Chương 17

Diệp Tuệ gật đầu: "Đúng vậy!"

Tiết Phục cúi xuống, sát lại gần nàng, hắn đè thấp giọng, cười nói: "Chẳng lẽ cô nương muốn mượn đao gϊếŧ người?"

Trong giây phút hắn tới gần, nàng cũng không dám thở quá mạnh. Mà giây phút này, trước ý cười dịu dàng của hắn càng làm cho người khác thấy lạnh sống lưng.

Đôi mắt Diệp Tuệ mờ mịt: "Công tử nói cái gì vậy?"

"Ta đi gϊếŧ nhóm bắt cóc có thù oán với ngươi, còn có thể tiện tay cứu những nữ tử đang bị bắt cóc giúp ngươi, chẳng lẽ đây không phải suy nghĩ trong lòng ngươi?"

Tim Diệp Tuệ đập nhanh, nhưng vẻ mặt nàng lại bình tĩnh, nàng dùng giọng nói và tình cảm to lớn để giải thích: "Công tử, ngài chính là ân nhân cứu mạng của ta, tất nhiên là ta muốn suy nghĩ vì ngươi, suy nghĩ cho ngươi, ngươi muốn tìm Vân cô nương, thì ta cố hết sức để tìm ra Vân cô nương, đệ tử Phù Vân tông bọn ta rất tôn trọng chữ tín, nếu ta đã đồng ý với ngươi là phải tìm Vân cô nương giúp ngươi thì ta chắc chắn sẽ không nuốt lời! Công tử nghi ngờ thật sự làm ta cảm thấy oan uổng, lòng ta đau đớn vô cùng!"

Nàng ứa ra hai giọt nước mắt, che ngực lại khóc nức nở.

Tiết Phục dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng một lúc lâu.

Gương mặt phù dung của Diệp Tuệ khóc như lê hoa đái vũ, nàng uỷ khuất nhìn hắn: "Công tử không tin ta à?"

Tiết Phục mỉm cười: "Tất nhiên là ta tin ngươi rồi."

Diệp Tuệ thầm nghĩ cảnh rơi nước mắt khóc lóc than thở này của mình không uổng phí, nhưng rồi lại nghe câu tiếp theo của hắn:

"Nhưng mà ta phải tìm được hang ổ của bọn chúng thế nào?"

Đúng vậy, người trong ngục tối kia đã bị chết hết rồi.

Diệp Tuệ buồn rầu.

Đột nhiên hắn cười khẽ, trong đôi mắt bỗng hiện lên một ít sự hưng phấn, trong giọng nói cũng cất giấu sự sung sướиɠ: "Không thì mời cô nương làm mồi nhử cho họ xuất hiện."

Diệp Tuệ ngạc nhiên ngước mắt lên.

Đuôi mắt thiếu niên mang ý cười, biểu cảm dịu dàng: "Cô nương không cần phải sợ, ta chắc chắn sẽ xuất hiện kịp thời, sẽ không làm ngươi gặp nguy hiểm một lần nữa, rốt cuộc thì ta cũng thông minh hơn sư huynh của ngươi mà."

Diệp Tuệ: "..."

Nàng như vác đá đập vào chân mình.

Nhưng Diệp Tuệ là người thông minh, nàng cố gắng cứu vãn tình hình bất lợi của mình: "Cách mà công tử nói đúng là một cách tốt, ta cũng sẵn lòng phối hợp, chỉ là... cách này đã dùng một lần, dùng lần thứ hai có lẽ là sẽ không còn tác dụng nữa, hơn nữa..."

Tiết Phục ngoan ngoãn nghe giảng: "Hơn nữa?"