Chương 12

Diệp Tuệ rất muốn làm bản thân không nhìn những vũng máu dưới đất, nhưng mùi máu tươi nồng nặc quanh mũi làm nàng nghi ngờ rằng bản thân đã dính với cái mùi này rồi.

Kết hợp với cảnh lúc trước, nàng có thể đoán được những người này đã xảy ra chuyện gì.

Đơn giản là hắn rất lễ phép hỏi tung tích của Vân Tô Tô trên đường đi, còn những người này đều mất mạng vì không trả lời được.

Thay vì nói hắn gϊếŧ người vì không tìm thấy Vân Tô Tô thì phải nói là hắn đang kiếm cớ để chơi trò chơi thôi.

Nam nhân trong phòng giam càng sợ hãi về sự tồn tại của hắn thì hắn lại càng hưng phấn.

Đến một ngã rẽ, hắn dừng chân.

Hắn nhìn con đường bên trái một lúc rồi lại quay sang nhìn con đường bên phải một lúc, hắn hoang mang chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn nàng: "Đi bên nào thế?"

Diệp Tuệ đỡ vào tường: "Công tử đi từ bên nào đến?"

Hắn nói: "Quên mất rồi."

Chỉ có hai con đường thôi mà hắn cũng quên mất!

Mà thiếu niên lại làm vẻ mặt vô tội, cũng bởi vì trong tình huống này, địch mạnh ta yếu, Diệp Tuệ thật sự không thể chất vấn hắn điều gì cả.

Hắn nghiêng đầu, hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Thái độ và cử chỉ đặt câu hỏi này thật sự vô cùng trong sáng.

Diệp Tuệ duỗi tay: "Không cần phải vội, ta có cách."

Nàng đi lên phía trước.

Tiết Phục đi theo phía sau nàng, nàng đi lên trước một bước thì hắn cũng đi lên trước một bước, đến học sinh tiểu học đi du lịch cũng chẳng ngoan ngoãn như hắn.

Đầu tiên Diệp Tuệ đi về phía bên trái một khoảng rồi đi về phía bên phải một khoảng, sau đó nàng nói: "Ta biết rồi."

Tiết Phục ngoan ngoãn chờ nàng nói câu tiếp theo.

Nàng chỉ về hướng bên trái: "Ngươi đi từ bên đó đến."

Tiết Phục hỏi: "Vì sao?"

"Vì dưới đất ở phía bên kia có rất nhiều thi thể mà con đường bên phải lại không có vết máu nào."

Tiết Phục bừng tỉnh: "Ngươi thông minh thật đấy, vì sao ta lại không nghĩ đến nhỉ, là vì ta không thông minh giống ngươi à?"

Diệp Tuệ thật sự không biết người này khờ thật hay là giả khờ, nàng cẩn thận cảnh giác, nàng cười nịnh nọt giống như một con cún: "Công tử cứ nói đùa, nếu đường ngươi đi qua thì tất nhiên ngươi sẽ nhớ, ngươi nói ngươi không nhớ đường, đơn giản chỉ muốn cho ta cơ hội để thể hiện thôi."

Tiết Phục nhếch khoé miệng, đi lên trước một lần nữa rồi nói: "Ngươi nói hay thật đấy."

Da đầu Diệp Tuệ tê dại.

Tuy rằng thời gian ở chung với người này rất ít nàng có thể cảm nhận được rằng hắn nói một câu hai lần thể hiện rằng câu nói này có ý khác.