Chương 11

Diệp Tuệ lắc đầu: "Chưa từng."

Tiết Phục lặng lẽ nhìn nàng, như đang nói "Ngươi đừng có lừa ta chỉ vì ta đọc ít sách".

Diệp Tuệ mặt không đỏ, tim không đập nhanh: "Có lẽ là vì ta là đệ tử ngoại môn, bình thường ít khi được tiếp xúc với những nhân vật lớn trong nội môn, cho nên chưa từng nghe thấy những việc ngươi đã nói."

Hắn gật đầu hiểu ý: "Thì ra là thế."

Họ tiếp tục đi lên phía trước, bước chân Diệp Tuệ vô cớ trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Nhưng bất ngờ rằng thiếu niên lại ghé mắt cười, hỏi: "Ngươi là đệ tử ngoại môn thì sao lại biết Vân Tô Tô?"

Trái tim của Diệp Tuệ như muốn nhảy đến tận cổ họng, nàng dùng ánh mắt chân thành nhìn về phía hắn: "Đó là vì ta chỉ là đệ tử ngoại môn có thiên phú không tốt, thường xuyên bị người khác trong môn bắt nạt, còn Vân cô nương là người tốt, nàng ấy không thể chịu được khi ta bị bắt nạt nên có một lần đứng ra để đám người đi giúp ta."

Diệp Tuệ xúc động nói: "Ta chưa từng gặp được ai hào hiệp tốt đẹp đến như thế, nàng ấy giúp đỡ ta mà không cần báo đáp, cũng không sợ việc đắc tội những người khác, người tốt như vậy, thật sự ..."

"Ghê tởm."

Diệp Tuệ còn chưa nói xong hai chữ "tốt đẹp" đã phải nuốt về, nàng ngây ngốc nhìn hắn, đầu óc nàng còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã sử dụng bản năng sống sót để trả lời hắn: "Đúng vậy."

Tiết Phục nhìn khuôn mặt lấm lem của nàng một lúc lâu, sau đó cười một tiếng, trong mắt lấp lánh ánh sáng hưng phấn, bàn tay lạnh xoa sườn mặt nóng của bản thân, giọng nói vốn bình tĩnh của hắn có chút gợn sóng: "Loại người này ghê tởm đến mức làm cho người ta muốn lột da rút gân."

Giọng nói của thiếu niên rõ ràng rất sạch sẽ dễ nghe, nhưng vì thế hiện quá nhiều sự mong đợi nên lại làm cho lòng người khác cảm thấy run sợ.

Diệp Tuệ xoa xoa cánh tay nổi da gà, bỗng nàng nhận ra một vấn đề, vì sao hắn lại muốn thể hiện suy nghĩ điên cuồng của hắn trước mặt nàng?

Đột nhiên nàng cảm nhận được ánh mắt của hắn.

Tiết Phúc nhếch khoé miệng, cười vô cùng sung sướиɠ như tắm mình trong gió xuân, nhưng dưới đáy mắt lại cất chứa ác ý bẩm sinh: "Ngươi sẽ không nói những lời ta vừa nói cho người khác đâu nhỉ?"

Khoé môi Diệp Tuệ giật giật, nói ra hai chữ một cách khô khốc: "Không đâu."

Càng đi dọc theo lối ra của ngục tối có thể nhìn thấy càng nhiều thi thể chết một cách khủng khϊếp hơn.