể yên tâm thoải mái gặm tiền đệ đệ.

Ở thế giới này, cô nương gả đi chính là bát nước hắt ra ngoài.

Dù cho phụ thân Trần Chiếu đã mười chín năm chưa trở về, nhưng trong mắt mẫu thân, nàng là phụ nhân Trần gia, là người khác nhà với cữu cữu.

Nếu khác nhà thì phải tính sổ sách rõ ràng.

Nghĩ tới đây, Trần Triệt có chút chua xót.

Mười chín năm. . .

Đời người có mấy lần mười chín năm?

Hắn không biết sao mẫu thân lại đau khổ chờ đợi nhiều năm như vậy.

Đồng thời, hắn cũng có chút hiểu được chấp niệm của chủ nhân thân thể muốn tìm đến phụ thân, cho mẫu thân lấy một câu trả lời.

Giả bộ trầm tư một lát, hắn mở miệng nói: "Ngài đợi trong nhà đi, ta đi ra ngoài xem một chút, kiếm chỗ cần tiên sinh dạy học, đến lúc đó thuận tiện Lâm gia thôn trang mang chút việc trở về."

Không đợi Vương Nhu nói chuyện, hắn tiếp tục nói: "Lần thi huyện sau còn phải chờ một năm, ta lớn thế này rồi cũng không thể ăn không nữa.

Còn tên lưu manh kia, có người nhìn chằm chằm rồi, ta cố gắng tránh chỗ đó không được sao?

Ta không thể trêu vào, chẳng lẽ còn không trốn thoát?"

Hắn nói lời này đã chặn hết lời Vương Nhu muốn nói.

Mặc dù Vương Nhu lo lắng nhưng cũng không có cách nào phản bác.

. . .

Sau khi ăn xong, Trần Triệt mặc trường bào thư sinh rời khỏi nhà, chỉ mang theo hơn một lượng bạc còn lại, còn mang theo dao găm của cữu cữu lưu lại.

Sau khi ra cửa, hắn đi thẳng đến phiên chợ gần nội thành.

Mặc dù ăn điểm tâm rồi nhưng hắn vẫn cảm giác rất đói.

Không phải đói bụng, mà là mỗi một tế bào đều đang đói.

Hắn biết là thân thể trưởng thành đang cần bổ sung dinh dưỡng.

. . .

Sau gần nửa canh giờ, Trần Triệt đi tới phiên chợ, cũng chính là chỗ gần ổ ăn mày.

Lúc này trên đường phố đã người đến người đi, đủ loại hàng quán trải rộng hai bên đường.

Trần Triệt đi đến trước một cửa hàng bánh bao.

Bánh bao thịt vừa ra khỏi l*иg bốc hơi nóng nổi, mùi thịt lan tràn, hắn hận không thể ăn cướp hết.

"Khách quan, muốn mua bánh bao thịt sao? Bánh bao thịt vừa ra lò, hai mươi đồng tiền một cái."

Lão bản bán bánh bao thấy Trần Triệt như quỷ chết đói đầu thai, chào hỏi một tiếng.

"Cho ta năm cái đi."



Trần Triệt vừa nói vừa móc một khối bạc vụn đưa tới.

"Được rồi!"

Lão bản tiếp nhận bạc vụn cắn cắn, xác nhận là thật mới dùng lá sen gói năm cái bánh bao thịt đưa cho Trần Triệt.

Trần Triệt nhận bánh bao rồi rời đi , sau khi đi xa khoảng mười thước, hắn không kịp chờ đợi mà lấy một cái bánh bao thịt hung hăng cắn nuốt.

"Ngô. . ."

Mùi bột mùi thịt cuốn theo sự nóng bỏng tiến vào vào trong bụng, Trần Triệt cảm giác trong mỗi một tế bào đều đang reo hò, nương theo là cảm giác mạnh mẽ trước nay chưa từng có!

"Khụ khụ!"

Nhưng mà sau khi ho nhẹ vài tiếng, hắn lại khôi phục trạng thái bụng đói.

Thế là hắn tiếp tục ăn bánh bao.

Ăn bánh bao xong, hắn lại mua bánh thịt có nhân.

Ăn bánh thịt có nhân ăn xong, hắn lại mua sủi cảo.

Dưới tác dụng của trạng thái quá tải và Thổ nạp pháp, hắn cảm giác dạ dày trực tiếp biến thành một cái lò luyện, có chút thức ăn đi vào sẽ lập tức tan biến.

. . .

Tốn nửa canh giờ, Trần Triệt đi từ đầu này đến đầu kia của phiên chợ, hơn một lượng bạc mang theo một lượng bạc mang theo hết sạch.

Thông thường, Trần gia tiêu xài một tháng mới hết nhiều bạc thế này.

Hôm nay hắn liền dùng hết trong một buổi sáng.

Đương nhiên, số bạc này không bỏ phí.

So với trước khi đến, hắn không chỉ cảm giác sức lực lớn hơn rất nhiều, thân thể cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

"Tuy Thổ nạp pháp còn chưa đại thành nhưng bây giờ ta đã mạnh hơn người bình thường rồi."

Trần Triệt nắm chặt tay, âm thầm suy tính.

Không thể không nói, Phệ Nguyên bình khá lợi hại.

Nếu có đầy đủ thịt để ăn, có thể không hạn chế mở ra trạng thái quá tải, hắn cảm giác chỉ cần một ngày liền có thể luyện đến Thổ nạp pháp đại thành.

. . .

Trạng thái thân thể thật tốt mang đến cho Trần Triệt lòng tin.

Ổn định cảm xúc xong, hắn cầm lấy cái bánh thịt cuối cùng giả vờ vô ý hướng về ổ ăn mày.

Hôm nay, mục đích hắn tới nơi này là xác nhận tình huống của Lưu A Cẩu.

Đang trong thời gian họp chợ nên chính là thời điểm xin ăn tốt, trong ổ ăn mày có rất ít người.

Một đám ăn mày tụ tập cùng một chỗ, liếc mắt nhìn khá thu hút sự chú ý.

Trần Triệt híp mắt.

Trong một đám ăn mày có một người trẻ tuổi ở trần, phần bụng bọc quấn băng vải, dựa vào một góc tường, đang vùi đầu gặm gà quay.

Bên cạnh hắn còn có một vò rượu lớn, trông rất thoải mái.

Mấy tên ăn mày quần áo tả tơi vây quanh hắn, nước miếng chảy đầy đất.

"Tên khốn nạn này! Ăn còn tốt hơn ta!"

Trần Triệt thầm mắng.

Cùng lúc đó, người kia như có cảm giác, đột nhiên để gà quay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Triệt.

Trong một chớp mắt, ánh mắt hai người liền giao nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »