Chương 49: Lôi Kéo

Biên: Lap Tran

----

"Cái gì? Có độc?"

Vương Kính Minh sững sờ, thay đổi sắc mặt, nhanh chóng buông chén canh, quay người đi lấy hòm thuốc.

Sau khi mở hòm thuốc, hắn lấy một cái bình nhỏ rồi đổ một viên đan dược nhỏ đưa tới miệng Trần Triệt.

"Đây là Giải Độc đan! Ngươi nhanh uống vào!"

Trần Triệt không chần chờ mà uống.

"Cảm giác thế nào?"

Vương Kính Minh khẩn trương hỏi.

Trần Triệt cười cười, bình tĩnh nói: "Độc này không quá lợi hại, ta là võ giả, còn gánh vác được."

Trong tình huống bình thường, độc tính càng mạnh thì màu sắc và mùi vị của độc dược càng nặng.

Do lão sư là người bình thường cho nên người hạ độc mới lựa chọn loại độc có độc tính không quá mạnh nhưng rất có tính ẩn nấp này.

Lúc này Vương Kính Minh lấy một cây kim bạc đâm vào canh gà, không lâu sau thì kim bạc hơi đen lại, hắn không khỏi tự trách nói: "May mà ngươi là võ giả. . . Nếu không thì hậu quả khó mà lường được."

Trần Triệt nhanh chóng đứng lên đi thẳng đến phòng bếp.

Trong phòng bếp, đầu bếp đang trò chuyện với nha hoàn, có người đột nhiên xông vào nên cả đều có chút hoảng hốt.

Trần Triệt không quan tâm bọn hắn, xoay người trở về thư phòng.

"Lão sư, ngài mua con gà từ đâu?"

Sau khi vào cửa, hắn trực tiếp hỏi.

"Ai. . .Một lão hán ở ngoại thành bán.

Sáng nay ta đi dạo phiên chợ ở ngoại thành, thấy hắn gầy như que củi, có chút tội nghiệp nên mới ra giá cao mua gà. . . Không nghĩ tới. . ."

Vương Kính Minh có chút buồn bã.

Rõ ràng là lòng tốt nhưng lại đổi lấy tai nạn, không thể nào chấp nhận được.

Trần Triệt nghe xong yên lặng.

Không có bất ngờ gì thì lão hán kia là Nhân trành.

"Trần Triệt, bây giờ ngươi cảm giác thế nào?"

Vương Kính Minh vẫn không yên lòng, lại hỏi thăm một câu.

"Ta thật sự không sao, lão sư cứ yên tâm."

Vương Kính Minh vẫn tự trách mình, càng nghĩ sợ, nói: "Lần này là ta hại ngươi, may mà ngươi không có việc gì, không thì ta cũng không biết ăn nói với mẫu thân ngươi như thế nào . ."

Dứt lời hắn thở dài rồi nói tiếp: "Ai, mấy ngày nay nội thành rất loạn, ngươi không cần ở bên cạnh ta, về bên cạnh mẫu thân đi."

. . .

Về tới nhà, tâm tình Trần Triệt có chút nặng nề.

Còn Vương Chấn thì trông có vẻ rất vui sướиɠ, Trần Triệt vừa về tới liền đón lấy rồi.

"Cháu trai, ta bước vào Đồng Bì cảnh, mau tới luận bàn nào!"



Biết cữu cữu bước vào Đồng Bì cảnh, tâm trạng Trần Triệt tốt hơn một chút.

Võ giả Đồng Bì cảnh đặt ở nơi nào cũng tốt, chỉ cần an phận thì không lo chuyện cơm áo.

Cữu cữu bước vào Đồng Bì cảnh, không nói chuyện khác, ít nhất thì có thể tìm một cô vợ tốt hơn.

Giao thủ mười mấy hiệp xong, Vương Chấn thấy không còn thú vị nên chủ động ngừng tay.

"Được rồi, ta không tự chuốc lấy nhục nhã nữa."

Nói đến đây, Vương Chấn dừng một chút, bộ dáng cứ như muốn nói rồi lại thôi.

"Cữu cữu, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng, với ta mà còn phải quanh co lòng vòng sao?"

Trần Triệt cười nói.

Cữu cữu là người thẳng tính, có chuyện gì đều sẽ hiện lên trên mặt.

Lúc vừa trở về hắn đã nhận ra cữu cữu muốn nói với hắn gì đó.

Vương Chấn nghe xong hơi sững sờ, sau đó cười khổ nói: "Thật sự là không thể gạt được ngươi."

"Chuyện Tế Thế minh sao?"

Trần Triệt lại nói.

Đoạn thời gian trước, Tế Thế minh bắt đầu tuyển nhận võ giả với quy mô lớn ở Thạch Hỏa thành.

Cữu cữu lựa chọn gia nhập Tế Thế minh.

Từ sau khi gia nhập Tế Thế minh, cữu cữu như biến thành một người khác, có sức sống hơn rất nhiều.

Trước kia trong mắt hắn chỉ có sự cảnh giác cùng hung ác, hiện tại thì đã có chút ánh sáng.

Như đang nghiêm túc gầy dựng sự nghiệp.

Có khả năng bởi vì tâm tình biến hóa mới giúp cữu cữu thuận lợi bước vào Đồng Bì cảnh.

Thật ra Trần Triệt có thể hiểu được sự biến hóa này.

Trước đó gia nhập Thiên Lang bang, lần thứ nhất ra khỏi thành làm nhiệm vụ thì hắn đã phát hiện một chi tiết nhỏ.

Cữu cữu thật sự giống mấy thanh niên mới lớn.

Nếu không phải thì lúc ấy cũng sẽ không mắng chửi hoàng đế trước mặt của nhiều người như vậy.

Còn đêm gϊếŧ Từ Phong, cữu cữu vốn muốn mượn rượu để nói với mình một ít chuyện, nhưng Từ Phong đột nhiên xuất hiện cắt ngang.

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy hắn muốn nói chuyện gia nhập Tế Thế minh đi.

Cữu cữu này tuy xuất thân bình dân nhưng có chí hướng cao xa.

Nếu có chút thiên phú đọc sách, nói không chừng có thể trở thành đại nho.

"Ngươi biết rồi!"

Vương Chấn có chút kinh ngạc.

"Để cho ta đoán một chút. . ."

Trần Triệt hơi trầm tư rồi lại nói: "Người Tế Thế minh muốn ngươi lôi kéo ta?"

"Đúng là dạng này! Cháu trai, ngươi thật sự. . . Ai!"

Vương Chấn thở dài, sau đó kéo Trần Triệt vào trong nhà rồi rót hai chén rượu.



"Ngươi không biết đâu, gần đây ta được bọn hắn đề bạt thành tiểu đầu mục.

Sau khi bang chủ mất tích, Thiên Lang bang không người quản lý, phần lớn người lựa chọn gia nhập Tế Thế minh.

Hiện tại đám người này đều do ta quản. . .

Trước kia ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày này.

Đương nhiên ta biết bọn hắn chiếu cố ta như vậy hơn phân nửa là xem mặt mũi của ngươi."

Trần Triệt gật đầu, không nói gì.

Hắn là người khát vọng an nhàn, nhưng hắn sẽ không đi chê cười mộng tưởng của cữu cữu.

Dù sao cữu cữu là người của thế giới này, ý nghĩ khác với người "xuyên việt" như hắn.

Vương Chấn tiếp tục nói: "Cháu trai, Tế Thế minh thật sự rất coi trọng ngươi!

Ngươi gia nhập bọn hắn cùng chúng ta gia nhập bọn hắn hoàn toàn không giống.

Bọn hắn nói với ta, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập, Thánh Thủ Thư Sinh xếp hạng thứ sau trong Bảy Mươi Hai Thiên Cương sẽ trực tiếp thu ngươi làm đồ đệ, đồng thời cam đoan ngươi bước vào cảnh giới Tiên Thiên trong năm năm!

Trong năm năm này ngươi chỉ cần luyện võ, căn bản không cần vào Nam ra Bắc như chúng ta."

Trần Triệt nghe xong hơi nhíu mày.

Nếu xếp hạng thứ sáu trong Bảy Mươi hai Thiên Cương, vậy cũng được xem là cao thủ ở Tiên Thiên cảnh.

Nếu như Tế Thế minh không có thực lực thì cũng không có khả năng chống lại triều đình trước khi được chiêu an.

Nói thật thì hắn có chút động tâm.

Cũng không phải hắn có hảo cảm với Tế Thế minh mà là hắn đã bước vào Luyện Tạng cảnh.

Muốn bước vào cảnh giới Tiên Thiên thì hắn nhất định phải phải tu luyện công pháp cao cấp hơn.

Nhưng muốn lấy được công pháp cao cấp từ trong tay cao thủ Tiên Thiên cảnh khó khăn đến thế nào?

Trước mắt, hình như hắn chỉ có thể lấy từ Tế Thế minh.

Hắn vẫn đang do dự bởi vì hắn không nhìn thấu Tế Thế minh.

Nếu như người trong thế lực này đều chính nghĩa, nghĩa bạc vân thiên, hắn có thể an tâm gia nhập.

Lỡ như cũng không giống như mọi người nghĩ thì hắn sẽ lên phải thuyền giặc.

Lúc này Vương Chấn chuyện đột nhiên nói tiếp

"Cháu trai, ngươi không cần phải gấp gáp trả lời, cũng không cần vì ta mà tuỳ tiện đáp ứng bọn hắn.

Bọn hắn nói với ta nửa tháng sau mới rời đi.

Ngươi tuân theo bản tâm, trả lời bọn hắn trong vòng nửa tháng là được.

Bọn hắn còn nói, dù ngươi từ chối cũng không có gì, một ngày nào đó nghĩ thông suốt có thể đi đại bản doanh U châu đại tìm bọn hắn, bọn hắn luôn mở rộng cửa.

"Được."

Trần Triệt gật đầu.

Càng nghĩ, hắn càng muốn đi hỏi ý kiến lão sư.

Lão sư có kiến thức rộng rãi, hiểu rõ Tế Thế minh hơn người bình thường.

Tuy rằng lão sư một mực hi vọng hắn có thể tiếp tục học nhưng trong lòng hắn biết rõ, với tính cách của lão sư thì chỉ cần hắn nghiêm túc hỏi, lão sư sẽ tận tâm giải đáp.